Tước Điểu Quy Lang

Chương 47

Trước Sau

break

Mắt Hàn Tuyết Kiều sáng lên: “Kiến Triệt công tử cũng đi dự hội thơ?”

“Có vẻ là vậy… Ta cũng không biết mình có nghe nhầm không.” Phượng Hòa cố ý hỏi: “Hội thơ có vui không? Ta có thể đi không?”

“Ngươi đương nhiên là không thể đi! Ngươi không hiểu thơ văn, đi hội thơ làm gì?” Hàn Tuyết Kiều trở nên sốt ruột, bước đi ngay, không quay đầu lại nói với Tôn Ngọc Diên: “Nếu tẩu đã muốn về nhà mẹ thì muội đi trước đây.”

Hàn Tuyết Kiều đi nhanh như gió.

Tôn Ngọc Diên không còn sức chống đỡ, người lảo đảo, suýt ngã.

Phượng Hòa đưa tay đỡ nàng ấy: “Thiếu phu nhân, có cần ta đỡ đi xem đại phu không?”

Tôn Ngọc Diên lắc đầu, sắc mặt tái nhợt nói: “Ta muốn về nhà mẹ.”

Phượng Hòa thấy nàng ấy cố chấp, do dự nói: “Xe ngựa của ta ở gần đây, ta đưa ngươi về nhé.”

“Vậy… Làm phiền vương nữ rồi.” Tôn Ngọc Diên yếu ớt nói: “Vừa rồi đa tạ.”

Phượng Hòa lắc đầu, đỡ Tôn Ngọc Diên lên xe, nha hoàn bên cạnh ngồi ở phía trước chỉ đường cho xa phu.

Xe ngựa lắc lư khởi hành, mặt Tôn Ngọc Diên trắng bệch, người hơi run rẩy.

Phượng Hòa lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán nàng ấy, khuyên: “Thiếu phu nhân, trông ngươi không được khỏe lắm, nên nhanh chóng đi xem đại phu.”

Tôn Ngọc Diên lắc đầu: “Cảm tạ vương nữ quan tâm, nhưng trừ khi không còn cách nào khác, ta không muốn đi xem đại phu.”

Phượng Hòa cân nhắc nói: “Có phải vì không muốn để Hàn gia biết không?”

Tôn Ngọc Diên thấy nàng đã nhận ra, do dự gật đầu, khó mở miệng nói: “Xin vương nữ giúp ta giữ bí mật chuyện này.”

Phượng Hòa nhíu mày: “Ta không biết lý do ngươi muốn giấu, nhưng sức khỏe là quan trọng nhất, nếu ngươi không chịu đi xem đại phu, chi bằng để ta xem giúp.”

Tôn Ngọc Diên chú ý thấy nàng cầm sách thuốc, ngạc nhiên nói: “Vương nữ biết chẩn mạch?”

Phượng Hòa gật đầu: “Ta thấy ngươi có dấu hiệu thai khí không ổn, nếu không kịp thời chẩn đoán và điều trị, thai nhi trong bụng có thể gặp nguy hiểm.”

Tôn Ngọc Diên thấy ánh mắt nàng trong sáng, đầy thiện ý, do dự đưa tay ra: “Xin phiền vương nữ.”

Phượng Hòa nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay nàng ấy, nhanh chóng nhíu mày: “Ngươi từng động thai khí?”

Tôn Ngọc Diên rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu: “Không giấu gì người, phu quân ta nuôi ngoại thất bên ngoài, gần đây liên tục đòi đưa về nhà, mấy hôm trước ta nghe chuyện này, hôm đó đã đau bụng không chịu nổi, tối qua còn thấy chút máu.”

“Tại sao ngươi không nói?”

Tôn Ngọc Diên rơi một giọt nước mắt: “Ngoại thất kia cũng đã có thai, còn sớm hơn ta một tháng, giờ có cha mẹ chồng làm chủ nên chưa cho ngoại thất vào cửa, nếu họ biết thai này của ta không ổn, chắc chắn sẽ đồng ý để phu quân đưa ngoại thất về nuôi.”

Phượng Hòa giọng điệu nghiêm túc: “Ngươi có biết tình trạng của ngươi hiện giờ rất nguy hiểm không? Chỉ cần sơ suất một chút là có thể một xác hai mạng.”

Tôn Ngọc Diên trong lòng chua xót, nước mắt lăn dài trên má, khóc không ngừng: “Nếu ta chưa sinh hạ trưởng tử mà đã để ngoại thất vào cửa, chắc chắn sẽ bị gia tộc chế nhạo, sau này các muội muội trong phủ phải gả đi thế nào?”

Nếu để ngoại thất vào cửa, còn sinh con trước nàng ấy thì đứa trẻ đó sẽ là trưởng tử của Hàn gia.

Ít nhất là trước khi ngoại thất sinh con, nàng ấy không thể để nàng ta vào cửa, chỉ có như vậy, đứa trẻ đó mới mãi mãi là con của ngoại thất.

Phượng Hòa thấy nàng ấy khóc đáng thương như vậy cũng không nỡ, lấy ngân châm ra nói: “Để lộ lưng ra.”

Tôn Ngọc Diên hoảng hốt gật đầu, cởi cổ áo, để lưng lộ ra.

Xe ngựa không tiện, Phượng Hòa chỉ có thể cẩn thận thi châm cho nàng ấy, một lúc sau thấy sắc mặt Tôn Ngọc Diên tốt lên, mồ hôi lạnh cũng ngừng lại, mới thu châm lại.

Tôn Ngọc Diên kinh ngạc vui mừng nhìn Phượng Hòa: “Vương nữ thật giỏi, ta đã bớt đau bụng nhiều rồi, người cũng không còn lạnh, trước đây người cứ lạnh rồi lại nóng, khó chịu lắm, giờ triệu chứng đã giảm nhiều rồi.”

Phượng Hòa thu châm lại: “Ta chỉ dùng ngân châm tạm thời giảm bớt triệu chứng của ngươi, sau này ngươi phải tự tìm đại phu, kết hợp với thuốc để điều trị. Tình trạng hiện tại của ngươi phải nằm trên giường để giữ thai, tuyệt đối không thể để động thai khí nữa, nếu không thì cho dù là đại la kim tiên tới cũng không cứu được ngươi.”

Mắt Tôn Ngọc Diên sưng đỏ: “Ta không dám tìm đại phụ, sợ rằng chuyện này sẽ truyền đến tai người Hàn gia.”

Phượng Hòa bất đắc dĩ: “Ngươi không sợ đứa bé trong bụng sẽ mất sao?”

Tôn Ngọc Diên vô thức ôm bụng, sắc mặt trắng bệch: “Nhưng nếu để ngoại thất vào cửa, chuyện này chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, phu quân ta trước khi thành hôn đã nuôi ngoại thất, nhất định sẽ bị cười nhạo. Nếu ngoại thất sinh con trai, đứa trẻ đó sẽ là trưởng tử của Hàn gia, nếu trưởng tử trong phủ là do ngoại thất sinh ra, sẽ càng bị châm chọc, lúc đó hai nhà đều mất mặt, mọi người sẽ nói ta là chủ mẫu vô năng, các muội muội trong nhà ta cũng sẽ bị xấu hổ, sau này khó mà gả đi được, ta là trưởng tỷ trong nhà, ta không thể hại các muội ấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc