Tước Điểu Quy Lang

Chương 44

Trước Sau

break

Sau khi nàng và Thanh Cổ đến kinh thành thực sự có rất nhiều điều không hiểu, không tiện, rất cần một người như vậy bên cạnh nhắc nhở, Khâu thị thực sự đã giúp nàng rất nhiều.

Lục Vân tiến lên một bước, hành lễ: “Tham kiến Vương nữ.”

Phượng Hòa nâng nàng ấy dậy, với vẻ mặt hòa nhã nói: “Sau này không cần gọi ta là Vương nữ, cứ coi ta như nữ nhi gia đình bình thường là được.”

Lục Vân nói: “Vâng, tiểu thư.”

Phượng Hòa thấy nàng ấy thật sự thông minh, mỉm cười.

Việc chuyển nhà cứ thế mà quyết định, mọi người bận rộn thu dọn, may mắn là hành lý của Phượng Hòa không nhiều, chỉ cần thu dọn đơn giản là có thể chuyển đi, vấn đề là nhà bên cạnh vừa trải qua một vụ thảm sát, sân vườn như bị gió bão tàn phá, hoa cỏ cây cối đổ rạp trên đất, trên xà ngang còn có dấu vết bị chém, trong các góc khuất còn nhiều vết máu chưa được lau sạch.

Cả tòa trạch viện đều cần phải được dọn dẹp kỹ lưỡng, nhưng tỳ nữ cùng với gã sai vặt nội cung phái đến ngày mai mới tới.

Một nhóm người đến phủ đệ bên cạnh, nhớ lại cảnh tượng thảm khốc đêm đó, trong lòng ai cũng cảm thấy chua xót.

Phượng Hòa cũng không thể quên được tiếng khóc thê lương đêm đó.

Mọi người đi vào trong, thấy không ít dấu vết của cuộc tàn sát, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thảm khốc đêm đó.

Ninh Chỉ Diêu thấy trong nhà tan hoang, nghe nói những tỳ nữ cùng đám sai vặt vẫn chưa tới, không khỏi ngạc nhiên: “Nào có chuyện hạ nhân ngày mai mới tới, lại để chủ nhân hôm nay đã chuyển qua?”

Khâu thị liếc nhìn nàng ấy, mặt mày nàng ấy lập tức tái mét, nhanh chóng khép chặt miệng lại.

Người khiến Phượng Hòa chuyển đến là Huệ Đế, nếu lời này bị truyền ra, chính là bôi nhọ thánh nhân.

Mọi người không dám nói thêm, chỉ là trong lòng cảm thấy nặng nề.

“Đây là phòng chính, cô nương cứ ở đây đi.” Thanh Cổ đẩy cửa bước vào, bất ngờ che miệng la lên một tiếng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều chấn động, trên xà ngang của mái nhà treo một sợi dây lụa trắng đang tung bay theo gió, dưới xà còn có một chiếc ghế đẩu bị đẩy ngã, có lẽ trước đó từng có người treo cổ ở đây.

“Thật là xui xẻo!” Ninh Chỉ Diêu nhanh chóng lùi ra ngoài, mặt mày tái nhợt.

Lục Vân vội vàng bước lên đóng cửa lại.

Thẩm Vận Nhu trong lòng vẫn còn sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, trầm giọng nói: “Đổi sang phòng khác đi.”

Mọi người đều vô cùng sợ hãi, trong không khí u ám tìm một căn phòng cách xa nơi này, thấy trong phòng còn tương đối gọn gàng, không có dấu vết đánh nhau, nên quyết định ở lại đây.

Khâu thị phái người đến dọn dẹp sạch sẽ căn phòng cho Phượng Hòa tạm trú, những nơi còn lại chỉ có thể chờ ngày mai dọn dẹp.

Phượng Hòa tiễn họ đi, quay lại nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng dâng lên một nỗi cô đơn khó tả, nàng ngồi yên lặng một lúc, lấy ra một thỏi bạc từ trong chiếc hộp bạc được hoàng hậu ban thưởng, cầm sang bên cạnh.

