Phượng Hòa không để ý đến Lăng Kiến Triệt, bước lên xe ngựa, ngẩng đầu chú ý đến bia đá trước hành cung có viết ba chữ lớn cung Dung Linh, tò mò hỏi: “Tại sao hành cung lại gọi là cung Dung Linh, có ý nghĩa gì đặc biệt chăng?”
Ninh Chỉ Diêu tự hào nói: “Ba chữ cung Dung Linh này do bệ hạ đích thân đặt, cung điện này là món quà tân hôn bệ hạ tặng cho Hoàng hậu cô cô. Hoàng hậu cô cô họ Ninh, tên là Dung, đây chính là nguồn gốc của chữ Dung trong cung Dung Linh, biểu thị cho sự sủng ái của bệ hạ đối với Hoàng hậu cô cô.”
Phượng Hòa gật đầu, chui vào trong xe ngựa.
Hàn Tuyết Kiều đi bên cạnh Lý Nhụy, ngẩng đầu nhìn xa xa thấy Phượng Hòa lên xe ngựa Lăng gia, sắc mặt chợt biến. Nàng ta bỗng nhớ ra, Phượng Hòa từ khi vào kinh vẫn luôn ở Lăng gia.
Nàng ta nhớ đến gương mặt khiến người ta ghen tị của Phượng Hòa, không khỏi lo lắng, mặc dù Lăng Kiến Triệt và Phượng Hòa đã sớm có hiềm khích, nhưng họ cứ tiếp tục ở bên nhau như vậy, cũng khiến nàng ta không thể yên tâm.
Hàn Tuyết Kiều chớp mắt, nhớ đến ánh mắt Lăng Kiến Triệt vừa nhìn Phượng Hòa, luôn cảm thấy không giống như ánh mắt bình thường của hắn, rốt cuộc khác ở chỗ nào nàng ta cũng không nói ra được, chỉ là trực giác cảm thấy phải cảnh giác.
Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc, bình thản lên tiếng: “Điện hạ, Hoàng thượng đến giờ vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho Vương nữ Đàm Âm sao?”
Lý Nhụy có chút châm chọc: “Phụ hoàng bận rộn công vụ, đâu có thời gian sắp xếp chỗ ở cho Vương nữ Đàm Âm.”
Hàn Tuyết Kiều nhân cơ hội nói: “Hôm nay nàng ta làm đổ rượu nho của công chúa, nghe nói rượu nho đó là do Hi công tử sai người cất, chỉ có ba hũ, thật là đáng tiếc.”
Sắc mặt Lý Nhụy biến đổi: “Rượu đó là do biểu ca sai người cất sao?”
“Đúng vậy, nghe nói Hi công tử rất thích hương vị của rượu nho đó, khi đến đây tránh nóng thấy nho chín tốt, nên đã sai người cất rượu này.” Hàn Tuyết Kiều thêm mắm thêm muối: “Đều tại Vương nữ Đàm Âm, nếu không phải nàng ta, sao rượu lại bị lãng phí? Không biết nếu Hi công tử biết chuyện này thì có tức giận hay không nữa?”
Lý Nhụy tức giận nói: “Đáng ghét, đều tại nàng ta vụng về!”
Hàn Tuyết Kiều cười nhẹ, vẫn chưa hết hận: “Nàng ta đáng ghét như vậy, công chúa sao không nghĩ cách trừng trị nàng ta?”
“Trừng trị thế nào?”
Hàn Tuyết Kiều ghé tai nói: “Chỗ ở của nàng ta hiện vẫn chưa được định, chắc Hoàng thượng sớm muộn gì cũng sẽ ban cho nàng ta một dinh thự, sao công chúa không chủ động nhắc đến chuyện này trước mặt Hoàng thượng, vậy thì việc nàng ta ở đâu, chẳng phải chỉ cần một câu của công chúa là xong sao?”
Lý Nhụy động lòng, trong lòng đã có tính toán, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Sáng hôm sau, Huệ Đế ban một thánh chỉ gửi đến Lăng gia, ban cho Phượng Hòa ở tại nhà cũ của Triệu Các lão, ngay lập tức chuyển qua.
Cùng với thánh chỉ còn có phần thưởng từ Hoàng hậu, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, mặc dù đều không phải là đồ vật quá quý giá, nhưng nhiều số lượng, từng thùng từng thùng được khiêng vào, trông vô cùng hoành tráng.
Tin tức truyền đến Hàn gia, Hàn Tuyết Kiều vô tình làm đổ chén trà trong tay, hối hận đến xanh cả ruột.
Hôm qua nàng ta cố ý gây rối là muốn để Tam công chúa vứt Phượng Hòa ra ngoài thành ở, lúc đó có thể mắt không thấy tâm không phiền, không ngờ lại thành trộm gà không được còn mất nắm gạo, Tam công chúa lại dùng hung trạch vừa có người chết để làm khó Phượng Hòa, lại còn ở ngay cạnh Lăng gia! Từ nay về sau họ lại thành hàng xóm!
Nhưng thánh chỉ đã ban, nàng ta có hối hận cũng vô ích.
Phượng Hòa nhận thánh chỉ, thái giám truyền chỉ cười tươi nói: “Tam công chúa quan tâm người, đặc biệt xin Hoàng thượng ban cho người phủ đệ này.”
Phượng Hòa: “…”
Khâu thị thay Phượng Hòa cảm ơn thái giám truyền chỉ, lại đưa cho thái giám một ít bạc, để quản gia tự mình đưa người ra cửa.
Ninh Chỉ Diêu vốn tính tình thẳng thắn, không nhịn được nói: “Nhà bên cạnh vừa mới chết mấy chục người, mùi máu tanh vẫn chưa tan hết, sao có thể ở được? Ta ở bên cạnh cũng sợ hãi, ngày nào cũng gặp ác mộng.”
Thẩm Vận Nhu thấp giọng nói: “Hoàng thượng ban thưởng, đó chính là tốt nhất.”
Ninh Chỉ Diêu im lặng.
Khâu thị nhíu mày, vỗ về tay Phượng Hòa: “Thế gian này đâu ra quỷ quái, cho dù có thì cũng không tìm cô nương vô tội như con, con cứ yên tâm mà ở.”
Phượng Hòa nhẹ gật đầu.
Mọi người đều rõ ràng, chuyện này đã không còn đường lui, dù nàng có sợ hay không thì cũng phải chuyển đến ở, và còn phải chuyển ngay trong đêm nay.
Khâu thị gọi một nha hoàn, nói với Phượng Hòa: “A Hòa, nàng ấy tên là Lục Vân, là nữ nhi của vú nuôi trong phủ.”
Hiện tại Phượng Hòa nghe thấy hai chữ “A Hòa”, trong đầu không thể kiềm chế được mà hiện lên gương mặt cứng đờ của Viêm Hà: “…”
Lăng Kiến Triệt thực sự là biết cách hại người khác!
Khâu thị khéo léo nói: “Ta thấy Thanh Cổ cô nương dường như không hiểu quy tắc của Đại Úc cho lắm, Lục Vân thì lanh lợi, để Lục Vân chuyển đến chăm sóc con nhé.”
Ngày hôm đó vào cung, bà đã phát hiện Thanh Cổ không hiểu quy tắc của Đại Úc, thậm chí còn không biết nhiều bằng Phượng Hòa, gặp chuyện không thể nhắc nhở Phượng Hòa, vì vậy bà đã chọn nha hoàn này, muốn khi Phượng Hòa chuyển nhà thì phái nàng ấy đến giúp đỡ, bây giờ đúng là lúc cần đến.
Phượng Hòa nhìn về phía Lục Vân, Lục Vân có gương mặt trái xoan đặc trưng, nhìn có vẻ trưởng thành ổn trọng, mắt hai mí, lông mày lá liễu, dáng người hơi mập, chiều cao trung bình, mặc một bộ váy xanh lá.
Phượng Hòa mỉm cười gật đầu, chân thành cảm ơn Khâu thị: “Cảm ơn phu nhân.”