Tôn Ngọc Diên buông rèm, một mình khóc một lúc, giọng nghẹn ngào nói: “Vì giữ đứa con này mà ngày nào ta cũng đau đến sống dở chết dở, thế nhưng ngay cả một câu quan tâm chàng ấy cũng chưa từng nói, nếu trong lòng chàng ấy chỉ có ngoại thất kia, ta cũng chấp nhận, nhưng chàng ấy thật sự rất đa tình, cho dù ta để chàng ấy đưa ngoại thất kia vào phủ, chàng ấy vẫn sẽ nạp người thứ hai, thứ ba… Chàng ấy giống hệt phụ thân ta, nhưng ta không mạnh mẽ như mẫu thân, sau này ta phải sống thế nào đây…”
Phượng Hòa nghe thấy tiếng khóc của nàng ấy ngày càng lớn, im lặng một lúc, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu ngươi không tự cứu mình thì ai có thể cứu được ngươi?”
Tôn Ngọc Diên ngừng khóc.
“Rào cản phải tự mình vượt qua.” Phượng Hòa nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Đến nơi rồi, xuống xe đi.”
Tôn Ngọc Diên ngẩn người một lúc rồi mới từ từ bước xuống xe.
Tiễn Tôn Ngọc Diên xong, Phượng Hòa bảo phu xe đi sang phố bên cạnh mua một ít y thư, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới trở về nhà.
Nàng vừa bước qua cổng lớn, Lục Vân đã ra đón, đưa cho nàng một tấm thiệp mời: “Tiểu thư, Lănh phu nhân mời người đi nghe kịch.”
Phượng Hòa nhận lấy thiệp, cúi đầu xem xét, đúng là lạc khoản của Khâu thị, nàng thắc mắc hỏi: “Gần như vậy sao lại phải đưa thiệp?”
Lục Vân cũng lộ vẻ không hiểu: “Người đưa thiệp trông có vẻ lạ mặt, nói rằng đại phu nhân đã qua Hàn gia làm khách, nhận lời mời của Hàn phu nhân đến hí lâu nghe kịch, nhớ ra người chưa từng nghe kịch nên mời người cùng đi.”
Phượng Hòa ra lệnh: “Đi sang bên cạnh hỏi xem đại phu nhân có thật sự đến Hàn gia không.”
Sau một lúc, Lục Vân trở về báo cáo: “Thưa tiểu thư, quả thực đại phu nhân nhận được lời mời của Hàn gia, đã đi đến đó từ giữa trưa, đến giờ vẫn chưa về.”
Phượng Hòa lại cử người đến Hàn gia hỏi thăm, người hầu Hàn gia nói Khâu thị và Hàn phu nhân đã lên đường đến hí lâu.
Phượng Hòa mới buông lỏng nỗi nghi ngờ trong lòng, ra lệnh chuẩn bị xe ngựa.
Hí lâu lớn nhất kinh thành nằm ở góc đông nam phố Trung Vũ, bên ngoài hí lâu nhìn như một ngọn tháp, bốn góc treo đèn hình sừng dê, ánh đèn rực rỡ, nơi đây vô cùng nhộn nhịp phồn hoa, đêm nay lại càng đông đúc, xung quanh đỗ đầy xe ngựa xa hoa, có rất nhiều quan lại quý tộc đến.
Lăng Kiến Triệt xuống ngựa, sải bước đi vào hí lâu, bên trong lộng lẫy, hành lang uốn lượn, bích họa được vẽ tinh xảo, lan can ngọc chấn song đỏ, cảnh sắc hoa lệ, các tỳ nữ mặc váy lụa nhiều màu di chuyển giữa các khách mời, trên sân khấu vang lên những điệu hát, vừa bước vào đã như lạc vào cõi tiên.
Buổi tiệc hôm nay do Lệ Vương tổ chức, nhưng nhân vật chính lại là Lăng Kiến Triệt, nói là để chúc mừng hắn thăng chức làm phó thống lĩnh Thần Sách Quân, cái cớ này thực sự buồn cười, Lăng Kiến Triệt nhận thiệp còn thấy hài.
Lệ Vương, Thất hoàng tử, Lưu Cảnh Tường, Tôn Kế Cương… đã có mặt đông đủ, Lệ Vương ngồi ở vị trí cao nhất, các nam tử khác ngồi bên trái, phía bên kia của bình phong là các nữ quyến, Tam công chúa Lý Nhụy cũng có mặt trong đó, Hàn Tuyết Kiều và các quý nữ khác ngồi ở vị trí dưới nàng ta.
Thất hoàng tử và Lưu Cảnh Tường thấy Lăng Kiến Triệt đến lập tức đứng dậy, mỉm cười tiến lại.
Thất hoàng tử nghiêm trang khom người: “Chúc mừng Thiếu Lẫm thăng chức làm phó thống lĩnh.”
Lưu Cảnh Tường cũng cười hớn hở khom người: “Lăng tam lang tuổi trẻ tài cao, thực sự là nhân tài trong giới ăn chơi của chúng ta!”
Hai người một trái một phải phối hợp rất ăn ý, những người khác cũng lần lượt đứng dậy, liên tiếp chúc mừng, cứ như thật sự là một sự kiện đáng mừng.
Lăng Kiến Triệt nhếch miệng cười chế nhạo, ngoài Lưu Cảnh Tường và Thất hoàng tử là hai kẻ ngốc không hiểu chuyện, những người khác đều rõ ràng rằng cái gọi là thăng chức của hắn chỉ là hình thức, thế nhưng vẫn cố tình chúc mừng.
Lưu Cảnh Tường đặt tay lên vai hắn, đưa một chén rượu mạnh đến trước mặt: “Mọi người đều là công tử ăn chơi, chỉ có ngươi càng làm quan càng cao, nhất định phải phạt một ly!”