Tước Điểu Quy Lang

Chương 54

Trước Sau

break

Võ thị bùng cơn giận, trừng mắt nhìn Tôn Kế Cương, tay chống hông quát: “Có duyên? Đồ hỗn đản! Ta cũng ở đây, chẳng phải là ông có duyên với ta hơn hay sao!”

Tôn Kế Cương ngạc nhiên hỏi: “Các người sao lại ở cùng một chỗ?”

Tôn Ngọc Diên chống lưng, cố gắng đi tới, yếu ớt gọi: “Phụ thân.”

Tôn Kế Cương thấy nữ nhi cũng có mặt, sắc mặt ngay lập tức xanh tái..

Ông ta mất mặt, đành ho nhẹ một cái, ra vẻ phụ thân nghiêm khắc quở trách: “… Con không ở nhà dưỡng thai, chạy lung tung làm gì? Nếu đứa trẻ có chuyện, con tính giải thích với Hàn gia thế nào!”

Tôn Ngọc Diên co ngón tay trên hông lại, ngập ngừng lùi lại một bước.

Võ thị bảo vệ nữ nhi, tức giận gào lên: “Già đầu rồi còn không nên nết! Ông lấy đâu ra mặt mũi mà quở trách nữ nhi!”

Tôn Kế Cương tức giận không thôi, nhưng không dám cãi nhau với bà ấy ở đây.

Ông ta hiểu rằng vừa nãy Phượng Hòa cố ý, liếc mắt nhìn Phượng Hòa một cái, vung tay áo rời đi.

Phượng Hòa nhìn Tôn Kế Cương từ trên cao, khóe môi hơi nhếch lên.

Thực ra, ngay cả khi không có cuộc gặp gỡ hôm nay, nàng cũng sẽ tìm cách để Tôn Kế Cương thấy nàng và Võ thị quen biết, nếu Tôn Kế Cương có thể biết khó mà lui, từ bỏ những ý nghĩ bẩn thỉu thì tốt nhất, nếu không chỉ có thể tìm cách dứt điểm.

Mặt Võ thị khó coi, nhổ mấy cái về phía bóng lưng của Tôn Kế Cương, quay đầu nói với Phượng Hòa: “Từ trước đến nay ông ta đều như vậy, thấy cô nương xinh đẹp là không đi nổi, người đừng để ý, về nhà ta sẽ dạy dỗ ông ta!”

Phượng Hòa lộ vẻ khổ sở: “Tôn đại nhân như vậy thật quá thô lỗ, nếu có tin gì truyền ra thì không hay…”

“Người không cần lo lắng về chuyện này, chỉ cần yên tâm chữa trị cho Ngọc Diên.” Võ thị nghiến răng, quyết tâm nói: “Người yên tâm, ta nhất định sẽ dạy cho ông ta một bài học! Đảm bảo lần sau ông ta không dám bất kính với người!”

“Vậy thì… Xin nhờ phu nhân.”

Một ngày sau, Phượng Hòa đang ngồi trước bàn ăn sáng thì người hầu đi dò tin tức trở về báo cáo.

Nghe nói hôm qua Võ thị về nhà đã đánh Tôn Kế Cương một trận, làm mặt Tôn Kế Cương bị thương, còn phạt ông ta quỳ bên ngoài cả đêm, sau đó Tôn Kế Cương bị sốt mới được đưa vào nhà.

Chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành, khắp nơi đều đang bàn tán.

Sắp tới Tôn Kế Cương chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người nữa.

Thanh Cổ ôm bụng cười không ngừng: “Tôn đại nhân kia đúng là đáng đời! May mà hôm qua Võ thị tận mắt thấy ông ta trêu chọc tiểu thư, nếu không thì không biết ông ta còn nghĩ ra mưu kế gì nữa!”

Lục Vân nhìn những thiếp mời không ngừng gửi đến mỗi ngày mà không khỏi lo lắng, đuổi được một Tôn Kế Cương nhưng đến người tiếp theo thì phải làm sao?

Đâu phải Phượng Hòa không biết nỗi lo trong lòng Lục Vân, bên ngoài càng ngày càng có nhiều tin đồn về nàng, dù nàng không ra khỏi cửa, nam nhân vẫn sẽ ùn ùn vây quanh bên ngoài, thật giống như bầy sói vây quanh, chỉ là hiện giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.

Ngày tháng trôi qua, Tôn Kế Cương không còn xuất hiện, Phượng Hòa tiếp tục âm thầm châm cứu cho Tôn Ngọc Diên, tình trạng thai của Tôn Ngọc Diên đã ổn định, sắc mặt ngày càng tốt hơn.

Ngày hôm đó trời quang mây tạnh, Võ thị có việc gấp, sau khi chữa trị cho Tôn Ngọc Diên xong, Phượng Hòa tiện đường đưa nàng ấy về nhà.

Trên đường, Phượng Hòa cúi đầu sắp xếp kim châm, Tôn Ngọc Diên kéo rèm nhìn ra ngoài, ban đầu tâm trạng nàng ấy còn khá tốt, sau đó không biết vì sao đột nhiên lại khóc thút thít.

Phượng Hòa nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, chỉ thấy bên đường một nam tử trẻ tuổi đang đỡ một nữ tử mang thai đi dạo, nam tử gầy gò, nữ tử thì xinh đẹp.

Tôn Ngọc Diên nghẹn ngào mở miệng: “Đó chính là tướng công của ta, đại lang nhà họ Hàn, Hàn Thư, bên cạnh chàng ấy chính là ngoại thất kia.”

Phượng Hòa nhất thời không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng im lặng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc