Mọi người không kịp phản ứng, cả đám xôn xao.
Lăng Kiến Triệt mặt lạnh như băng, một tay nắm lấy cổ áo Tôn Kế Cường: “Ta không quan tâm ông có mục đích gì, nhưng đừng có mà lấy danh nghĩa của mẹ ta!”
Cú đá này rất mạnh, Tôn Kế Cường bị đá hộc máu, ôm ngực, không thể tin chỉ vào Lăng Kiến Triệt: “Ngươi… Thằng nhóc này, ngươi dám đánh ta! Có phải ngươi quên ta là ai rồi không!”
“Đánh ông đấy!” Lăng Kiến Triệt chân đạp lên ngực ông ta, nhìn từ trên cao xuống, giọng nói chứa đầy lửa giận: “Còn dám có lần sau, ta đánh cho tới mẹ ông cũng không nhận ra!”
Tôn Kế Cường hét lên: “Ta là cữu cữu của Lệ Vương!”
Mọi người nhìn nhau, sợ hãi không dám lên tiếng.
Lý Nhụy nở nụ cười hả hê, ánh mắt lướt qua Lệ Vương mặt mày tái mét, tâm trạng tốt nhếch khóe miệng lên.
Sắc mặt Lệ Vương cực kỳ khó coi, nặng nề đặt ly rượu xuống, giọng nói trầm xuống: “Được rồi, Thiếu Lẫm! Dù ông ấy có sai thì để ông ấy xin lỗi là được! Sao ngươi lại có thể ra tay đánh người?”
Lưu Cảnh Tường tiến lên kéo Lăng Kiến Triệt, cố gắng hòa giải: “Thiếu Lẫm, sao tửu lượng của người càng ngày càng kém thế, mới uống có vài ly đã say rồi!”
“Đúng! Thiếu Lẫm uống nhiều rồi!” Thất hoàng tử cũng nhanh chóng tiến lên, kéo Lăng Kiến Triệt trở lại chỗ ngồi, nói với Lệ Vương: “Hoàng huynh, đừng trách, mau xem cữu cữu thế nào rồi.”
Lệ Vương miễn cưỡng kiềm chế cơn giận trong mắt, vẫy tay cho người đưa Tôn Kế Cường ra ngoài.
Dù hắn ta có tức giận cũng không thể thật sự làm gì Lăng Kiến Triệt, dù sao Lăng Kiến Triệt tuy là một kẻ vô dụng, nhưng cha hắn là công thần của Đại Úc, trong thời điểm mấu chốt tranh giành trữ quân, hắn ta không thể đắc tội với Lăng gia, huống chi chuyện này là do Tôn Kế Cường sai trước, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ khiến hắn ta bị lời ra tiếng vào, hắn ta muốn có tiếng tốt trong dân chúng thì không thể công khai bênh vực Tôn Kế Cường.
Quan trọng nhất là, Lăng Kiến Triệt chính là một kẻ không hiểu quy tắc, nếu bị hắn ta dồn vào đường cùng, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì!
Bầu không khí ngưng trệ, các nữ quyến đều rất sợ hãi, người trên sân khấu cũng giật mình, tiếng nhạc cụ đều ngừng lại, trong chốc lát, trong rạp hát vô cùng yên tĩnh.
Lệ Vương phiền muộn nhíu mày, cơn giận không có chỗ phát tiết, chỉ có thể gào lên với sân khấu: “Sao lại ngừng lại! Có phải cho là bản vương chết rồi không?”
Mọi người có mặt đều biết câu sau đó là nói cho Lăng Kiến Triệt nghe, nhưng Lăng Kiến Triệt đã thu lại cơn giận, ngồi trước bàn như không liên quan, vẻ mặt lơ đãng tiếp tục uống rượu.
Trên sân khấu lại vang lên tiếng hát réo rắt, đang diễn chính là vở “Tỳ Bà Ký”.
“Sai chồng sai, lừa nối lừa, chỉ chăm chăm chiếm quẻ trước Quỷ Môn quan…”
Sắc mặt Lệ Vương dịu đi đôi chút, nhìn Phượng Hòa nói: “Vương nữ, ngươi đã đến rồi thì ngồi xuống đi.”
Phượng Hòa không biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt đáp: “Thân thể ta không khoẻ, không thể ở lại, cáo từ.”
Nàng xoay người định rời đi.
“Ta xem hôm nay ai dám đi!” Lệ Vương quát lớn một tiếng, giận dữ ném vỡ chén rượu trong tay, giọng nói đầy tức tối: “Ngươi không muốn ngồi cũng phải ngồi!”
Thị vệ lập tức xông ra đóng chặt cửa, vây kín toàn bộ nhà hát, không có lệnh của Lệ Vương thì không ai được phép rời đi.
“… Từ quan không được, từ hôn chẳng xong, chỉ vì ba điều không theo, gây thành tai họa trời giáng…”
Trên sân khấu vẫn tiếp tục diễn, nhưng dưới khán đài đã hoàn toàn im lặng.
Bên trong nhà hát, ngoài tiếng hát không dám ngừng lại trên sân khấu, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Phượng Hòa quay đầu nhìn xung quanh đầy khách khứa, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nàng biết, hôm nay muốn rời khỏi đây e là phải tốn chút công sức.
Lý Nhụy nhìn nàng bằng ánh mắt giễu cợt, lên mặt sai khiến: “Ngồi xuống đi, đừng để người ta phải ba mời bốn rước, mất mặt lắm đấy.”
Ánh mắt Phượng Hòa quét qua đám người trong tiệc, bọn họ nói mời nàng ngồi, nhưng lại không chuẩn bị chỗ cho nàng. Các nữ quyến đều ngồi theo từng đôi, chỉ bên bàn của đám nam tử là ngồi một mình, để trống chỗ bên cạnh.
Rõ ràng là cố tình muốn nàng ngồi bên cạnh nam tử —— Giống như tỳ nữ rót rượu tiếp khách.
Họ đang cố ý làm nhục nàng.
Phượng Hòa đứng yên bất động, ánh mắt lãnh đạm lướt qua từng người, giả như không nhận ra mưu tính của bọn họ.
Trông Lăng Kiến Triệt có vẻ đã say, ngồi trên ghế, tay cầm chén rượu, người nghiêng ngả, toàn thân trên dưới đều toát ra dáng vẻ công tử bột vàng ngọc bên ngoài thối rữa bên trong, chỉ có gương mặt là còn nhìn được.
Nàng vừa định rời mắt đi thì thấy Lăng Kiến Triệt dùng ngón tay gõ nhẹ lên chỗ ngồi bên cạnh.
Phượng Hòa hiểu ý, nhấc chân bước qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
So với đám công tử thối nát trong đây, tên ăn chơi này trông thuận mắt hơn một chút.
Những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.
Chẳng phải bọn họ đã sớm là kẻ thù rồi sao? Sao lại đột nhiên ngồi cùng một chỗ?