Tu La Tràng Đáng Chết Này

Chương 7: Không đi con đường tầm thường

Trước Sau

break



Câu dẫn hắn?

Ngư Sơ Nguyệt nhất thời cho rằng mình nghe lầm rồi.

Thôi Bại, hắn, trực tiếp như vậy sao?

Nàng giả vờ cười nói: “Không dám nghĩ tới chuyện đó. Muội chỉ đang nghĩ, trước tiên phải khai báo trước để tránh ở bên ngoài không có đại sư huynh ước thúc, lỡ lời một cái thôi là đi cái mạng nhỏ này của muội.”

Hắn nheo đôi mắt lại: “Hiện giờ ta không muốn máu.”

“Vậy chúng ta ngày mai gặp.” Ngư Sơ Nguyệt nhanh chóng trả lời.

Không sao cả, ngày mai rời giường sớm một chút hỏi thăm người khác xem chỗ ở của hắn ở đâu, lúc gọi hắn lên đường thì thuận tay ném lá cây hãm hại hắn, như vậy cũng được.

Ngư Sơ Nguyệt thi lễ, xoay người định đi.

“Chưa cho ngươi đi. Đến đây.” Thôi Bại dứt lời, khoanh tay đi về con đường tuyết ở bên trái.

Ngư Sơ Nguyệt: “……”

Sau khoảng non nửa khắc động phủ của Thôi Bại xuất hiện ở trước mắt.

Nơi đây khác với những nơi khác, cũng không phải là một động phủ giản dị đào ở trên vách đá, mà là một cung điện làm bằng hàn băng.

“Đây cũng là phần thưởng của đệ tử thủ tịch sao?” Ngư Sơ Nguyệt ngửa đầu nhìn mái cong bằng băng đầy khí phái kia, trong lòng kinh ngạc cảm thán không thôi.

Thôi Bại khinh thường cười: “Ta xây.”

Hắn bước lên bậc thềm đi vào trong điện phủ, tay áo rộng phất một cái liền thấy hai cánh cửa dày đặc sương hoa mở sang hai bên, điện phủ vừa đơn giản vừa hoành tráng hiện ra ở trước mặt Ngư Sơ Nguyệt.

Hút Huyết Quái, cũng biết xây nhà?!

Ngư Sơ Nguyệt lặng lẽ ném lá ngọc vào bên cạnh bậc thềm băng, đá chút tuyết vào đó để phủ lên.

Đây là một kiện Linh Khí, một khi có người phát hiện nó, tin tức nhất định sẽ lan truyền nhanh chóng.

Giải quyết cọc đại sự này cả người Ngư Sơ Nguyệt thư thái, ngẩng khuôn mặt nhỏ cười nói: “Đại sư huynh, ngày mai gặp!”

Hắn quay đầu đi, liếc mắt nhìn nàng một cái từ trên cao xuống: “Ta cho ngươi đi rồi sao.”

Ngư Sơ Nguyệt: “……”

Lật lọng! Thay đổi thất thường! Âm tình bất định! Tư lợi bội ước!

Nàng thở dài, xắn tay áo đi lên bậc thềm băng, đi theo phía sau hắn tiến vào trong điện, còn rất tự giác mà đóng cửa điện lại.

“Đến đây đi!” Cổ tay nhỏ nhắn mảnh khảnh đặt ở bên miệng hắn.

“Cam tâm tình nguyện?” Hắn lạnh lẽo hỏi.

Nàng thấy chết không sờn mà gật gật đầu.

Hắn lạnh lùng cười một cái, nói: “Nếu như ta muốn làm chuyện khác thì sao?”

Ngư Sơ Nguyệt ngơ ngẩn, khó tin ngẩng đầu nhìn thịnh thế mỹ nhan của hắn.

“Đại sư huynh, không phải cái muội đang nghĩ đấy chứ?”

Hắn lạnh lẽo nhìn nàng: “Nếu như đúng, thì ngươi định làm như thế nào?”

“Hít……” Ngư Sơ Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, “Vậy, vậy thỉnh đừng thương hoa tiếc ngọc với muội?”

Thôi Bại: “…… Ngươi đi đi.”

Nàng nhún vai bước ra ngoài, khi hắn không nhìn thấy mặt nàng thì bắt đầu lẩm nhẩm lầm nhầm: “Dân gian có câu nói, tiên liêu giả tiện. Loại kiếm tu ngốc như dại sư huynh chỉ sợ chưa nghe thấy rồi. Cái tính tình này của hắn chỉ sợ là vô tâm chi thất, cá lớn ta rộng lượng, không thèm so đo với hắn.”

(Tiên liêu giả tiện: gieo gió gặt bão)
( vô tâm chi thất: k quá hiểu lắm, mình đoán là kiểu vô ý sai lầm)

Thôi Bại híp mắt, nhìn bóng dáng nữ tử bước đi ngày một xa, chậm rãi tan đi sát ý ngưng tụ ở trong mắt.

Không giống.

……

Một đêm này Ngư Sơ Nguyệt không ngủ.

Nàng muốn dẫn linh khí nhập thể.

Thường nhân thường cho rằng một ngày, một đêm, một khắc không đúng, một khắc nửa khắc chỉ là thứ không quan trọng, nhưng thật ra chân chính quyết định một cuộc gặp gỡ, một kỳ ngộ cũng chỉ là trong một khoảnh khắc.

Có lẽ lần này đi ra ngoài, Thôi Bại sẽ lấy đi cái mạng nhỏ này của nàng, có lẽ mưu kế lá ngọc nhỏ kia cũng không thể thành công, ngược lại còn làm bại lộ chính bản thân nàng, có lẽ cho dù nàng tu luyện như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi được điều gì hết.

Nhưng những cái này không phải là cái cớ để nàng mặc kệ chính bản thân mình.

Nàng phải nắm chặt thời gian để tu luyện.

Nàng từng đi theo nữ xuyên qua tập một ít tâm pháp thượng phẩm, nhưng giờ phút này nàng cũng không sử dụng những bí kỹ đó, nàng chọn pháp quyết Luyện Khí cơ bản nhất.

Có một số con đường nhìn như là một lối tắt, nhưng thật ra chúng nó đã hy sinh căn cơ để củng cố tu vi, giống như những tòa lầu các không trung có hoa không có quả, sớm muộn gì cũng sẽ để lộ ra những tệ đoan. Con đường sai lầm ấy nữ xuyên qua đã dùng bản mặt nàng ta lăn lộn rồi.

Ngư Sơ Nguyệt tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy.

Nàng là Tiên Thiên Đạo Thể.

Thiên phú dù có tốt như nào đi nữa mà căn cơ không bền chắc cũng chỉ là vô căn chi mộc. (cây không có gốc)

Ánh mắt của nàng dừng ở trên Luyện Khí Quyết.

Pháp quyết luyện khí bình thường nhất, cho dù là ở Phàm giới cũng có thể mua được.

Một quyển chỉ tốn mười văn tiền, giá của một cây cải trắng.

Truyền lưu ngàn vạn năm, kéo dài không suy.

“Chính là ngươi.” Ngư Sơ Nguyệt vỗ nhẹ vào cuốn sách ố vàng kia, mở nó ra cẩn thận đọc.

Sau một lúc lâu, nàng khép lại quyển sách, phun ra một ngụm khí dài: “Quả nhiên là, quá đơn giản.”

Một câu đã có thể khái quát —— bình tâm tĩnh khí, dẫn linh khí nhập kinh mạch, để nó tự nhiên hành tẩu.

“Rất thích hợp với ta.”

Nhìn quen những công pháp hoa hòe lòe loẹt giờ phút này lấy được một cuốn ‘ bí tịch ‘ không cần tốn đầu óc chút nào, Ngư Sơ Nguyệt quả thực như đạt được chí bảo.

Nàng đá giày rơi xuống, ngồi khoanh chân, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.

Kiếp sống 300 năm ở trong lao ngục hắc ám kia đã tặng cho nàng một năng lực mà người khác không thể nào theo kịp, đó chính là có thể tự nhiên phong tỏa ngũ quan, hoàn toàn nhập định.

Trong bóng tối dần dần sáng lên những điểm ánh sáng tinh mịn, giống như rơi vào trong đại dương linh khí mênh mông.

Tâm niệm Ngư Sơ Nguyệt khẽ nhúc nhích, liền thấy linh khí quanh mình sôi nổi vọt về phía nàng, gấp không chờ nổi vội vàng chui tọt vào trong cơ thể của nàng.

Cảm giác rất thoải mái kỳ diệu.

Nàng tập trung, không để ý tới chúng, tiếp tục giữ vững trạng thái thuần triệt tĩnh tâm.

Một đêm nhanh chóng lướt qua.

Thời điểm bị đánh thức Ngư Sơ Nguyệt có thể cảm nhận được rõ ràng cả người cực kỳ nóng nảy, rất muốn đập giường xả khí giận.

Nhưng mà nàng lập tức phát hiện, người cắn đến nỗi nàng tỉnh lại chính là Thôi Bại.

Nỗi tức giận khi rời giường này không xả được.

Hắn không mời đã vào, nhân lúc nàng đang nhập định tu hành mà thẳng thừng cầm lấy cổ tay nàng, yên tâm thoải mái dùng đồ ăn sáng.

Lần này hắn cũng nhớ phải lau miệng rồi.

Hắn dùng một tấm vải lụa trắng.

“Tiến độ không tồi, Luyện Khí tam trọng.” Mặt hắn chẳng có biểu tình gì bình luận, “Không cần Trúc Cơ đan, cũng bớt việc.”

Có hai cách để tiến vào Trúc Cơ.

Một là dẫn khí nhập thể, tu đến cửu trọng, thoát thai hoán cốt loại bỏ tạp chất, đánh vỡ hòn đá chắn đường vào Trúc Cơ.

Một cách khác đó là dùng Trúc Cơ đan, dùng ngoại lực để tẩy gân phạt tủy.

Hai loại phương thức này không thể phân biệt ưu khuyết, nói như vậy, chỉ cần năng lực kinh tế cho phép đều sẽ lựa chọn dùng Trúc Cơ đan, tu luyện sớm thì có lợi hơn. Trúc Cơ đan cũng không phải thứ đồ gì hiếm, ở Phàm giới không có linh khí không thể tu chân nhưng đế vương hay tướng quân, công khanh quý tộc, cũng đều sẽ cầu một khoả đan dược để kéo dài tuổi thọ, bảo vệ sức khoẻ thân thể.

“Đại sư huynh,” Ngư Sơ Nguyệt nói, “Huynh lại còn ăn sáng nữa.”

Khoé mắt Thôi Bại nhảy dựng, buông lỏng cổ tay của nàng ra.

Hắn ném một cái bình nhỏ cho nàng: “Tích Cốc Đan.”

Ngư Sơ Nguyệt rút nút bình thì nhìn phát hiện ngoại trừ Tích Cốc Đan đen tuyền ở bên ngoài còn có mấy viên đan dược đỏ rực, ngửi chút hương vị táo tiên.

Nuôi cá à.

Ngư Sơ Nguyệt nặn ra một nụ cười tươi: “Đa tạ đại sư huynh!”

Hai người một trước một sau rời khỏi động phủ nhỏ bé của Ngư Sơ Nguyệt, ra cửa sơn môn phát hiện có không ít sư huynh sư tỷ vây quanh đưa tiễn mình.

“Đại sư huynh, tiểu sư muội, bảo trọng thân thể, lần này đi Phàm giới nhất định phải bình an trở về!”

“Đi đi đi đi, sư huynh sư tỷ sẽ nhìn hai người đi rồi mới trở về!”

“Thuận buồm xuôi gió! Nhớ phải đề phòng lão kiếm cẩu Tu Vô Cực kia đấy!”

Ngư Sơ Nguyệt đảo mắt nhìn, chỉ thấy ánh mắt mọi người cực kỳ tha thiết, biểu tình vô cùng chân thành.

Thiên Cực Tông, quả thật là chốn đào nguyên đoàn kết hữu ái!

Ngay cả Ngư Sơ Nguyệt, máy móc chỉ biết báo thù không dâng nổi tình cảm 300 năm này cũng khó tránh khỏi hốc mắt hơi nóng lên.

“Muội nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo đại sư huynh, tuyệt đối sẽ không gây hoạ!” Ngư Sơ Nguyệt trịnh trọng bảo đảm.

“Không sao, không sao nếu thật sự có gặp việc gì thì đại sư huynh cũng sẽ bọc cho muội! Mau đi đi!” Mọi người trăm miệng một lời.

Ngư Sơ Nguyệt thực sự rất kinh ngạc.

Nàng vội vàng quay người lại, nói khẽ với Thôi Bại nói: “ Mọi người thật tốt quá. Chúng ta mau đi thôi.”

Thôi Bại không cho là đúng, tay hiện kiếm quyết, phi kiếm bay đến dưới chân.

Truyền Tống Trận cũng không đến thẳng Thiên Phương cổ trấn, Thôi Bại chỉ có thể đưa Ngư Sơ Nguyệt ngự kiếm đi trước.

Dưới cái nhìn hâm mộ của vô số sư tỷ, Ngư Sơ Nguyệt cẩn thận bước lên phi kiếm của Thôi Bại, đứng ở mũi kiếm.

Đứng ở vị trí mà không há mồm cắn được.

Thanh quang như hồng, đãng hạ tiên sơn.
Sơn môn náo nhiệt bị bỏ lại phía xa, trong lòng Ngư Sơ Nguyệt còn đang thấy cảm động cũng không biết một màn rầm rộ kia.

“Hahahaha! Bắt đầu giao dịch, bắt đầu giao dịch! Đại sư huynh mang tiểu sư muội ngự kiếm rồi! Một chọi 23! Tới đây, tới đây, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, bên này có dấu vết nguyên huyết!”

“Phát tài rồi phát tài rồi! Tức phụ ta nói không sai đúng không! Bây giờ nhà cái cũng phải nôn hết gốc gác ra!”

“Nhỏ giọng một chút! Nghe nói lúc này thánh nhân là hạ trọng chú, vui vẻ thì vui vẻ, nhưng đừng xúc thánh nhân rủi ro. Thánh nhân cược là đại sư huynh không ngự kiếm, đi đường vòng đến có Truyền Tống Trận của Vạn Kiếm Môn ở thủ đô Chiêu Quốc, haha, đây là tin tức nội tình!”

“Thật hả?! Vậy thì thánh nhân cũng thua thảm rồi! Ai nha, có thánh nhân đệm lưng bỗng dưng ta cảm thấy thua cũng vẫn thần thanh khí sảng lắm!”

……

“Hình như ngươi rất quen ngự kiếm lăng không.” Giọng nói thanh lãnh của Thôi Bại bình tĩnh vang lên.

Ngư Sơ Nguyệt giật mình một cái lấy lại tinh thần, nghiêng đầu giả cười: “Ngọc Hoa Phong Triển sư thúc và Chu sư tỷ đều đã đưa muội bay tới bay lui, bay qua bay lại nhiều lần rồi. Hơn nữa, trời sinh muội cũng không sợ cao, ở Phàm giới thường xuyên leo núi hái thuốc.”

Giờ phút này hai người đã bay qua Vạn Trọng tiên sơn, tiến vào Phàm giới.

Trọc khí ở phàm giới dày nặng, không có chút linh khí nào. Nếu ngự kiếm hay đấu pháp ở phàm giới đều là hành vi chỉ có tiêu hao mà không thu hồi lại được.

Thôi Bại thả chậm tốc độ, rất nhiều lúc đều lợi dụng địa thế thấp mà lướt đi.

Thành trì lớn lớn bé bé xẹt qua ở dưới chân, nửa ngày sau, Thôi Bại thu kiếm, dừng lại ở bên ngoài một tòa cổ trấn màu xám.

Tu Vô Cực sớm đã đứng ở dưới cổng chờ họ, tuy là tới để tra án nhưng đam mê của người này trước sau vẫn không thay đổi, che giấu thân phận, mặc trang phục của các đệ tử bình thường, lưng đeo một thanh hàn thiết kiếm tầm thường.

Bên cạnh hắn có một mỹ nữ mặc sa y màu xanh lá.

Nhìn thấy Thôi Bại và Ngư Sơ Nguyệt đến gần, nữ tử này thướt tha đi tới, cúi đầu thi lễ, giọng điệu mềm mại ngọt ngào: “Nhị vị hẳn là tiên gia của Thiên Cực Tông. Thiếp thân là con gái của người thủ hộ trấn này, Cố Diệu Oánh. Cư dân trong trấn đang rất hoảng sợ, gia phụ bận việc không thể chiếu cố tất cả mọi việc nên đã để thiếp thân tới tiếp đãi tiên gia.”

Nếu không phải từ phía xa đã nhìn thấy nàng ta ‘ lơ đãng ’ chạm vào Tu Vô Cực vài cái thì Ngư Sơ Nguyệt thật sự đã tin nàng ta là một nữ tử hào phóng và rộng lượng, là một cô nương tốt mà mọi nam nhân nên cân nhắc.

Vị này, so với Lâm Liên Liên, kỹ thuật cao hơn một bậc.

Là tới ôm đùi người tu tiên.

Loại chuyện cũng dễ lý giải. Con gái của người thủ hộ trấn này, gả cho một nhà môn đăng hộ đối cũng chỉ là phu nhân nhà quan, lại còn phải đối mặt với đám cơ thiếp ở hậu viện, thật sự cực kỳ phiền. Còn không bằng nhân lúc này nắm lấy cơ hội, nếu như có thể leo lên được một tiên nhân, tất nhiên đây chính là cơ duyên một bước lên trời.

Cố Diệu Oánh nhún một cái đứng dậy, lúc nâng đôi mắt ngậm nước lên nhìn thấy rõ diện mạo của Thôi Bại, không khỏi trợn to hai mắt, hai má nổi lên rặng mây hồng.

Vốn tưởng rằng vị tu sĩ mới vừa rồi đã là nhân trung long phượng, nàng ta chưa từng nghĩ đến, vị Thiên Cực Tông này mới chân chính được gọi là công tử thế gia vô song.

Không đợi nàng ta tiến lên bắt chuyện Thôi Bại đã xách theo kiếm, nhanh chóng đi vào trấn.

“Ai……”

Ngư Sơ Nguyệt cười nghiền ngẫm ngăn nàng ta lại: “Cố cô nương có thể nói chút tình huống trong trấn không?”

Cố Diệu Oánh biết Ngư Sơ Nguyệt cũng là tiên nhân của Thiên Cực Tông, không dám đắc tội, liền nhịn xuống cảm giác không cam lòng, đi ở bên cạnh nàng nói qua mọi chuyện.

“Là như thế này, mấy ngày trước, trong trấn xuất hiện vị đệ tử đầu tiên bị hại, tử trạng cực kỳ thê thảm đáng sợ. Mấy ngày tiếp theo tình trạng ngày càng nghiêm trọng hơn, người bị hại lần lượt xuất hiện nhiều hơn. Cha thiếp thân cảm thấy sự tình không bình thường, sợ là có yêu ma quấy phá cho nên đã thỉnh tấu lên Thánh Thượng, cầu người trong tiên môn tới để xem xét. Ba ngày trước, đồng môn của vị tiên trưởng này đã tới trấn, tiến đến nam thành để tra xét, nhưng không ngờ, ngay cả tiên gia cũng ngộ hại!”

Cố Diệu Oánh lấy khăn lụa ra che nửa mặt, lã chã như sắp khóc, đáng thương vô cùng.

Nàng ta nhìn về phía Tu Vô Cực: “Tiên trưởng, ngài nhớ ngàn ngàn vạn vạn lần phải để ý, tuyệt đối không được bất cẩn!”

Vừa nói vừa tiến lên hai bước, bất động thanh sắc mà nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo của Tu Vô Cực, ngay sau đó liền thả ra, cực kỳ đúng mực.

Quan tâm quá sẽ bị rối loạn lo lắng nho nhỏ, vô hại ôn hòa khống chế khoảng cách.

Ngư Sơ Nguyệt thầm nghĩ, nữ tử này quả nhiên đạt tới đẳng cấp nhập môn.

Tu Vô Cực bị nước ấm nấu ếch, căn bản không ý thức được nữ tử phổ phổ thông thông ở Phàm giới này đã công phá phạm vi cảnh giới người xa lạ của hắn đối với người lạ.

Hắn liếc mắt nhìn Ngư Sơ Nguyệt một cái, nhớ tới chuyện ném mặt mũi ở trên đài so đấu liền theo bản năng thả chậm ngữ khí, nói với Cố Diệu Oánh: “Yên tâm, chắc chắn sẽ điều tra rõ chân tướng, bảo vệ trấn của ngươi bình an.”

“Đa tạ tiên trưởng!” Cố Diệu Oánh cúi đầu nhún một cái.

Giờ phút này nàng ta và Tu Vô Cực đứng rất gần, một cái nhún này, trán nàng ta liền đụng phải sườn cánh tay của hắn, nàng ta quẫn bách và ngượng ngùng nở nụ cười, vội vàng lùi lại động thời thản nhiên đỡ lấy khuỷu tay cường tráng của hắn.

Nếu như đổi là một đệ tử bình thường nào đó, hẳn lần này chỉ sợ đã bị trêu chọc đến nỗi tâm can run rẩy.

Đáng tiếc Tu Vô Cực không phải người bình thường.

Có thể tu đến cấp thánh trong kiếm đạo, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Lúc trước nữ xuyên qua là hốt thuốc đúng bệnh, công phá tâm phòng bị của hắn từ chỗ căn nguyên cho nên mới có thể đắc thủ.

Tuy Cố Diệu Oánh thành công đến gần hắn hơn nhưng khoảng cách đến kiếm tâm lãnh ngạnh kia của hắn vẫn còn cách xa vạn dặm.

Khi đang nói chuyện, ba người đã đi vào cổ trấn.

Thôi Bại vừa rồi đi trước một bước, giờ phút này đang dừng ở phía trước cách đó không xa. Chỉ thấy trước mặt hắn có lộ chướng chỉnh tề, có quan binh đứng ở đó sẵn sàng đón quân địch, phong bế con đường phía trước.

Hai mắt Cố Diệu Oánh sáng ngời, chạy chậm đuổi tới.

“Tiên trưởng tiên trưởng, không thể đi tiếp, nguy hiểm!”

Nàng ta chạy vội vàng về phía trước, lảo đảo, suýt nữa đụng vào Thôi Bại.

Sau khi đứng yên liền vỗ vỗ bộ ngực, cười xinh đẹp với hắn: “Dọa thiếp thân nhảy dựng, tiên trưởng, không thể tùy tiện được đâu, bên trong đã có rất nhiều người chết rồi.”

Đôi mắt đen của Thôi Bại vừa chuyển, lạnh lùng nhìn xuống: “Ngươi vui vì có người chết?”

Nụ cười trên mặt Cố Diệu Oánh cứng ngắc, nàng ta nghẹn rồi.

Ngư Sơ Nguyệt: “……” Có Thôi Bại ở đây, hình như không có đất cho nàng dụng võ.

“Không, thiếp thân không….” Cố Diệu Oánh ủy khuất đỏ mắt, tầm mắt chuyển qua nhìn thấy Tu Vô Cực đi tới gần, liền tỏ vẻ vô cùng đáng thương kéo kéo ống tay áo hắn, “Tiên trưởng, ngài biết thiếp thân khó chịu như nào mà.”

Tu Vô Cực vốn đã nhìn Thôi Bại không vừa mắt, giờ khắc này, hắn theo bản năng nhập vai thân phận hiệp khách bảo vệ kẻ nhỏ yếu, nhướng mi, lạnh lùng nói: “Thôi Bại, ngươi mau xin lỗi Cố cô nương.”

Thôi Bại lạnh lùng liếc mắt một cái, tầm mắt hai người chạm nhau như đấu kiếm.

Ngư Sơ Nguyệt liền khó chịu.

Tuy rằng nàng rất muốn hại chết Hút Huyết Quái, nhưng đó là việc nội tình của Thiên Cực Tông, người ngoài dỗi sư huynh đồng môn, đó chính là không được!

Ngư Sơ Nguyệt lặng lẽ lấy một viên Tích Cốc Đan đen tuyền từ trong túi tay áo ra rồi bóp nát.

Khi kiếm ý của Thôi Bại và Tu Vô Cực bắt đầu khuấy động phong vân, chỉ thấy Ngư Sơ Nguyệt nhảy một bước lớn đến, nắm mạnh vào bàn tay ngọc nhỏ dài của Cố Diệu Oánh, bất động thanh sắc bôi đầy màu đen tuyền lên tay nàng ta, sau đó hoà giải nói: “Đại sư huynh sẽ không dỗ nữ hài tử đâu, mong Tu đạo hữu nhắm mắt cho qua, Cố cô nương cũng đừng trách móc sư huynh! Được rồi được rồi, chúng ta nên đi tra án thôi.”

Nàng nghịch ngợm nháy mắt vài cái với Thôi Bại.

Thôi Bại thu kiếm ý.

Tu Vô Cực hừ lạnh một tiếng, cũng bỏ.

Cố Diệu Oánh chịu ủy khuất đi đến bên cạnh Tu Vô Cực, dùng đôi mắt vô tội nhìn chăm chú vào hắn, thường thường nắm cánh tay hắn, túm một chút ống tay áo của hắn.

Chỉ thấy trên kiện kiếm bào màu trắng của Tu Vô Cực xuất hiện lần lượt từng dấu tay đen sì, bắt đầu chỉ là tay áo, sau đó dần lan tràn về phía sau eo.

Thôi Bại liếc mắt nhìn Ngư Sơ Nguyệt một cái.

Hút Huyết Quái và thức ăn của hắn, ăn ý một cách quỷ dị.

Cố Diệu Oánh chỉ lo chàng chàng thiếp thiếp chưa từng cúi đầu nhìn một cái, mà Tu Vô Cực mắt cao hơn đỉnh đầu, lại càng không thèm để ý chút việc nhỏ này, hắn ôm kiếm, một thân mang theo chính khí, ngẩng đầu bước về phía trước.

Một thế hệ Kiếm Tôn, quả thật là đạo cốt tiên phong, khí phách bức người.

Nếu không để ý đến kiện kiếm bào bị bao phủ dấu tay màu đen dày đặc kia.

Tác giả có lời muốn nói: Đây là một quyển tu tiên bình bình đạm đạm luyến ái, chủ yếu là để thảo luận các chiêu thức của nhóm trà xanh với các tỷ muội thôi.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc