Trên bàn ăn vẫn không có ai nói chuyện, nhưng bầu không khí lại hoàn toàn khác với hôm qua, Phượng Hòa nhạy cảm nhận thấy không khí có phần nặng nề.
Lăng Bá Tông nhíu chặt mày, đợi mọi người dùng xong bữa, đặt đũa xuống, mới nói với Lăng Kiến Đình: “Lão đại, hôm nay con đến Hình Bộ một chuyến xem có thể sắp xếp chút gì không, dù sao chúng ta cũng đã làm hàng xóm với nhà họ Triệu nhiều năm, có thể giúp thì vẫn nên giúp.”
Ông nghĩ nghĩ lại nói: “Thôi, để lão nhị đi vậy.”
Dù lão nhị sức khỏe yếu, nhưng hành xử khéo léo, ăn nói lưu loát, những năm qua mỗi lần ông không đủ lương thực, đều là nhờ lão nhị đi thuyết phục hương thân quyên góp lương thực.
Lăng Kiến Tiêu đồng ý, đứng dậy rời đi.
Lăng Bá Tông quay đầu nhìn về phía Phượng Hòa, thần sắc dịu lại nói: “Vương nữ, hôm nay hoàng thượng sẽ tiếp kiến người ở trong hoàng cung, buổi tối còn chuẩn bị tiệc đãi để tiếp đón người.”
Khâu thị cười cười, nói với Phượng Hòa: “Chút nữa ta sẽ tự mình đưa người vào cung, người không cần phải căng thẳng, hoàng thượng và hoàng hậu nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho người, trước khi vào cung người cứ yên tâm ở lại phủ của chúng ta.”
Phượng Hòa gật đầu: "Đa tạ.”
Ninh Chỉ Diêu làm nũng nói: “Mẫu thân, con cũng muốn vào cung cùng mọi người, con nhớ hoàng hậu cô mẫu, muốn vào cung thăm người.”
Khi nói câu này, giọng điệu của cô bé rất kiêu ngạo, còn cố tình liếc nhìn Thẩm Vận Nhu một cái.
Thẩm Vận Nhu mỉm cười nghe họ nói chuyện, vẻ mặt hoà nhã, thỉnh thoảng còn cúi đầu đút cháo cho Diểu Diểu.
Khâu thị nhìn dáng vẻ của hai con dâu, trên mặt không biểu hiện ra, mỉm cười nói: “Được, chúng ta đều đi, đại tức phụ cũng đi cùng đi.”
Giữa hai con dâu khó tránh khỏi có sự so sánh, bà làm bà bà cần phải công bằng, nhất định phải cân bằng giữa hai bên.
Đại Lang và Nhị Lang được vú nuôi bế vào, hai nhóc tuổi còn nhỏ, cho dù là người nghiêm khắc và giảng quy củ như Lăng Bá Tông cũng không nỡ để chúng dậy sớm quá, vì vậy bây giờ mới đến, Diểu Diểu bình thường ngủ cùng Thẩm Vận Nhu, mới được bế đến.
Đại Lang và Nhị Lang nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, nhào vào ôm lấy eo Khâu thị: "Tổ mẫu, chúng con cũng muốn đi!”
Khâu thị véo véo mặt bọn chúng, cười nói: “Lần này không thể dẫn hai tiểu quỷ các con đi được.”
Đại Lang và Nhị Lang ỉu xìu ngồi xuống bên bàn, cho đến khi nha hoàn mang bữa sáng đến trước mặt chúng, chúng mới nở nụ cười.
Đại Lang bưng bát cơm lên, thấy Phượng Hòa ngồi đối diện mắt chợt sáng lên: "Tiên nữ tỷ tỷ!”
Nhị Lang ngẩng đầu, cũng kinh ngạc “oa” lên một tiếng: "Tiên nữ tỷ tỷ thật đẹp!”
Hôm qua trời tối, hai nhóc không chú ý đến Phượng Hòa, giờ mới nhìn rõ.
Trong mắt bọn chúng, tỷ tỷ này đẹp như tiên nữ trên trời, trang phục trên người lại là kiểu mà bọn chúng chưa từng thấy qua, chẳng phải chính là tiên nữ trong truyền thuyết sao?
Phượng Hòa bị hai nhóc chọc cười, đưa tay véo véo gương mặt mũm mĩm của hai nhóc, quay đầu nhìn, Diểu Diểu cũng đưa mặt tới, ánh mắt đầy mong đợi nhìn nàng.
Phượng Hòa mỉm cười, cũng nhẹ nhàng véo véo gương mặt như trái đào mật của Diểu Diểu.
Lăng Kiến Triết liếc nhìn Phượng Hòa, bỗng dưng lên tiếng: “Gọi là A Hòa di di.”
Phượng Hòa: “…”
Khâu thị liếc nhìn Lăng Kiến Triết: "Phượng Hòa nhỏ hơn con ba tuổi, Đại Lang và Nhị Lang gọi tỷ tỷ thì có gì không được?”
Lăng Kiến Triết cười như không cười nhìn Phượng Hòa, lẩm bẩm: “Hóa ra là mười sáu.”
Mọi người không nghe rõ hắn nói gì, chỉ có Phượng Hòa nhìn rõ khẩu hình của hắn, trong lòng khẳng định một lần nữa, tên này chính là một kẻ phong lưu vô lại!
Lăng Bá Tông đá một cú vào ghế của Lăng Kiến Triết: "Nữ quyến đang nói chuyện, ngươi chen vào làm gì, mau cho người chuẩn bị xe ngựa đi.”
Đại Lang và Nhị Lang che miệng cười trộm.
Lăng Kiến Triết đứng dậy rời đi, nhân tiện thưởng cho hai chất tử mỗi đứa một cái cốc đầu.
Đại Lang và Nhị Lang che lấy cái đầu, hì hục mách lẻo với Khâu thị, Khâu thị vui vẻ ôm chặt hai tôn tử vào lòng.
Sau khi nghe Đại Lang và Nhị Lang nói, Trầm Vận Nhu mới để ý thấy Phượng Hòa vẫn đang mặc bộ y phục trước đó, chu đáo lên tiếng: “Vương nữ, hành lý của bị cháy hết rồi, trước khi vào cung chi bằng đi mua thêm hai bộ y phục, bây giờ may đồ mới thì không kịp, nhưng trong kinh thành có một số cửa hàng bán đồ may sẵn.”
Ninh Chỉ Diêu vung quạt tròn, đắc ý xen vào: "Chọn y phục là nghề của ta rồi, ta quen hết các tiệm may ở kinh thành, để ta đưa vương nữ đi.”