“Vậy còn… trưởng huynh có ở nhà không?”
Tên giữ cửa liếc mắt khinh thường nhìn người đang che kín dung nhan dưới tấm mũ có rèm sa màu đen:
“Trưởng công tử hiện đang giữ chức chính ở Đại Lý Tự, được Hoàng Thượng tin cậy, đang phụ trách điều tra vụ án cũ ở Kỳ Châu. Đã mấy ngày không về phủ rồi, sao có thể rảnh rỗi mà lo mấy chuyện nhỏ nhặt thế này?”
“…”
Thích Bạch Thương khoanh tay, thu lại khối ngọc âm dương.
Chút trò này, nàng nào còn không nhìn ra — rõ ràng là có kẻ đứng sau sai khiến tên gác cổng, thừa lúc trong phủ vắng bóng các bậc quý nhân, muốn nhân cơ hội ra oai phủ đầu với nàng một phen.
Chuyện đi vào từ cửa chính hay cửa hông, với Thích Bạch Thương mà nói chẳng đáng bận tâm.
Nhưng nếu mới ngày đầu bước chân vào phủ đã phải cúi đầu chịu nhục trước mặt đám tiểu nhân như hắn, thì sau này bất kể là ai trong phủ cũng có thể tùy ý chèn ép, giẫm lên đầu nàng mà tác oai tác quái.
Hôm nay là một tên giữ cửa gây khó dễ, ngày sau không biết còn bao nhiêu chuyện phiền phức nữa sẽ ùn ùn kéo đến…
Tránh cũng không xong, nghĩ thôi đã thấy bực.
Trong lúc Thích Bạch Thương vẫn giữ vẻ ung dung, không nhanh không chậm mà ứng đối, thì phía sau con phố dài đã tụ lại một đám người xem náo nhiệt, số lượng so với lúc nãy tăng lên gấp đôi.
“Vị đại cô nương kia thật kỳ lạ, đội mũ sa che kín mặt mày, đến nỗi chẳng biết là nam hay nữ nữa!”
“Chắc là xấu quá nên phải giấu mặt, không chừng còn dọa trẻ con khóc thét cũng nên!”
“Có khi vì thế nên mới bị đưa về quê nuôi cũng nên!”
“Bảo sao…”
“Muội muội nàng là đệ nhất tài nữ kinh thành, đến lượt nàng thì lại…”
“Thích nhị cô nương năm nay mười bảy, vị đại cô nương kia ít ra cũng mười tám mười chín tuổi rồi mà vẫn chưa có hôn ước gì, thử hỏi, nếu không phải xấu đến mức khó coi, phủ Quốc công sao lại gả cho tên Lăng Vĩnh An nổi danh ăn chơi kia chứ!”
“Một kẻ phong lưu, một người xấu xí, Lăng Vĩnh An ngày trước đào hoa ong bướm, ép nam bắt nữ, giờ gặp phải báo ứng rồi, ha ha ha…”
Từng câu từng chữ càng lúc càng khó nghe, sắc mặt Tử Tô trầm xuống, tay đã lặng lẽ đặt lên chuôi đoản chủy nơi thắt lưng.
“Đại cô nương,” người gác cổng hạ thấp giọng, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng khinh khỉnh, nói, “Còn tiếp tục dây dưa thế này, chỉ e không tốt cho danh tiếng khuê nữ của ngươi đâu.”
“Vậy sao?”
Từ dưới vành mũ sa, giọng nữ khẽ vang lên, vẫn nhẹ nhàng như ban đầu, chỉ là ẩn chứa thêm vài phần châm chọc:
“Vậy mà ta lại chẳng thấy lo.”
Tử Tô nhíu mày: “Cô nương…”
Thích Bạch Thương nhẹ nâng tay ngăn nàng lại, rồi chậm rãi quay sang nhìn tên gác cổng:
“Ngươi vừa nói, trưởng huynh ta hiện đang nhậm chức ở Đại Lý Tự, phải không?”
“Thì sao?”
“Nếu đã vậy, ta cũng không ngại phiền, cùng ngươi đến Đại Lý Tự một chuyến, gặp trưởng huynh một lần, ngươi thấy thế nào?”
Sắc mặt tên gác cổng khẽ đổi, cố làm ra vẻ cứng cỏi, nhưng giọng nói đã bắt đầu dao động:
“Trưởng công tử bận rộn chính sự, đâu có thời gian để bị mấy việc vặt thế này quấy rầy!”
“Huống hồ đại cô nương ngươi bao năm sống nơi thôn dã, trưởng công tử liệu có còn nhận ra hay không?”
“Vậy là do ngươi thiển cận.”