Khâu thị mím môi cười: "Không cần, tối qua ta đã cho người xuyên đêm may cho vương nữ vài bộ y phục mới rồi, chút nữa sẽ mang đến.”
Thẩm Vận Nhu tự tận đáy lòng nói: “Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo.”
Phượng Hòa cũng có chút ngạc nhiên, tối qua trở về vội vàng, chính nàng còn chưa kịp nghĩ đến chuyện này mà Khâu thị đã suy nghĩ đến, thật sự rất chu đáo tỉ mỉ, mọi mặt đều suy nghĩ chu toàn, nàng không khỏi cảm kích.
Ninh Chỉ Diêu bĩu môi, bà bà có thể nghĩ đến, đại tẩu cũng có thể nghĩ đến, chỉ có nhị tức phụ là nàng lại không nghĩ ra!
Một lát sau, ma ma trong phủ mang y phục mới đến, tổng cộng là ba bộ, kiểu dáng mới lạ, mỗi bộ đều rất đẹp, là kiểu thường mặc của nữ tử Đại Úc, Phượng Hòa nhìn vài lần, cuối cùng chọn một chiếc váy lụa màu tuyết thêu chỉ bạc họa tiết tùng trúc, chất liệu mềm nhẹ, mặc vào rất thoải mái thanh lịch.
Phượng Hòa về phòng thay đồ xong, đi đến gương đồng nhìn một chút.
“Vương nữ mặc bộ này thật đẹp, còn đẹp hơn mặc váy Đàm Âm nữa, hai tiểu công tử nói không sai, giống như tiên nữ vậy.” Cho dù có nhìn bao nhiêu lần thì Thanh Cổ cũng vẫn bị sắc đẹp của vương nữ làm cho choáng ngợp, nàng ấy nhìn thắt lưng mảnh khảnh của Phượng Hòa, cảm thán: “Người gầy đi nhiều rồi, eo cũng nhỏ đi nữa.”
Phượng Hòa nhìn vào chiếc gương đồng, ánh mắt bình thản. Nàng có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy cũng chẳng phải là điều gì kỳ lạ, bởi vì năm đó, A Đằng Vương đã yêu mẫu thân nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, mới đề xuất để mẫu thân nàng hòa thân. Ông ta chỉ đích danh muốn mẫu thân nàng, vì thế mà còn không tiếc dùng chuyện đình chiến tranh ba năm làm điều kiện, chuyện này không phải là bí mật ở Đàm Âm.
Đáng tiếc, sắc đẹp dễ phai tàn, sau khi mẫu thân nàng bị hủy dung, A Đằng Vương không hề nhìn mẫu thân nàng thêm một lần nào nữa, thậm chí còn nuôi hàng chục mỹ nhân trong doanh trướng. Từ lúc đó, Phượng Hòa đã biết rằng sắc đẹp chưa chắc đã mang lại phúc phận, đôi khi còn mang tới tai họa.
Rời khỏi Lăng phủ, đường phố vô cùng im ắng. Trước cửa nhà bên cạnh, nô bộc đang lau rửa vết máu, từng chậu nước trong chảy qua, máu theo bậc thang chảy xuống, tỏa ra một mùi tanh tưởi.
Thanh Cổ che kín miệng mũi, kéo Phượng Hòa lùi lại hai bước: "Vương nữ, mau cách xa một chút, đừng để dính ô uế lên người."
Phượng Hòa nhìn dòng máu đỏ tươi, nhíu mày.
Khâu thị với hai con dâu đi ra, thấy Phượng Hòa, ánh sáng mắt lên.
Thẩm Vận Nhu khen ngợi: "Vương nữ thật đẹp."
Ninh Chỉ Diêu đưa mắt dừng lại trên gương mặt tinh xảo của Phượng Hòa, không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của Phượng Hòa quả thực thuộc hàng tuyệt sắc, như hoa nhuận sắc, như trăng ngày rằm, ngay cả nàng ấy cũng cảm thấy tự thẹn không bằng. Nhưng nữ nhi nhà họ Ninh vốn xinh đẹp, nàng ấy cũng là một trong những mỹ nhân ở kinh thành, không kém gì Phượng Hòa, nếu nhìn kỹ, đôi mắt còn có chút giống nhau.
Ánh mắt nàng ấy lướt qua gương mặt Thẩm Vận Nhu mà không để lại dấu vết, kiêu ngạo vuốt tóc mai, Thẩm Vận Nhu mặc dù gia thế sâu dày, là tài nữ nổi tiếng từ nhỏ, nhưng tư sắc bình thường, không bằng nàng ấy, đây luôn là điều nàng ấy tự hào.
Khóe môi nàng ấy nhẹ nhàng nhếch lên, không nặng không nhẹ khen một câu: "Vương nữ mặc bộ trang phục này thật sự rất phù hợp, không biết lại còn tưởng rằng người là cô nương của Đại Úc chúng ta đấy."
Lăng Kiến Triệt đi tới, nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn Phượng Hòa.
Phượng Hòa đối diện với ánh mắt của tên phong lưu này, lập tức quay người lên xe ngựa.
Lăng Kiến Triệt ngoảnh đi, giọng nói không lớn không nhỏ lẩm bẩm một câu: "Một cô nương, tuổi còn trẻ mà sao ăn mặc giản dị như vậy."
Phượng Hòa ngẩng mặt, nén một hơi nói: "Bởi vì ta vẫn chưa hết thời gian để tang."
Lăng Kiến Triệt nghẹn giọng: "..." A Đằng Vương còn sống, vậy người đã khuất chỉ có thể là mẫu thân của Phượng Hòa, Chiêu Hoa công chúa đã được gả đi.
Phượng Hòa trừng mắt nhìn hắn, kéo rèm xe, khom người bước lên xe ngựa.
Phía sau, Lăng Kiến Triệt thì thầm không thể tin: “Phụ Hãn ngươi có thù với ngươi sao, chưa hết thời gian chịu tang đã đưa ngươi đi làm con tin.”
Phượng Hòa khẽ nhếch môi cười.
Có thể, thực sự là có thù đi.
Chỉ là mối thù đó rốt cuộc là gì, nàng vẫn chưa biết.
Xe ngựa đi đến hoàng cung, Phượng Hòa kéo rèm xe nhìn thoáng qua, nâng váy đi xuống.
Lăng Kiến Triệt xuống ngựa, thời điểm đi qua trước mặt nàng, nhanh chóng nói một câu 'xin lỗi'.
Nàng ngạc nhiên ngẩng mặt lên, Lăng Kiến Triệt đã tránh ánh mắt của nàng, sải bước đi nhanh về phía trước.
Phượng Hòa nhìn đôi tai đỏ hồng của hắn, bất giác cảm thấy có chút buồn cười.