“Thiên Cực Tông, không bán tiếng cười.” Thôi Bại lạnh như băng nói.
Tu Vô Cực nhìn về phía Thôi Bại.
Trong nháy mắt đỏ chúng đệ tử nghe được rõ ràng âm thanh hai thanh bảo kiếm tuyệt thế va chạm.
Kiếm ý tràn đầy trong mắt hai người đã bắt đầu giao thủ.
Trường Sinh Tử phiền não đỡ trán.
Khí chất tiên phong đạo cốt mới vừa rồi đã không cánh mà bay, hắn thở dài nói: “Được rồi, được rồi, ta biết rồi, ta hiểu rồi, hai người các ngươi đánh một trận đi, đến lúc sẽ ngăn cản.”
Người tu kiếm, từ từ rồi cũng sẽ tu luyện cả đầu óc toàn là kiếm, vừa lạnh lẽo vừa thẳng, không cong cong quẹo quẹo, cũng sẽ không thèm để ý đến sắc mặt người khác.
Một ánh mắt cũng đã có thể đánh được, đến cả mặt mũi của thánh nhân cũng không cho.
Hôm nay rõ ràng có chính sự nhưng lại chỉ có thể chờ bọn họ đánh xong trước.
Sầu hết cả người.
Áo bào màu xanh của Kiếm Tôn Tu Vô Cực phất lên, người đã thuấn di lên trung tâm của đài so đấu.
Thôi Bại ngự kiếm đi xuống, nhìn như chênh lệch trời và đất, nhưng mà trong mắt mọi người ở đây chẳng có một ai dám xem thường hắn.
“Thanh Vân vừa ra, thấy máu mới dừng.” Tu Vô Cực không động tới tiên kiếm bản mạng Thanh vân ở bên hông, trên mặt chỉ lộ ra vẻ trầm ngâm.
So kiếm cùng với một tu sĩ Nguyên Anh, nếu lại còn muốn xuất động tiên kiếm bản mạng thì truyền ra sẽ thành một sự chê cười.
Suy nghĩ một lát, khóe môi lạnh lùng hiện lên một nụ cười đạm, tay hắn nhấc lên, nói: “Mượn kiếm dùng một chút.”
Chỉ thấy bội kiếm bên hông Ngư Sơ Nguyệt tự động ra khỏi vỏ, vẽ ra một đường cong ánh sáng có thể nhìn thấy rõ rồi rơi xuống trong tay Tu Vô Cực.
Một thanh kiếm bằng gỗ.
Tu Vô Cực thẳng thắn giơ kiếm lên, nói với Thôi Bại: “Nhường ngươi ba chiêu.”
Thôi Bại động.
Hắn vừa động thủ mọi người lập tức ồ lên, sống lưng phát lạnh.
Quá ngây thơ rồi!
Vừa rồi nếu cho rằng Tần Thua và Liêu Quỳ cùng với mười mấy đệ tử Nguyên Anh tạo thành kiếm trận có thể giáo huấn đại sư huynh làm người, thật sự là…… ngây thơ một cách dữ dội!
Tuy đại sư huynh chỉ có tu vi Nguyên Anh đại viên mãn nhưng mà kiếm ý của hắn lại đã có thể dẫn động thiên địa chi lực, chỉ thấy quỳnh hoa thụ kia xoay tròn giống như hoa bồ công anh bay về hướng đài so đấu, tựa như ảo mộng, sát ý doanh nhiên.
Vừa rồi hắn chỉ là chơi với mọi người mà thôi!
Cũng chỉ qua hai ba nhịp thở trên đài so đấu đã tự hình thành thiên địa một phương, tuyết lạnh sương giá, hàn ý thấu xương.
Lúc này, đến lượt Tu Vô Cực đau đầu.
Nếu như dùng tiên kiếm bản mạng của mình hắn dám chắc chắn trong vòng một chiêu nhất định đã đánh bay tên tu sĩ Nguyên Anh không biết trời cao đất dày này.
Cho dù là một thanh tiên kiếm tầm thường, tuy kiếm ý của Thôi Bại cực kỳ kinh diễm nhưng chung quy vẫn bị tu vi trói buộc nên đã để lộ rất nhiều sơ hở, chỉ trong vòng ba chiêu nhất định có thể phá chiêu.
Nhưng mà vừa rồi lại như ma xui quỷ khiến, mượn kiếm của nữ tử có ngoại hình y như đúc với Dao Nguyệt kia.
Lúc vào trong tay mới phát hiện ra nó lại chỉ là một thanh kiếm gỗ —— thanh mộc kiếm được chế tạo dành cho tân đệ tử là những tay mơ vì sợ tự làm mình bị thương, nếu chém vào người rất dễ bị gãy đôi.
Tuyệt đối không có khả năng chịu được loại trình độ chiến đấu như này.
Loại hoa bay đả thương người gì gì đó chỉ là thủ đoạn mà tu sĩ cấp cao đối chiến với tu sĩ cấp thấp. Đối mặt với loại kiếm ý sắc bén như Thôi Bại, dám dùng kiếm gỗ tuyệt đối chắc chắn sẽ có kết cục gãy kiếm.
Tu Vô Cực biết vậy chẳng làm.
Kiếm tu so đấu, gãy kiếm chính là một điều vô cùng nhục nhã.
Lại còn là bị một tu sĩ Nguyên Anh đánh gãy kiếm ở trong tay, mặt mũi Kiếm Tôn liệu còn giữ được?
Tu Vô Cực quyết đoán ném trả mộc kiếm về cho Ngư Sơ Nguyệt.
Không nghiêng không lệch, trả lại kiếm vào vỏ. Thậm chí Ngư Sơ Nguyệt còn không cảm nhận được vỏ kiếm đong đưa.
“Ta đấu tay không với ngươi.” Tu Vô Cực nói với Thôi Bại, mi nhiễm sương lạnh.
Lần này, Ngư Sơ Nguyệt không đồng ý.
Nàng nhanh chóng bước lên, rút kiếm ra rồi cố hết sức ném về lại giữa sân.
“Không được chủ nhân đồng ý mà đã lấy chính là hành vi của kẻ trộm! Kiếm này đã thành tang vật, trả lại cho ta làm cái gì! Ta không lấy!” Mặt đầy chính khí, ngữ khí nghiêm túc.
Nhớ tới mới vừa rồi người này tỏ vẻ mặt si mê cùng với hành vi giơ tay sờ giữa trán của nàng, Ngư Sơ Nguyệt cảm thấy cực kỳ buồn nôn, không hề muốn có một chút quan hệ nào với hắn.
Tất nhiên nàng cũng nhìn ra được khốn cảnh của Tu Vô Cực.
Nàng chính là muốn hắn ném mặt mũi, đời này cũng ngại đừng có đến Thiên Cực Tông nữa.
Này thì trang B!
(trang B: ra vẻ ngầu)
Ném xong kiếm Ngư Sơ Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về bên cạnh Chu Nhan.
Chúng đệ tử Thiên Cực Tông sôi nổi ghé mắt, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Ngư Sơ Nguyệt.
Làm tốt lắm tiểu sư muội!
Tiểu sư muội nói rất hay!
Trẻ nhỏ dễ dạy!
Bên phía Thôi Bại đã tích đủ thế. Chỉ thấy sương tuyết tung bay ở phía sau hắn, nhìn như tuyệt mỹ vô hại nhưng thật ra nhiễm đầy sát khí.
Tu Vô Cực: “……”
Rất tốt, hiện giờ hắn có thể xác định nữ tử này thật sự không phải Dao Nguyệt.
Dao Nguyệt dịu dàng săn sóc cỡ nào cơ chứ, nàng ấy là một nữ tử cực kỳ hiểu chuyện, nếu như mượn kiếm của nàng ấy chắc chắn sẽ dịu dàng cười đưa tới. Mà Ngư Sơ Nguyệt trước mắt này…… bụng dạ hẹp hòi, ngang ngược vô lý!
Chỉ hận thiên đố kỵ hồng nhan, đem Dao Nguyệt đi. Thế gian này, sẽ không còn nữ tử thứ hai giống như nàng ấy nữa.
Từng mảng tuyết rơi xuống.
Tu Vô Cực hít sâu một hơi, khoanh tay du tẩu giữa bầu trời tuyết bay.
“Không tồi, tuổi còn trẻ, tu vi thấp nhưng lại có thể ngộ được kiếm ý như vậy, nếu như có đủ thời gian tất sẽ thành châu báu. Đáng tiếc sắc bén có thừa, nội lực không đủ.”
Hắn quyết đoán chuyển từ ‘ so kiếm ’ thành ‘ chỉ điểm ’.
Các đệ tử Thiên Cực Tông không lưu tình chút nào phát ra âm thanh cổ vũ vuốt mông ngựa.
“Kiếm Tôn, hảo kiếm pháp!”
“Hảo kiếm! Hảo kiếm! Một kiếm này thật là độc nhất vô nhị, khoáng cổ tuyệt kim! Xưa nay chưa từng có, sau này cũng sẽ không!”
“Không hổ là kiếm đạo của đệ nhất nhân! Chiêu thức ấy, kiếm pháp ấy thật sự là xuất thần nhập hóa, ta mắt vụng nhìn không hiểu! Đại sư huynh, huynh phải để ý kiếm của Kiếm Tôn đấy!”
“Bạch bạch bạch!” ( âm thanh vỗ tay )
Thiên hạ đệ nhất tông, không cần mặt mũi nữa à?
Đừng nhìn trong tông ngày nào cũng so đấu đánh nhau, nhưng nếu gặp người ngoài vậy sẽ quyết ý đồng lồòng nhất trí đối ngoại, dỗi hắn đến nỗi khiến hắn mặt xám mày tro.
Tu Vô Cực một kiếm cũng chưa ra nhưng giờ mặt đã chuyển sang màu xanh.
Cái này gọi là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Vô luận tế ra tiên kiếm bản mạng hay là nhặt mộc kiếm ở trên đất lên thì chắc chắn khí thế của hắn cũng sẽ kém hơn.
Còn còn một kế duy nhất, tay không đoạt kiếm của Thôi Bại kiếm mới có thể hơi kéo lại được chút mặt mũi.
Tu Vô Cực động.
Đại Thừa và Nguyên Anh, chênh lệch có thể sánh trời với đất.
Sau ba chiêu Tu Vô Cực thành công đánh rơi hàn kiếm trong tay Thôi Bại.
Không còn kiếm ý chống đỡ tuyết bay đầy trời như diều đứt dây sôi nổi rơi xuống.
Tu Vô Cực đạm thanh nói: “Vừa rồi ta đã đề cập, nội lực không đủ, nếu như có thể tĩnh tâm thể ngộ, đền bù được điểm khuyết yếu này ngươi rất có thể sẽ trở thành kiếm tiên.”
Chỉ thấy khuôn mặt lạnh băng của Thôi Bại chậm rãi nở ra một nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm: “Nói thêm nữa, ngươi đã chết.”
Dứt lời tay áo rộng phất một cái, chỉ thấy phi kiếm dừng ở bên trong sương tuyết phi ra dừng lại dưới chân hắn.
Hắn đạp kiếm mà đi.
Tu Vô Cực hậu tri hậu giác, cảm thấy cần cổ chợt lạnh.
Duỗi tay chạm nhẹ một cái, chạm vào một nửa bông tuyết.
Hắn hít một hơi khí lạnh, nhìn bóng dáng Thôi Bại rời đi nhất thời vẫn chưa hồi thần lại được.
Nói thêm nữa, ngươi đã chết.
Nói thêm nữa, ngươi đã chết.
Quả thực giống như ma chú khắc cốt.
“Kiếm Tôn, xin đừng trách!” Trường Sinh Tử khiêm tốn đi tới đài so đấu, an ủi nói, “Thôi Bại là người như vậy, mục vô tôn trưởng, chiến đấu cũng hiểu được khiêm nhượng! Đừng so đo với hắn, để ta gọi hắn trở về bồi lỗi với ngươi.”
Ai nấy cũng nhìn ra được, giờ phút này vị thánh nhân ấy thần thanh khí sảng, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Đệ tử hậu bối đặt bông tuyết vào chỗ yếu hại của một Kiếm Tôn, đây là chuyện phong quang như thế nào cơ chứ.
Mặt của Tu Vô Cực ngày càng xanh.
May mắn lần này đi ra ngoài không đem theo môn nhân, bằng không mặt mũi cũng ném đến tận Tu Di hải rồi.
“Trường Sinh Tử, ngươi biết ta có chuyện quan trọng trong người.” Tu Vô Cực lạnh lùng nói.
Trường Sinh Tử biết nghe lời phải: “A, được rồi, chắc chắn ta sẽ giáo huấn Thôi Bại thật tốt. Chẳng biết phân biệt thời gian trường hợp gì cả, cứ cứng đầu đòi so kiếm, thật là không có cái nhìn đại cục!”
Tu Vô Cực: “……”
Mới vừa rồi so kiếm cũng không phải chuyện của một mình Thôi Bại, đây cũng là gom cả Tu Vô Cực hắn lại để mắng.
Các đệ tử xung quanh chậm rì rì cọ ở một bên dọn dẹp đài so đấu nhưng thật ra để xem kịch vui.
“Được, ta biết Kiếm Tôn sốt ruột. Vậy để ta phái hai đệ tử Trường Sinh Phong đi theo ngươi đến Phàm giới một chuyến. Ai đi gọi Thôi Bại về cho ta?”
Không gian xung quanh bên người thánh nhân tóc bạc lập tức rộng ra thật lớn.
Ai cũng biêt sau mỗi lần chiến đấu xong đại sư huynh cũng đều sẽ tổng kết tâm đắc, lắng đọng lại kiếm ý, không chấp nhận bị quấy rầy.
Đến cả thánh nhân cũng không chịu dùng truyền âm quyết, như thế làm gì có ai dám ngoi đầu lên?
“Vậy thì ngươi đi!” Trường Sinh Tử chỉ chỉ Ngư Sơ Nguyệt, “Tân đệ tử mới tới, tiếp xúc nhiều với sư huynh một chút, như vậy mới có nhiều chỗ tốt.”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
Nàng đi theo con đường mà Trường Sinh Tử chỉ, đi một đoạn về hướng đông liền thấy Thôi Bại.
Hắn không bế quan, thậm chí cũng chưa đi quá xa, chắp tay phía sau lưng đứng dưới một cây quỳnh hoa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đại sư huynh,” Ngư Sơ Nguyệt căng da đầu gọi, “Thánh nhân có việc triệu hoán.”
Hắn nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
Sau một lúc lâu, hắn nói: “Đã gọi ngươi tới vậy có lẽ là muốn ta đem ngươi ra cửa rèn luyện.”
Ngư Sơ Nguyệt: “!”
Hắn chắp hai tay lại đi nhanh về phía trước.
“Đi thôi tiểu sư muội.” Hắn đưa lưng về phía nàng, giọng nói thanh lãnh vang tới theo ngọn gió.
Ngư Sơ Nguyệt: QAQ
Thôi Bại mang theo nàng, đi vào một gian nhà bằng băng ngọc được chạm khắc tinh xảo đặc sắc.
Trên ban công đang đứng Trường Sinh Tử tóc bạc, Tu Vô Cực mặt tái xanh.
Nhìn thấy Thôi Bại và Ngư Sơ Nguyệt xuất hiện, Tu Vô Cực nhịn không được nghiến răng, trong lòng mắng Trường Sinh Tử mười mấy câu ‘ Lão cẩu lông trắng ’.
Đưa hai người này tới không phải chính là thọc vào ống phổi của hắn sao.
Trường Sinh Tử vẻ mặt từ ái: “Phàm giới đã xảy ra án mạng ly kỳ, môn nhân do Vạn Kiếm Môn phái đi tra xét bất hạnh lâm nạn. Một đệ tử trong môn trước khi chết đã truyền một cái tên cho Kiếm Tôn, vì thế Kiếm Tôn đến Thiên Cực Tông của chúng ta. Thôi Bại, con còn nhớ Đoan Mộc Ngọc trông như thế nào không?”
Thôi Bại chậm rãi gật đầu.
“Vậy được rồi. Con đem theo tiểu sư muội đi một chuyến, thuận tiện giúp nàng lên Trúc Cơ.” Trường Sinh Tử nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Thôi Bại liếc Ngư Sơ Nguyệt một cái: “Có thể.”
“Đừng lo, có Kiếm Tôn ở đó, nhiệm vụ lần này cũng không đến lượt các con mạo hiểm, chỉ cần đi theo Kiếm Tôn là được. Nếu như Đoan Mộc Ngọc thật sự ở nơi đó thì bắt hắn về đây.” Trường Sinh Tử dặn dò.
Tu Vô Cực lạnh lùng nói: “Trường Sinh Tử, ngươi có từng nghĩ tới lỡ như Đoan Mộc Ngọc là hung thủ sau màn, nếu hắn thật sự là hung phạm ta sẽ tự tay trảm hắn.”
“Hắn?” Trường Sinh Tử lễ phép cười, “Hắn chính là tên đệ tử phế vật nhất trong tông môn của chúng ta trong 500 năm qua, phế đến nỗi không gì sánh nổi…… Nếu hắn có bản lĩnh gây sóng gió giết được đệ tử của ngươi, Kiếm Tôn, Vạn Kiếm Môn của ngươi, e là cách ngày đóng cổng không xa đâu.”
Tu Vô Cực: “……” Cho nên tại sao ta lại cứ đưa mặt ra cho lão cẩu lông trắng của Thiên Cực Tông đánh?
“Thiên Phương cổ trấn, gặp lại.” Tu Vô Cực ném một câu từ trong kẽ răng ra sau đó thuấn di rời đi.
Trường Sinh Tử buông tay.
“Thôi Bại, nắm chặt thời gian, ngày mai liền xuất phát. Ra cửa nhớ chiếu cố tiểu sư muội cho tốt, khi trở về nhớ phải mua cho ta ít tô bánh nướng áp chảo nhân thịt đặc sản đấy.”
……
Ngư Sơ Nguyệt theo đuôi Thôi Bại, rời khỏi ban công băng ngọc ấy.
“Đại sư huynh,” nàng nói, “Ngày mai phải rời khỏi tông môn rồi nhưng muội lại còn chưa được tế bái Tổ sư gia, thật sự là bất kính. Đại sư huynh có thể chỉ đường cho muội đến bên ngoài Thủ Hộ Giả Chi Vực để bái một cái không.”
Lấy cớ này không chê vào đâu được.
Bước chân Thôi Bại dừng lại, sau một lúc lâu, lạnh lùng nhìn nàng một cái.
“Một bái.”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
Hắn khoanh tay đi phía trước, xuyên qua cổng ngọn núi Trường Sinh Phong, cảm giác như lập tức bước từ mùa đông sang mùa hạ.
Phỉ thụ thấp thoáng thềm bạch ngọc, tiên loan quay cuồng, dày đặc những đám mây muôn màu.
“Đây là Tứ Tượng Trận.” Thôi Bại híp mắt nhìn bốn tòa sơn phong, nói, “Ngươi nói đúng rồi đấy, thu bốn đồ đệ là để trấn sơn.”
Ngư Sơ Nguyệt cười nịnh nọt: “Đại sư huynh hiểu thật nhiều, không hổ là chân truyền của Tiên Tôn.”
Hắn không khiêm tốn chút nào: “Ừ.”
Dứt lời, khoanh tay đạp lên bậc thềm bạch ngọc.
Ngư Sơ Nguyệt có chút cảm thấy sầu.
Đồ vật giấu ở bên dưới Giới bia, làm trò trước mặt Thôi Bại, nàng phải lấy như thế nào đây?
Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Thủ Hộ Giả Chi Vực ở trong cái khe giữa vào bốn tòa sơn phong. Từ trên núi nhìn xuống không thể thấy được cảnh sắc ở đáy cốc, địa giới đó bị tiên sương mù dày đặc và cấm chế vây quanh, nhìn từ xa chỉ thấy được từ trong sương mù dày đặc lộ ra vài sợi, nếu như đặt ở Phàm giới chắc chắn là loại bảo địa ẩn giấu một ngôi mộ lớn.
Hai canh giờ sau, Ngư Sơ Nguyệt thành công đến chỗ Giới bia.
Phía trước là cấm chế mạnh giấu Thủ Hộ Giả Chi Vực.
Cấm chế phong tỏa, chỉ có Tứ Thánh mới có thể mở ra.
Lần trước khi nữ xuyên qua vào nơi này, Đệ Nhất Tiên Tôn đang tự mình trấn thủ một phương bảo địa này, trong ngoài cấm chế đều là thanh khí lượn lờ, người và thiên địa như cảm ứng lẫn nhau, khi hắn hô hấp, thiên địa phảng phất như cũng có sinh khí, vừa thanh lãnh vừa hài hòa.
Hiện giờ không có vị kia trấn ở đây, phóng mắt nhìn thấy toàn bộ cấm chế chỉ là một ngôi mộ phủ sương tuyết.
Trong lòng Ngư Sơ Nguyệt nổi lên bi thương, nỗi hận và oán ghét với nữ xuyên qua càng thêm sâu hơn.
Nhân vậy như vậy……
Nàng nhịn không được nghiêng mắt liếc nhìn Thôi Bại một cái.
Đáng tiếc.
Nếu không phải là một tên Hút Huyết Quái thì có lẽ trăm ngàn năm nữa, thế gian có thể lại xuất hiện một vị như thần tiên vậy.
Nàng thở dài, chắp tay lại vái chín cái về phía cấm chế sương tuyết kia.
Trong lòng yên lặng lẩm bẩm: ‘ Tiên Tôn nếu như ở trên trời có linh, thỉnh phù hộ một lần, giúp ta nhanh chóng giải quyết Thôi Bại, lấy được cây nấm Kim Quang Huyền Linh, báo được thù của hai ta. ’
Vừa mở mắt lại phát hiện Thôi Bại đang dùng cặp mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
“Đại sư huynh?”
Hắn thu hồi tầm mắt, hỏi: “Xong chưa?”
“Muội đắp thêm đất cho Giới bia. Coi như viếng mồ mả.”
Ánh mắt hắn hướng về ngôi mộ phủ sương, môi mỏng nhẹ mở: “Thế nhưng lại rất có tâm.”
Ngư Sơ Nguyệt: “Hiếu kính tổ tông ăn đất, có lẽ vậy.”
Thái dương Thôi Bại nhảy nhảy.
Nàng sờ đến mặt sau của Giới bia.
Nhìn trộm hắn, phát hiện hắn còn đang thất thần trước cấm chế sương tuyết, có lẽ đang lĩnh ngộ kiếm ý băng sương của hắn.
Hấp dẫn!
Giới bia là một hắc thạch cực lớn, hình dáng tựa như kiếm, nhưng không có mũi nhọn, chỉ thấy trơn bóng.
Ngư Sơ Nguyệt cẩn thận đào bên dưới Giới bia vài cái, đào ra một cái hố nhỏ, sau đó lấy ra tiểu loan đao dùng để cắt cỏ đâm thủng đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu —— lúc trước nữ xuyên qua dùng máu của chính mình để tạo rất cấm chế ẩn.
Giọt máu rơi trên vùng đất lạnh lẽo, sau một lát huyết quang nhàn nhạt hiện lên, một chiếc lá ngọc dài bằng nửa ngón tay xuất hiện.
Trong lòng Ngư Sơ Nguyệt vui mừng, vội vàng kéo nó vào trong tay, giấu vaog trong túi tay áo.
Vật chứng đã tới tay!
Nàng lại đào thêm chút đất, vỗ nhẹ vào túi đất nhỏ sau đó đứng dậy gọi Thôi Bại: “Đại sư huynh, muội xong rồi.”
Thôi Bại thẳng tắp đi qua Giới bia, đưa nàng trở về Trường Sinh Phong.
Ngư Sơ Nguyệt dùng đầu ngón tay chạm vào lá ngọc ở trong túi tay áo.
Chỉ cần ném nó ở bên ngoài động phủ của Thôi Bại, chờ đến khi Thôi Bại trở về từ Phàm giới nhất định sẽ bị thánh nhân phản bội kia nghi kỵ đối phó!
Tọa sơn quan hổ đấu, hoàn mỹ.
“Đại sư huynh, muội vẫn nhớ lối về động phủ của mình.” Ngư Sơ Nguyệt nghịch ngợm cười, “Hay là, lần này đến lượt muội đưa huynh về động phủ?”
Thôi Bại thanh lãnh nhìn nàng, môi mỏng rung động, tiếng nói lạnh lẽo, lời hắn nói ra lại giống như tiếng sấm vang lên: “Muốn câu dẫn ta?”