Tại sân bắn, Thái tử và Lệ Vương đang thi bắn cung, lần này Thái tử cuối cùng cũng đã giành lại một điểm, vẻ mặt thoải mái hơn một chút, trái lại người có sắc mặt khó coi biến thành Lệ Vương.
Hai huynh đệ mặc dù bằng mặt nhưng không bằng lòng, lại cố tình giả vờ thân thiết, Phượng Hòa thấy cũng mệt mỏi thay cho họ.
Lý Nhuỵ háo hứng giơ tay căng cung, bắn một mũi tên đi, nhưng tiếc là cánh tay nàng ta yếu ớt, mũi tên chưa kịp đến bia đã rơi xuống. Nàng ta cắn răng, không muốn chỉ một mình mình xấu hổ, thấy bóng dáng Phượng Hòa, nàng ta hất cằm lên: “Ngươi qua đây!”
Phượng Hòa than khổ trong lòng nhưng trên mặt không lộ ra một chút cảm xúc nào.
Nàng bất đắc dĩ nhận lấy cung tên, cầm trong tay thoáng lắc lắc.
Lăng Kiến Triệt đi ngang qua, tay mang theo một bình rượu, tư thế rất phong nhã.
Ánh mắt Phượng Hòa lóe lên, đổi hướng mũi tên nhắm vào ngực hắn.
Mọi người xung quanh hô ầm lên, không sợ rắc rối chút nào, có người lo lắng có người chờ xem kịch vui, trong đó có Thất hoàng tử và Lưu Cảnh Tường hô to nhất, vui vẻ nhất.
“Thiếu Lẫm! Ngươi phải cẩn thận đấy, vương nữ còn nhớ mối thù với ngươi đấy!”
“Này thì lúc đó không biết thương hoa tiếc ngọc, giờ đã hối hận chưa?”
…
Lăng Kiến Triệt ngước mắt nhìn lên, cơn gió nhẹ làm khăn che mặt của Phượng Hòa bay bay, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn, đôi môi đỏ thắm, dung nhan xinh đẹp của nàng như ẩn như hiện.
Phượng Hòa nhắm một mắt, nhắm vào ngực hắn.
Hàn Tuyết Kiều sốt ruột gào lên: “Đàm Âm Phượng Hòa! Ngươi dám!”
Lăng Kiến Triệt nhướng mày, trong mắt ánh lên một chút vui vẻ, tiếp tục tiến về phía trước, vẫn giữ tư thế thoải mái.
Phượng Hòa nhẹ nhàng cong môi, im lặng kéo mũi tên, tay buông ra, mũi tên bắn trúng bình rượu trong tay Lăng Kiến Triệt, phát ra một tiếng “bùm”, rượu văng khắp nơi.
Mọi người giật mình, sau đó cười ầm lên.
Hàn Tuyết Kiều thở phào một cái, vỗ vỗ ngực, nhận ra mình vừa rồi quá kích động, mặt không khỏi đỏ lên, nàng ta không để ý đến ánh mắt châm chọc của những người bên cạnh, lén lút nhìn về phía Lăng Kiến Triệt, nhưng thấy hắn không nhìn nàng ta lấy một cái, không khỏi cụp mắt đầy thất vọng.
Lăng Kiến Triệt nhìn về phía Phượng Hòa qua đám đông, Phượng Hòa cũng nhìn lại, trong mắt chứa đựng ý cười, đôi mắt đen láy tinh nghịch và sáng rực, giống như một con cáo nhỏ vừa đánh cắp thức ăn.
Lăng Kiến Triệt nở nụ cười, ánh mắt hơi khựng lại, không biết vì sao trong lòng không nổi lên chút giận dữ nào, mà còn có cảm giác vui vẻ.
Phượng Hòa lại bắn vài mũi tên về phía bia bắn, hầu như mũi nào cũng trượt bia, kỹ năng bắn cung thực sự tệ hại.
Lý Nhuỵ thấy Phượng Hòa bắn tệ hơn cả mình, vui vẻ cong môi, dẫn các quý nữ đi thả diều.
Lăng Kiến Triệt bước tới: “Mũi tên của vương nữ không chuẩn xác như vậy, sao mũi tên bắn ta lại chuẩn xác đến thế? Thật đúng là lãng phí một bình rượu ngon của ta.”
Phượng Hòa: “Có thể là vì mũi tên có mắt, thấy ngươi vô cùng đáng ghét?”
Lăng Kiến Triệt: “…”
Chiều tối, mọi người về nhà.
Xe ngựa của Lăng gia đỗ dưới chân núi, Phượng Hòa cùng với Thẩm Vận Nhu và Ninh Chỉ Diêu đi xuống núi, trên đường cười cười nói nói, không khí hòa hợp.
Phượng Hòa ngẩng đầu thấy Tôn Kế Cường đỡ một nữ tử lên xe ngựa, mắt hơi híp lại, không lộ vẻ gì hỏi: “Phu nhân kia nhìn có vẻ quý phái, không biết là phu nhân nhà ai?”
Ninh Chỉ Diêu thích giao tiếp, luôn nhớ rõ những nhân vật có tiếng ở kinh thành, nhìn một cái là biết: “Người đó là phu nhân của Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Tôn đại nhân, Tôn phu nhân xuất thân từ Hầu phủ, Tôn đại nhân là huynh trưởng của Tương phi nương nương, cũng là cữu cữu của Lệ Vương, ông ta dựa vào mối quan hệ này mới cưới được nữ nhi của Hầu gia.”
Nàng ấy nhìn quanh, hạ thấp giọng nói: “Nghe nói Tôn phu nhân hung dữ như hổ, những năm qua khiến Tôn đại nhân phải phục tùng, ngay cả một tiểu thiếp cũng không dám lấy.”
Phượng Hòa khẽ mỉm cười: “Ngay cả một tiểu thiếp cũng không dám lấy à…”
Đối với nàng mà nói, đó chắc chắn là một tin tốt, hôm nay Tôn Kế Cường nhìn nàng bằng ánh mắt thực sự không mấy thiện cảm, có lẽ sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy, nàng cần phải chuẩn bị sớm.
Mấy người xuống đến chân núi, Lăng Kiến Triệt đã cưỡi ngựa, ngậm một ngọn cỏ, mất kiên nhẫn chờ họ.
Viêm Hà cúi đầu gặm cỏ, đuôi ngựa quét qua quét lại.
Lăng Kiến Triệt nhìn thấy Phượng Hòa, giơ tay vuốt ve bờm ngựa, lầm bầm nói: “A Hà à A Hà, ta biết ngươi tính khí không tốt, nhưng ngươi cũng không được tuỳ tiện đá người, có câu nói đao “tiễn” không có mắt, nếu ngươi làm ta bị thương, không sợ oan hồn ta đến đòi mạng sao? Đến lúc đó ngày nào ta cũng quấn lấy ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ thấy phiền phức.”
Viêm Hà vô tội ngẩng đầu, đập đập chân trước, phun ra một hơi.
Phượng Hòa: “…” Trẻ trâu.