Tước Điểu Quy Lang

Chương 46

Trước Sau

break

Trong căn phòng tối tăm chỉ có một ngọn nến cô đơn, ánh lửa lung lay, bóng dáng của Phượng Hòa kéo dài, Lăng Kiến Triệt nhìn cái bóng trên cửa sổ, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.

Phượng Hòa nằm lại trên giường, không còn sợ hãi như lúc nãy.

Tiếng sáo trong trẻo đột nhiên từ bên ngoài vọng vào.

Lăng Kiến Triệt lạnh lùng như lưỡi dao, nhưng tiếng sáo của hắn lại dịu dàng như suối, trong trẻo và dễ chịu, nhẹ nhàng dao động, hoàn toàn khác với con người của Lăng Kiến Triệt.

Phượng Hòa khẽ nhắm mắt, hình ảnh Lăng Kiến Triệt ngồi trên cành cây cười với nàng hiện lên trong tâm trí.

Lăng Kiến Triệt cười thật sự rất đẹp, sáng sủa và trong sạch, như thể có sức mạnh xua tan mọi bóng tối và sợ hãi.

Phượng Hòa theo âm thanh của tiếng sáo, vô thức thiếp đi, rơi vào giấc mộng sâu.

Phượng Hòa ngủ một giấc rất ngon, khi tỉnh dậy bên ngoài trời đã sáng rõ, trên cây không còn bóng người đã ngồi cùng nàng cả đêm.

Phượng Hòa ngồi bên cửa sổ nhìn cây bàng trong sân thì thấy Lục Vân dẫn theo một nhóm người từ cổng đi vào, Phượng Hòa vẫy tay với nàng ấy.

Lục Vân bước đến trước cửa sổ, nhún gối hành lễ với Phượng Hòa: “Tiểu thư, tỳ nữ và nô bộc đã đến rồi.”

Phượng Hòa nhẹ gật đầu: “Trước tiên sắp xếp chỗ ở cho họ, sau đó cho người dọn dẹp sạch sẽ trong phủ, nhiều người trong phủ thì phải thiết lập quy tắc, trước tiên do ngươi đề ra chế độ khen thưởng và xử phạt, tối nay đưa cho ta xem, nếu có chỗ nào không hợp lý ta sẽ sửa lại, còn về việc sắp xếp người thì để ngươi quyết định, thử một thời gian rồi đổi lại.”

“Vâng.” Lục Vân nhanh chóng đi xử lý.

Phượng Hòa dùng xong bữa sáng, thấy Lục Vân sắp xếp mọi thứ trong phủ ngăn nắp, yên tâm giao công việc cho nàng ấy, dẫn theo Thanh Cổ rời khỏi phủ, đi đến chợ.

Chợ đông đúc, thời tiết ngày càng nóng, các cô nương ăn mặc ngày càng rực rỡ, những bộ váy mỏng nhẹ như hoa nở khắp núi, khiến người ta phải chú ý.

Phượng Hòa đến tiệm sách chọn vài cuốn sách y học, khi bước ra khỏi tiệm sách, thấy gian hàng đối diện đang bán bánh bột, nhớ lần trước chưa có cơ hội nếm thử liền đi qua mua hai cái.

“Vương nữ khẩu vị tốt thật, chuyển đến hung trạch mà vẫn còn ăn được.”

Bánh bột nóng hổi chưa ra lò, giọng nói châm chọc quen thuộc đã vang lên sau lưng, Phượng Hòa không cần quay đầu cũng biết, người có thể ăn nói chua ngoa như vậy chỉ có Hàn Tuyết Kiều.

Phượng Hòa nhận bánh bột, đưa một cái cho Thanh Cổ rồi bình tĩnh quay người lại, mỉm cười với Hàn Tuyết Kiều: “Hàn tiểu thư có muốn ăn không?”

Hàn Tuyết Kiều kiêu ngạo hất cao cằm: “Tiểu thư cao quý bọn ta từ trước đến nay không ăn đồ ven đường.”

“Ồ.” Phượng Hòa cắn một miếng bánh bột, bình tĩnh nói: “Mùi vị không tệ.”

Hàn Tuyết Kiều trừng mắt: “Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?”

“Nghe thấy rồi.” Phượng Hòa chớp mắt: “Liên quan gì đến ta?”

Hàn Tuyết Kiều: “…”

Nữ tử bên cạnh Hàn Tuyết Kiều cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu muội không có ác ý, xin vương nữ đừng để tâm.”

Hàn Tuyết Kiều vội vàng kéo tay áo của nữ tử: “Tẩu tử! Sao tẩu lại giải thích với nàng ta nhiều như vậy!”

Từ cách xưng hô của họ Phượng Hòa đoán ra thân phận của nữ tử, thấy nàng ấy hiền hòa, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thiếu phu nhân.”

“Nhà mẹ của ta họ Tôn, tên Ngọc Diên, nếu vương nữ không chê, có thể gọi ta là Tôn nương tử như mọi người.” Tôn Ngọc Diên dáng vẻ thanh tú, thân hình mảnh mai, bụng nhô cao, rõ ràng là đang mang thai.

Phượng Hòa nhẹ gật đầu, quan sát sắc mặt của nàng ấy, thấy mặt nàng ấy trắng bệch, mắt thâm quầng, trán ướt mồ hôi, do dự hỏi: “Thiếu phu nhân, có phải thân thể không khỏe không?”

Tôn Ngọc Diên hoảng hốt, khẽ lắc đầu: “Đa tạ vương nữ quan tâm, ta không có gì không khỏe.”

Hàn Tuyết Kiều không suy nghĩ đã chỉ trích: “Tẩu tử ta rõ ràng khỏe mạnh, ngươi đừng ở đây gây hoang mang! Hai tháng nữa tẩu tử ta còn phải sinh cho Hàn gia bọn ta một tiểu tử mập mạp, ta thấy ngươi có ý đồ xấu, cố tình muốn nguyền rủa tẩu tử ta.”

Phượng Hòa thấy Tôn Ngọc Diên có lời khó nói nên không nói thêm gì, định quay đi, nhưng thấy Tôn Ngọc Diên dường như có chút đau đớn, sắc mặt càng thêm trắng bệch, môi đã không còn màu máu.

Phượng Hòa nhìn vào bụng nàng ấy, khẽ nhíu mày.

Tôn Ngọc Diên cắn môi, hơi thở gấp gáp nói với Hàn Tuyết Kiều: “Tiểu muội, không phải muội định đi hội thơ sao? Mau đi đi, kẻo bị muộn.”

Hàn Tuyết Kiều trợn mắt một cái: “Muội đưa tẩu về nhà trước, chúng ta cùng đi một chiếc xe ngựa, tẩu đang mang thai, nếu muội bỏ tẩu lại giữa đường, chắc chắn mẫu thân sẽ trách muội.”

Tôn Ngọc Diên lảo đảo, cố gắng nói: “Không sao, tẩu muốn ghé nhà mẹ một chuyến, bà bà sẽ không biết đâu.”

Hàn Tuyết Kiều nhìn bụng nàng ấy, sắc mặt do dự: “Mẹ đã nói không cho tẩu về nhà mẹ đẻ thường xuyên, giờ tẩu đã mang thai lớn như vậy, càng không nên về nhiều.”

Phượng Hòa thấy Tôn Ngọc Diên có vẻ muốn đuổi Hàn Tuyết Kiều đi, do dự một chút, từ từ lên tiếng: “Trước khi ra ngoài, ta nghe tẩu tử Lăng gia nói Lăng tam công tử hình như cũng đi dự hội thơ, Hàn tiểu thư, có phải hắn đi cùng một hội thơ với ngươi không?”

Lăng Thiếu Lẫm à Lăng Thiếu Lẫm, chỉ có thể tạm thời mượn danh ngươi thôi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc