Tước Điểu Quy Lang

Chương 45

Trước Sau

break


Lăng Kiến Triệt lấy một bó cỏ tươi cho ngựa ăn, sắc mặt không đổi hỏi: “Mọi người đều biết ta là người của Lệ Vương, ngươi không biết sao?”

“Dù mọi người đều nghĩ ngươi là người của Lệ Vương, nhưng ta lại cảm thấy…” Phượng Hòa thăm dò nhìn hắn: “Ngươi không giống người của Thái tử, cũng không giống người của Lệ Vương.”

“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?” Lăng Kiến Triệt hỏi với vẻ hứng thú.

“Phản ứng vô thức của con người không thể lừa dối được ai, khi ngươi chơi mã cầu, ngươi hoàn toàn không nghe theo chỉ huy của Lệ Vương, cũng không có ý định bảo vệ hắn ta.” Phượng Hòa hồi tưởng lại tình hình trên sân, từ từ nói: “Thái tử và Lệ Vương rõ ràng không hợp nhau, nhưng ngươi lại không có ý thù địch với Thái tử, Lệ Vương dường như cũng không quá tin tưởng ngươi, so với đó, Thái tử lại rất coi trọng Hi Hành Chỉ… Không đúng, nói chính xác thì thuộc hạ của Thái tử rất kính nể Hi Hành Chỉ, địa vị của Hi Hành Chỉ trong phe Thái tử chắc chắn không thấp.”

Lăng Kiến Triệt dừng động tác lại, nụ cười tinh nghịch trên môi nhạt dần: “Chỉ xem một trận mã cầu mà phân tích bọn ta đến rõ ràng như vậy, chắc vương nữ cũng không phải là một đóa tơ hông yếu ớt.”

Phượng Hòa ngẩn ra, trong lòng thầm ngạc nhiên, không ngờ nàng lại vô tình nói ra những suy nghĩ trong lòng, nàng tin tưởng Lăng Kiến Triệt đến vậy từ khi nào?

Nàng chuyển đề tài: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

“Ta không hứng thú với việc lập bè kết phái tranh giành quyền lực.” Lăng Kiến Triệt khẽ cười: “Ta chỉ hứng thú với việc chơi đùa, ai có thể làm ta vui vẻ, ta sẽ chơi với người đó.”

Phượng Hòa hiểu rồi, hắn và Thất hoàng tử đều là những kẻ thích chơi.

Thất hoàng tử từ nhỏ đã nổi tiếng là người biết ăn chơi, hồi nhỏ thì chọi gà chọi cào cào, lớn lên thì nghe hí xem kịch dạo phường ca vũ.

Lăng Kiến Triệt và hắn ta có quan hệ tốt, thường xuyên cùng nhau ăn uống vui chơi.

Thất hoàng tử mặc dù không phải là đệ đệ cùng mẹ của Lệ Vương, nhưng từ nhỏ đã được nuôi ở cung Tương Phi, tất nhiên cũng được xếp vào phe của Lệ Vương.

Hai người họ đều là những thiếu gia ăn chơi chẳng có gì nổi bật, có lẽ Thái tử cũng lười không muốn lôi kéo, cuối cùng mới dẫn đến tình trạng hiện tại, mọi người đều mặc định Lăng Kiến Triệt là người của Lệ Vương.

“Ngươi đã thích chơi, vậy chắc chắn không thích thua.” Phượng Hòa hạ mắt cười: “Nếu không phải Lệ Vương chơi cá cược, có lẽ ngươi sẽ không đánh quả cuối cùng đâu nhỉ?”

Từ thái độ của Lăng Kiến Triệt trong hiệp đầu, hắn hoàn toàn không quan tâm đến trận đấu thắng hay thua.

Bởi vì việc Lệ Vương cá cược đã liên lụy đến hắn, hắn mới buộc phải đánh quả cuối cùng, vì hắn không muốn thua phe Thái tử.

Lăng Kiến Triệt nhướng mày, không xác nhận cũng không phủ nhận mà cười một cái, ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt hắn, vô cùng sạch sẽ.

Phượng Hòa đã hiểu rõ trong lòng.

Đêm tối như mực, những đám mây dày đặc che khuất ánh sáng, là một đêm không trăng.

Điện phụ nhỏ hẹp, không có giường thứ hai, Thanh Cổ và Lục Vân đều ngủ ở căn phòng nhỏ phía sau, chỉ có Phượng Hòa một mình ở lại trong điện phụ.

Ngoài cửa sổ, bóng cây đung đưa, gió lạnh thổi vào cửa sổ kêu kẽo kẹt, chiếc đèn lồng dưới mái hiên lắc lư, ánh sáng chập chờn.

Gió lạnh thổi vi vu, giống hệt như tiếng khóc thảm thiết mà Phượng Hòa đã nghe đêm đó.

Phượng Hòa nằm trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh của dải lụa trắng mà nàng đã thấy ban ngày, đơn độc bay theo gió, đầy uất ức.

Nàng không còn chút buồn ngủ nào, mở to mắt nhìn trần nhà, cứ cảm thấy đêm nay vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi những hình ảnh đáng sợ đó cũng hiện ra trong đầu, nàng không kìm được mà nghĩ, nếu trên đời này thật sự có oan hồn thì những oan hồn đó có còn lưu lại đây không?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng liền rùng mình không ngừng, bỗng cảm thấy điện phụ rất lạnh…

Đùng ——.

Phượng Hòa co ngón tay lại, toàn thân cứng đờ.

Lại có vài tiếng đùng đùng vang lên.

Sắc mặt Phượng Hòa tái nhợt, nghiến chặt hàm răng, nắm chặt dao găm ngồi dậy, nàng hít một hơi thật sâu, vén rèm lên, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thì ra có người đang dùng đá nhỏ gõ vào cửa sổ phòng nàng.

Phượng Hòa từ từ thở ra, nhịp thở dần trở nên ổn định, không cần nghĩ cũng biết ai sẽ gõ cửa sổ phòng nàng vào giữa đêm.

Phượng Hòa xuống giường, thắp sáng ngọn nến, mở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy tên Lăng tam công tử đáng ghét kia.

Trong sân có một cây đa trăm tuổi, Lăng Kiến Triệt ngồi trên một cành cây to, mỉm cười nhìn nàng.

“Cớ sao mặt mày lại trắng bệch vậy, không lẽ bị dọa à?”

Phượng Hòa đứng sau cửa sổ, mặc một chiếc váy voan trắng thêu hoa thủy tiên, tóc đen mềm mại xõa sau lưng, làn da trắng như tuyết, trong trẻo không tì vết, chiếc đèn lồng dưới mái hiên lắc lư, chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

“Ai nói ta sợ chứ?” Phượng Hòa thẳng lưng, giả vờ bình tĩnh nói: “Ta không sợ chút nào.”

Lăng Kiến Triệt cười hỏi: “Nếu không sợ, sao đến giờ này vẫn chưa ngủ?”


“Ngắm cảnh thôi.” Phượng Hòa nhìn quanh sân vườn hoang tàn, giọng nói ngập ngừng, cuối cùng chỉ vào một cây cổ thụ siêu vẹo trong sân nói: “Ngươi xem, cành khô đẹp biết bao.”

Gió lạnh thổi qua, cành khô chao đảo kêu răng rắc một tiếng rồi gãy.

Phượng Hòa: “…”

Lăng Kiến Triệt cười lớn, làm cho đàn chim én trên cây bay vụt đi, vỗ cánh bay xa.

Phượng Hòa xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, đóng cửa sổ lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc