Tù Xuân Sơn

Chương 5 – Làm khó dễ ở tiêu hồn động đệ nhất Thượng Kinh

Trước Sau

break

Qua lớp mũ có rèm làm từ tạo sa khẽ khép hờ, tấm biển trước phủ Khánh Quốc Công – to lớn, uy nghiêm – vẫn hiện lên rõ ràng trong tầm mắt.

Dưới ánh nắng chói chang, từng nét chữ vàng trên biển như thấm đẫm máu tươi, lóa đến đau mắt.

Thích Bạch Thương chẳng buồn ngẩng nhìn. Ánh mắt nàng lặng lẽ, chẳng chút dao động.

Lớp tạo sa dày và nặng trĩu che rũ xuống gần hết tầm nhìn, cũng là lý do nàng vốn không thích đội loại mũ có rèm này. So với vân sa tuyết trắng, tạo sa này vừa vướng víu vừa xấu xí.

Chỉ tiếc rằng, mỗi tấm vân sa đều quý như vàng, một tấm bằng một lượng bạc, mà nàng chỉ có duy nhất một chiếc. Đêm qua không may bị kẻ khác một kiếm cắt làm đôi, cũng xem như tiễn nàng một bước đến suối vàng.

Nghĩ đến đây, Thích Bạch Thương khẽ giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến phía sau cổ, nơi bị mũ tạo sa che lấp.

Dù đã bôi thuốc, nhưng vết đỏ vẫn còn đó. Dẫu sao nàng vẫn chưa xuất giá, nếu để người ta thấy, e sẽ bị đàm tiếu không ít.

Đành phải tạm che lại bằng chiếc mũ rèm này.

“Haizz…”

Nghe thấy nàng khe khẽ thở dài, Liên Kiều – đang định đưa tay đỡ – cũng khựng lại giữa chừng.

“Cô nương, người không khỏe sao?”

“Không có tiền chữa bệnh, còn phải đền cả chiếc vân sa…” – giọng nàng chậm rãi, mang theo chút lười nhác xen bất đắc dĩ – “Đúng là lỗ to.”

Quen với việc cô nương nhà mình thường hay nói những lời bay đến tận trời, Liên Kiều đành coi như không nghe thấy, chỉ thấp giọng nói:

“Cô nương đợi một chút, để nô tỳ đi gõ cửa.”

Thích Bạch Thương vừa định lên tiếng dặn dò, ngón tay khẽ nhấc, chưa kịp nói hết câu, Liên Kiều đã hấp tấp chạy lên bậc thềm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc