Thích Bạch Thương nghe cánh cổng phủ mở ra chỉ trong chớp mắt. Liên Kiều vừa mở miệng được một câu, thì từ trong vọng ra một giọng chua ngoa, lạnh lùng vang khắp con phố vắng giữa trưa hè oi ả:
“Cái thứ quê mùa rách nát cũng mơ trèo lên cửa chính Quốc Công phủ? Muốn vào thì đi cửa sau!”
Rầm! – Cánh cửa lớn lập tức khép lại, mạnh đến mức như muốn dập nát luôn cả tôn nghiêm người khác.
“Cô nương! Tên gác cổng này khinh người quá đáng rồi!” – Liên Kiều tức đến phát run, gõ cửa cả nửa ngày không ai đáp, đành giận dữ quay lại.
“Tử Tô.”
“Có nô tỳ.” – Tử Tô lập tức đáp lời, đưa dây cương ngựa cho Liên Kiều giữ, rồi cùng Thích Bạch Thương bước lên thềm đá.
Đến trước cổng phủ, Thích Bạch Thương đưa tay vén nhẹ lớp rèm tạo sa, đầu ngón tay khẽ chạm lấy mép mũ, bước lên bậc tam cấp, dáng đi không nhanh không chậm, vững vàng mà điềm tĩnh.
Tử Tô hiểu ý, đưa tay gõ lên tay nắm cửa đồng.
Tiếng gõ cửa khi nhanh khi chậm, nói là sốt ruột cũng không hẳn, mà bảo thong thả cũng chẳng đúng. Nhất là tiếng vang như kéo dài mãi không dứt, cứ như đánh vào lòng người, vang vọng chẳng dừng.
Cứ thế giằng co chừng mấy chục hơi thở, đừng nói bên trong phủ bị quấy rầy, đến cả trên con phố dài phía sau cũng bắt đầu có người qua đường tò mò dừng chân. Ai nấy đều thấy cảnh tượng lạ lùng này mà rì rầm bàn tán.
Không tránh khỏi có kẻ gan to, thấy Liên Kiều đang đứng dưới bậc tam cấp canh ngựa, bèn bước lên hỏi dò nguyên cớ.
Liền nghe tiểu nha hoàn bực dọc đáp lời người kia:
“Cô nương nhà ta là đại cô nương dòng chính của phủ Quốc công, lâu nay ở xa chưa từng về nhà. Lần này vâng lệnh nhập kinh vội vã, vậy mà lại bị bọn giữ cửa chặn lại không cho vào. Có phải là đám hạ nhân cậy thế khinh người hay không!”
“Lại có chuyện như vậy sao?”
“Đại cô nương? Ta chỉ nghe nói phủ Khánh Quốc công có Thích Uyển Nhi – người được gọi là đệ nhất tài nữ kinh thành, với một tiểu muội muội xinh đẹp như hoa tên Thích Nghiên Dung. Chứ nào nghe nói còn có vị đại cô nương nào khác đâu?”
“Không nghe nha hoàn kia nói rồi sao, tám phần là bị đưa về quê ở thôn trang nuôi lớn.”
“Ta nhớ ra rồi! Có phải là đại cô nương trở về lần này là vì mấy hôm trước trong kinh đồn rằng, đích thứ tử phủ Bình Dương Vương muốn đến cầu thân hay không?”
Tiếng bàn tán trên phố truyền qua cả tường viện phủ đệ. Không bao lâu sau, cánh cửa lớn cuối cùng cũng chịu mở ra lần nữa.
Tên giữ cửa lúc nãy sắc mặt vẫn còn khó coi, giọng nói gắt gỏng:
“Đại cô nương lâu ngày sống nơi quê dã, bọn ta không biết, tất nhiên không dám tự tiện quyết đoán. Vẫn nên mời đi cửa hông, kiểm tra rõ ràng rồi hẵng vào phủ.”
Hắn còn chưa nói dứt câu, Tử Tô đã nắm cổ áo hắn kéo mạnh ra khỏi cửa:
“Ngươi chán sống rồi sao?”
“Ngươi…!”
“Tử Tô.”
Giọng nói dịu nhẹ vang lên từ phía sau tấm mành sa che mặt.
Một bàn tay trắng như ngọc vén nhẹ mành lên, trong tay nâng nửa khối ngọc âm dương, thanh âm điềm tĩnh:
“Ta có tín vật làm bằng chứng. Nếu ngươi không làm chủ được, vậy thì gọi người có quyền đến đây.”
Tên giữ cửa bị buông ra, sắc mặt xám xanh, vội vàng chỉnh lại vạt áo, ánh mắt lướt qua khối ngọc âm dương mà chẳng buồn nhìn kỹ:
“Công gia hôm nay vào cung, còn chưa về phủ.”
“Vậy Uyển Nhi đâu?”