Lăng Kiến Triệt đang cho ngựa ăn trong chuồng, mặc một bộ đồ ngắn.

Phượng Hòa đi bộ lại gần: “Sao không để gã sai vặt cho ăn?”

Lăng Kiến Triệt vỗ vỗ lưng ngựa, vô tư nói: “Ngựa cũng cần phải giao tiếp, nếu không lần sau nó nhân lúc ta không để ý mà đá ta một cái thì sao?”

Phượng Hòa giả vờ không nghe ra hắn đang chỉ “Hà”' mắng “Hòa”, đưa thỏi bạc trong tay cho hắn: “Trả lại cho ngươi.”

Lăng Kiến Triệt cầm thỏi bạc trong tay tung lên tung xuống: “Có tiền rồi à?”

“Ừ.” Phượng Hòa nhìn đuôi ngựa của Viêm Hà đung đưa, không tập trung đáp.

Lăng Kiến Triệt ném thỏi bạc trở lại lòng nàng: “Cứ giữ lấy đi, sau này còn nhiều chỗ cần dùng tiền.”

Phượng Hòa ngây ra, thỏi bạc trong lòng vừa lạnh vừa cứng, nắm lâu mới có chút ấm áp.

Nàng đưa thỏi bạc trở lại: “Sau này ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền.”

“Đợi khi nào ngươi kiếm được rồi hãy nói.”

Phượng Hòa nghe thấy giọng điệu rõ ràng không tin của hắn, không hài lòng mím môi: “Ta nhất định có thể kiếm được.”

Khóe miệng Lăng Kiến Triệt nhếch lên, trong mắt thoáng lóe lên ý cười: “Được, ta chờ.”

Phượng Hòa không tiếp tục đẩy qua đẩy lại với hắn, nhìn hắn một lúc, đột nhiên hỏi: “Quả bóng cuối cùng hôm qua, thật sự là ngươi vô tình đánh vào sao?”

Không biết tại sao, từ hôm qua khi nàng trở về, luôn không tự chủ được mà nghĩ đến quả bóng cuối cùng Lăng Kiến Triệt đánh vào.

Nàng vốn không tin vào “trùng hợp”, trong mắt nàng, nhiều cái gọi là trùng hợp đều là do con người tạo ra.

Lăng Kiến Triệt bí hiểm nói: “Tất nhiên không phải là vô tình đánh vào.”

Phượng Hòa ngạc nhiên, Lăng Kiến Triệt dễ dàng thừa nhận như vậy sao?

“Quả bóng đó thực ra…” Lăng Kiến Triệt dừng lại, nói với giọng sâu xa khó hiểu: “Là ta lấy ra quyết tâm chiến thắng, dốc hết sức đánh vào!”

Phượng Hòa: “…” Hừ.

Phượng Hòa suy tư nhìn Lăng Kiến Triệt, quả thật quả bóng đó là trùng hợp lăn đến trước mặt Lăng Kiến Triệt, nhưng việc Lăng Kiến Triệt đứng ở đó có phải là trùng hợp không?

Sân bóng như chiến trường, nếu Lăng Kiến Triệt đủ hiểu biết về từng người trên sân, có thể chính xác tính toán kết quả họ tranh giành, từ đó phán đoán họ không thể đánh bóng vào lỗ trước khi hương tàn, có phải sẽ chờ sẵn ở lỗ bóng, chuẩn bị không chút sơ hở?

Trong lòng Phượng Hòa rõ ràng, một người muốn tính toán chính xác như vậy gần như là không thể, nhưng nàng vẫn không thể kiềm chế được mà nảy sinh ra ý nghĩ hoang đường này.

Lăng Kiến Triệt ngẩng đầu nhìn qua: “Ngươi rốt cuộc muốn hỏi gì?”

Phượng Hòa trực tiếp nói: “Ta rất tò mò không biết Lăng công tử rốt cuộc thuộc phe nào, ngươi muốn giúp Thái tử hay là Lệ Vương?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc