Tước Điểu Quy Lang

Chương 41

Trước Sau

break

Lệ Vương đắc ý quên mình, nhìn Thái tử, phất tay cười nói: "Người ta thường nói, đã cá cược thì phải chịu thua. Nhưng ngài là Thái tử, bản vương sao dám để ngài dâng trà? Ngài thì miễn đi, nhưng những người khác thì đừng hòng tránh được."

Thái tử nhìn khuôn mặt đắc ý của Lệ Vương, trong mắt thoáng lướt qua một tia âm u, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người xung quanh.

Mọi người đồng loạt rùng mình, không ai dám cử động. Bỗng có người túm lấy Hạ Văn Diễn từ phía sau, không nói không rằng liền đá một cú thật mạnh: "Tất cả là tại ngươi làm bọn ta bị liên lụy! Nếu không phải vì ngươi, bọn ta đã thắng rồi!"

Những người khác cũng lần lượt hùa theo, vừa tâng bốc Thái tử, vừa mắng chửi Hạ Văn Diễn, đổ hết trách nhiệm thua cuộc lên đầu hắn ta.

Cuối cùng chỉ có Hạ Văn Diễn kính trà cho Lệ Vương.

Lệ Vương thay đổi sắc mặt vài lần, uống trà, không truy cứu thêm.

Hắn ta và Thái tử không thể khiến mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, dù sao mọi chuyện truyền ra, hắn ta cũng có thể được danh tiếng tốt.

Một chút buồn bực trong lòng Lệ Vương đã giảm bớt, hắn ta rời đi.

Phượng Hòa không cười nữa, nàng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Hạ Văn Diễn có chút bi thương.

Hạ Văn Diễn khom lưng, đứng trong chỗ tối, mãi không đứng thẳng người lên.

Trận đấu mã cầu kết thúc, nam tử đã đi vào yến tiệc ở hành cung phía trước, nữ tử cũng không nhàn rỗi, Lý Nhụy đã sai người chuẩn bị sẵn bữa tiệc, mọi người cùng nhau tiến đến.

Thái tử thua cuộc, muội muội của hắn ta là Lý Nhụy rõ ràng không vui, tâm trạng rất tệ, mọi người đều cẩn thận mỉm cười, bầu không khí không mấy sôi nổi.

Phượng Hòa cảnh giác trong lòng, tâm trạng Thái tử không tốt, Hạ Văn Diễn trở thành đối tượng giải tỏa cảm xúc của họ, tâm trạng Tam công chúa không tốt, vậy ai sẽ bị đẩy ra? Trong số những người có mặt, rõ ràng nàng là lựa chọn tốt nhất.

Một tỳ nữ cúi người đến gần, trên tay cầm một ly rượu: "Vương nữ, đây là rượu nho mà Tam công chúa điện hạ muốn, chỉ định cho người mang qua."

Để nàng mang rượu cho Lý Nhụy?

Phượng Hòa gần như lập tức nhận ra đây là một cái bẫy.

Nàng nhẹ nhàng nâng mắt, ánh nhìn của các quý nữ như có như không rơi lên người nàng, vẻ mặt chờ đợi xem kịch hay.

Phượng Hòa mím môi, nhẹ nhàng gõ gõ, nếu không đem rượu đi, có thể Lý Nhuỵ sẽ nổi cơn, nếu đem đi, Lý Nhuỵ càng có thể lợi dụng cơ hội này để gây sự, cho dù có đem hay không, họ cũng không dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Hàn Tuyết Kiều không thể nhịn được, lên tiếng thúc giục: “Công chúa điện hạ muốn uống rượu, ngươi còn đợi gì mà không mau đưa đến?”

Phượng Hòa nắm chặt rồi lại buông tay, nàng cầm ly rượu đứng dậy, bước về phía Lý Nhuỵ.

Có thể trì hoãn một lúc thì trì hoãn, tạm thời không muốn nảy sinh xung đột với nhóm người này.

Lý Nhuỵ vẫn còn tức giận trong lòng, lại không được để người khác bảo là thua mà không chịu, chỉ có thể thông qua chuyện khác để phát cáu, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Hòa, ánh mắt ngập tràn lửa giận không thể kiềm chế được.

Phượng Hòa cầm ly rượu tiến về phía trước, ngẩng đầu đối diện ánh mắt giận dữ của Lý Nhuỵ, đột nhiên toàn thân chấn động, như bị dọa sợ, rượu trong ly bị đổ ra ngoài, vấy lên váy trắng tinh của nàng, đỏ thẫm và nhớp nháp, cực kỳ nổi bật.

Hàn Tuyết Kiều đứng dậy quát lớn: “To gan! Ngươi dám làm đổ rượu của công chúa!”

Phượng Hòa hoảng hốt ngẩng đầu, mắt mở to tròn, vẻ mặt lúng túng, trông có vẻ rất sợ hãi: “Ta chưa bao giờ thấy loại rượu nào có màu như này, có phải rượu này quý giá lắm không? Công chúa sẽ bắt ta đền sao? Ta không có bạc.”

Hàn Tuyết Kiều: “…” Vấn đề là cái này sao?

“Ta không thiếu tiền một ly rượu.” Lý Nhuỵ hừ nhẹ, mất hết hứng thú gây rối, không kiên nhẫn vẫy tay: “Quả là một kẻ ngu ngốc hèn nhát, nhanh chóng xuống dưới dọn dẹp sạch sẽ, đừng để ở đây chướng mắt.”

Trong lòng nàng ta dâng lên một cảm giác vui sướng kỳ lạ, chỉ vì một ánh mắt của nàng ta mà vương nữ Đàm Âm đã sợ hãi như vậy, điều này làm thỏa mãn lòng kiêu ngạo của nàng ta, khiến sự ghen tị trước đó hoàn toàn tan biến.

Dù có xinh đẹp thì sao? Cùng là công chúa, cuối cùng vẫn có số phận khác nhau.

Phượng Hòa thả lỏng trong lòng, cúi đầu rời đi, trông dáng vẻ thất vọng sợ hãi, nhưng thực ra lại không có biểu cảm gì, chỉ muốn tránh xa đám quý nữ rảnh rỗi này.

Trên cánh đồng vào cuối xuân đầu hè, thảm cỏ xanh ngát, hoa dại mọc khắp nơi, làn gió nhẹ mát mẻ và dịu dàng, ánh nắng chan hoà.

Phượng Hòa ngồi bên bờ sông, dùng khăn thêu lau vết bẩn trên váy, nàng nhìn những con cá bơi dưới sông, khẽ mỉm cười.

Cảnh đẹp như vậy không thể lãng phí, so với việc lãng phí thời gian cùng họ thì thà trốn ở đây còn thoải mái hơn.

Nàng ngồi xuống một tảng đá bên bờ sông, nhìn mặt nước lấp lánh ánh sóng, nhẹ nhàng nhẹ nhàng phe phẩy quạt trong tay, tâm trí bay bổng.

Không biết bây giờ Nghệ Tinh đang thế nào, chắc là không có chuyện gì, dù sao thì có bộ tộc mạnh mẽ làm chỗ dựa, ngay cả Sử Nhĩ cũng không dám lấy mạng của y.

Rời khỏi Đàm Âm đã lâu, mọi người và sự việc ở đó dường như đã trở nên xa vời, khi đến Đại Úc hoàn toàn lạ lẫm, nàng luôn cảnh giác đề phòng, đã lâu chưa nghĩ đến vùng đất tuyết không bao giờ tan.

“Sao tiểu nương tử lại ngồi một mình ở đây?”

Phượng Hòa quay đầu lại, một nam nhân trung niên mập mạp đứng sau lưng nàng, mặc bộ áo gấm, ánh mắt nhìn nàng có ý không tốt, có phần quen mắt, hình như là giống một trong những khách xem tại sân mã cầu vừa rồi.

Phượng Hòa cảnh giác đứng dậy: “Ngươi là ai?”

Nam tử ra vẻ chào hỏi: “Tại hạ Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Tôn Kế Cương, là cữu cữu của Lệ Vương.”

Phượng Hòa nghe Lăng Kiến Triệt nói qua, Quang Lộc Tự là nơi có lợi lộc, chẳng trách Tôn Kế Cương thân hình mập mạp, toàn thân toát lên cảm giác nhờn nhớp.

Ánh mắt Tôn Kế Cương quẩn quanh trên người Phượng Hòa, tầm mắt đi theo đường cong duyên dáng của nàng, cười mờ ám, khiến người ta khó chịu.

Ánh mắt Phượng Hòa đột nhiên lạnh xuống, quay người định đi.

Tôn Kế Cương cười một tiếng, không đuổi theo, mà nói một cách sâu xa: “Vương nữ, lần sau gặp lại.”

Thì ra ông ta biết danh tính của nàng.

Ánh mắt Phượng Hòa càng thêm nặng nề, một lời cũng không nói đi về phía trước, cho đến khi đi xa rồi nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của Tôn Kế Cương dán chặt trên người nàng, như một con dòi không thể gỡ bỏ.

Để tránh chuyện không hay xảy ra, Phượng Hòa lấy khăn che mặt, khi trở lại tiệc, mọi người đã uống xong, đều tập trung ở sân bắn.

Phượng Hòa nhìn xung quanh một vòng, trong số các nữ quyến chỉ có đại công chúa Lý Nhàn không có mặt ở đây, hôm nay nàng ấy có vẻ không hứng thú, như đang lơ đãng, trong số các nam tử, Hạ Văn Diễn cũng không có ở đây, có lẽ vừa rồi bị đá đau, chắc đã trở về nghỉ ngơi rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc