Sau khi Thôi Bại rời khỏi Ngư Sơ Nguyệt thu hồi khuôn mặt tươi cười giả tạo, mặt nàng trầm xuống, bình ổn lại nhịp tim.
Nàng từ từ ngồi lên chiếc giường hàn ngọc, chậm rì rì nâng lên cái cổ tay bị cắn kia híp mắt nhìn.
Da thịt trắng nõn bóng loáng, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ miệng vết thương nào, chỉ hơi sưng đỏ mà thôi.
Mạch máu màu xanh lá cây ẩn dưới làn da hơi mỏng đang nhẹ nảy lên.
Dư vị của xúc cảm bị cắn lúc đó hiện lên trong tâm trí, đôi môi lạnh lẽo, hàm răng sắc nhọn, lúc kết thúc còn dịu dàng liếm một cái.
Đôi mắt hắn hơi nheo lại khi hút máu, thần sắc chăm chú, cùng với đôi môi mỏng nhiễm một màu đỏ tươi.
Môi răng của hắn băng hàn, linh khí chữa miệng vết thương cho nàng cũng lạnh lẽo.
Có lẽ hắn chính là Băng linh căn ngàn năm hiếm gặp. Tu vi…… Nếu như là người xuất sắc nhất trong số các đệ tử, vậy chắc đã gần tới gần kỳ Hóa Thần.
Không đánh được.
Nàng vẫn còn nhớ Triển Vân Thải đã từng nói, tên đệ tử được Trường Sinh Phong thu vào 6 năm trước còn chưa trụ nổi được nửa năm đã trốn khỏi tông môn đến nay vẫn chưa về. Cho nên nói, người bị Thôi Bại hút máu chỉ có thể sống được tối đa nửa năm sao?
Đừng nói là nửa năm, dù cho nàng thêm năm mươi năm cũng không có khả năng đánh được Thôi Bại.
Mật báo thì chính là tự tìm đường chết. Nói ra chuyện này cũng chẳng có ai tin nổi, họ chỉ cho rằng nàng bị rối loạn tâm thần, nói không chừng còn sẽ chê cười nói cho Thôi Bại nghe.
Thôi Bại không sợ.
Nhưng mà.
Tuy rằng mình không thể đánh nhưng lại có thể nghĩ một biện pháp khác, để người khác đấu với hắn.
Ngư Sơ Nguyệt nhắm mắt lại, ngã xuống chiếc giường hàn ngọc, nương theo luồng linh khí băng hán trơn bóng kia mà tỉnh táo lại, nhanh chóng lên kế hoạch.
Lúc trước nữ xuyên qua dùng nửa tài sản để mua chuộc được một trong Tứ Thánh, có được một kiện Linh Khí nguyên huyết của kẻ phản bội rồi xông vào Thủ Hộ Giả Chi Vực.
Kẻ phản bội kia cực kỳ cẩn thận, từ đầu đến cuối cùng chưa từng lộ mặt, chỉ giao dịch với nữ xuyên qua thông qua một người trung gian.
Khi mở ra cấm chế nửa giọt nguyên huyết kia sẽ bị tiêu hao, không cần phí lo rằng sẽ để lại nhược điểm.
Nhưng điều mà kẻ phản bội không nghĩ tới chính là, nữ xuyên qua thế mà lại để lại một tay. Sau khi nàng ta mở ra cấm chế đã kịp thời phong ấn một sợi hơi thở cuối cùng của kẻ phản bội vào trong Linh Khí, sau đó đem cái vật chứng này giấu ở dưới bia Giới.
Nàng ta tính toán định sau khi chuyện thành sẽ nương theo hơi thở tra ra thân phận kẻ phản bội, uy hiếp hắn để bòn rút ích lợi, lại không dự đoán được Đệ Nhất Tiên Tôn lại lạt thủ tồi hoa, một bước đi này lại chính là có đi mà không có về.
Kiện Linh Khí kia, nhất định vẫn còn ở chỗ cũ.
Ngư Sơ Nguyệt đã vạch ra xong kế hoạch.
Lấy Linh Khí, lợi dụng nó, dẫn kẻ phản bội đối phó Thôi Bại.
Hoàn mỹ.
“Đừng xem thường Tiểu Ngư nhỏ bé nha, đại sư huynh biến thái của ta.”
Ngư Sơ Nguyệt thần thanh khí sảng bò dậy, thay áo bào trắng, treo ngọc bài thân phận bà bội kiếm ở bên hông, sau đó mở rương gỗ đàn ra lấy cuộn tơ lụa xem kỹ từng quyển.
Tất cả đều là cơ sở nhập môn.
Cấm chế băng sương hơi rung lên, giọng của Chu Nhan vang lên: “Tiểu sư muội, có tiện gặp mặt không?”
Ngư Sơ Nguyệt triệt tiêu cấm chế, đi ra khỏi cái động phủ như vẫn còn tàn lưu mùi máu tươi.
Thoạt nhìn tâm trạng của Chu Nhan cũng không tệ lắm: “Tiểu sư muội, ta đem tất cả công pháp nhập môn thích hợp cho tân đệ tử tới cho muôi, muội nhìn xem rồi tự chọn đi, vừa ý thì cứ dùng, không thích cũng không sao cả.”
“Cảm ơn Chu sư tỷ.” Ngư Sơ Nguyệt nhận rương gỗ đàn Chu Nhan mang đến để vào trong động phủ.
“Đi,” Chu Nhan nói, “Đi xem đại sư huynh so kiếm! Hiếm lắm hôm nay huynh ấy lại hiện thân dẫn đường cho muội, sau đó bị các sư huynh đệ chặn đường!”
Nghe thấy ba chữ đại sư huynh ba, Ngư Sơ Nguyệt cảm thấy cổ tay ẩn ẩn đau.
Sau một lát, lòng mang theo nguyện vọng tốt đẹp nhưng không thực tế ‘ nhìn đại sư huynh bị chỉnh và quần ẩu ’, Ngư Sơ Nguyệt đi nhờ trên phi kiếm của Chu Nhan tới đài so đấu.
“Đại sư huynh tu vì gì rồi? Huynh ấy tu luyện công pháp gì vậy sư tỷ?” Nhân cơ hội tìm hiểu tình hình của địch.
Chu Nhan trả lời: “Nguyên Anh đại viên mãn, tu kiếm, kiếm thuật vô cùng tinh thâm huyền ảo, có thể chiến với Hóa Thần kỳ. Đến cả các sư thúc sư bá cũng không thích đánh với huynh ấy, sợ lỡ thua thì mất mặt!”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
Quả nhiên, đạo cao một thước ma cao một trượng.
Hút Huyết Quái, sao có thể không lợi hại được?
“Thật lợi hại, đại sư huynh nhập tông khi nào vậy?”
“Cũng chỉ mới trăm năm.” Chu Nhan cười nói, “Tiểu sư muội, muội có biết đệ tử thủ tịch đời trước là ai không?”
“Ai vậy?”
“Bạch Cảnh Long. Trước khi Thôi Bại vào tông, Bạch Cảnh Long đã làm đại sư huynh 400 năm. Lúc vừa mới bị đánh bại, ngày nào Bạch Cảnh Long cũng khắc chữ ' Thôi' lên con người gỗ.”
“Phụt!” Ngư Sơ Nguyệt cười thành tiếng, u ám ở trong lòng bỗng nhiên tan hơn nửa.
Bạch Cảnh Long là đạo lữ của Chu Nhan.
Ngư Sơ Nguyệt âm thầm suy nghĩ, chờ đến sau khi giải quyết Thôi Bại xong, tên tuổi đệ tử thủ tịch sẽ lại về tay của sư huynh Bạch Cảnh Long, đến lúc đó có lẽ có thể thông qua quan hệ với sư tỷ Chu Nhan đi cửa sau, hái luôn một cây nấm Kim Quang Huyền Linh không?
Hấp dẫn!
Rất nhanh đã đến đài so đấu.
Nói là ‘ đài ’, thật ra đúng hơn là một quảng trường rộng lớn.
Mặt đất lát gạch màu đen thật lớn, ánh sáng kim sắc của cấm chế như ẩn như hiện, chảy xuổi ở trên hắc thạch bóng loáng như gương, làm tiêu tan những tác động khi chiến đấu —— nếu như không thiết lập cấm chế, chi phí sửa chữa mỗi năm từ việc so đấu giữa các đệ tử cũng có thể làm tông môn phá sản mười lần.
Thôi Bại đứng ở trung tâm trên đài so đấu, một tay cầm kiếm.
Xung quanh hắn có mười bạch y đệ tử vây quanh, mỗi người đều đang xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.
“Đại sư huynh, mau chú ý!”
Vị dẫn đầu kia ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người sôi nổi xuất kiếm, tấn công Thôi Bại.
Thế mà lại là một tổ kiếm trận.
Không hổ là tông môn đệ nhất thiên hạ, đến cả quần ẩu cũng phải chú ý kết cấu.
Hai mắt Ngư Sơ Nguyệt tỏa ánh sáng, âm thầm nắm chặt cái tay bị cắn ở phần cổ tay kia, thầm nghĩ, mau lên! Đánh hắn!
Thôi Bại đứng giữa đài bỗng nhiên nâng mí mắt, thanh thanh lãnh lãnh liếc mắt một cái, trùng trùng hợp hợp bắt được Ngư Sơ Nguyệt đang lộ vẻ mặt hưng phấn nghiến răng nghiến lợi.
Ngư Sơ Nguyệt: “…… Đại sư huynh tất thắng!”
Gió chiều nào theo chiều ấy, không hề có tiết tháo.
Chiến đấu bắt đầu.
Chỉ thấy các đệ tử vây công Thôi Bại toàn lực phi lên, phi kiếm chứa đầy linh khí rời tay lao đi, lơ lửng ở trên đỉnh đầu, dưới chân đi theo tiết tấu có quy luật nhịp nhàng, chỉ trong chốc lát một cái kiếm trận bát quái xuất hiện ở trên đài so đấu hắc thạch, phi kiếm hoà vào trong trận , không giống như là kiếm, mà như là ánh sáng.
Kiếm trận bạch quang kia huyền diệu phi phàm, tiếng kiếm minh như ẩn như hiện, sát khí khắp nơi, mỗi bước đều là bẫy rập.
Vị dẫn đầu kia cười hắc hắc: “Đại sư huynh, vì đã khi dễ huynh lần này nên sư đệ đã thỉnh hai vị lão quái vật Tần, Liêu đang bế quan rời núi, hôm nay, các sư huynh đệ nhất định phải ấn huynh ở trên đài so đấu, cọ xát một lần!”
“A, rất thú vị.” Chu Nhan nói, “Đại sư huynh nguy rồi. Hai vị sư huynh Liêu, Tần đã sớm tiến vào sơ kỳ Hoá Thần vào trăm năm trước, hai mươi năm trước bại dưới tay đại sư huynh đã cùng nhau bế quản. Hiện giờ hai người này liên thủ, lại còn có thêm Vô Cực Bát Quái Trận, rất thú vị.”
Tuy trong người Ngư Sơ Nguyệt không có tu vi nhưng thần hồn và nhãn lực của nàng lại cường đại hơn người bình thường rất nhiều.
Nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra được, hai luồng ánh sáng của mắt trận bùng cháy mạnh, hai người này dẫn dắt toàn bộ thế trận, vô cùng sắc bén hung ác.
Thôi Bại vẫn chưa xuất kiếm.
Hắn đứng ở tâm trận, thỉnh thoảng giơ vỏ kiếm lên chặn lại đòn tấn công trước mặt. Toàn bộ thế giới dường như đang chuyển động xung quanh hắn.
“Tích linh khí ở bên trong, trở lại nguyên trạng!” Chu Nhan nói, “Nhìn trong khắp tam giới, tu vi dưới Đại Thừa duy nhất chỉ có một mình đại sư huynh có thể làm được.”
Tuy rằng không giống những nữ đệ tử khác kích động không thể kiềm chế nổi, nhưng trên mặt Chu Nhan vẫn tỏ vẻ tự hào mười phần.
Tên Hút Huyết quái Thôi Bại này, đã là kiêu ngạo của Thiên Cực Tông.
Ngư Sơ Nguyệt tang thương nhìn vị người như ngọc đứng ở tâm trận kia.
Hắn vẫn một tay cầm vỏ kiếm, một tay nắm chặt, tinh chuẩn đỡ được những kiếm ý sinh ra trong bát quái trận, hắn không hề di chuyển vị trí dù chỉ một tấc.
close
Trong trận truyền ra một tiếng cười quái dị: “Thôi Bại, hôm nay, ta cùng Tần sư đệ đã chuẩn bị bí quyết chuyên để khắc chế huynh! Huynh chuẩn bị quỳ xuống nhận thua đi!”
“Lên.” Thôi Bại thanh thanh lãnh lãnh phun ra một chữ, cuối cùng cũng rút kiếm.
m thanh réo rắt xuyên qua đài so đấu, làm người ta có chút phát lạnh.
Hắn nghiêng người dẫn theo kiếm, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt.
Hai mắt trận bỗng nhiên động.
Chỉ thấy ánh sáng của bát quái trận bùng cháy mạnh, linh khí chảy xuôi như nước, tất cả chảy vào mắt trận.
Linh triều kích động, hai người mắt trận huyễn ra tàn ảnh, một đen một trắng, mang theo uy lực của vạn quân trảm thẳng về phía Thôi Bại!
“Huynh cho rằng lấy cái tên Thôi Bại, thì thật sự bất khả chiến bại sao! Ăn một kiếm của Tần Thua ta đi!”
“Tiếp một kích của Liêu Quỳ ta!”
Ngư Sơ Nguyệt vẫn chưa phát hiện chỗ nào không đúng, nàng tập trung tinh thần nhìn hai đạo kiếm quang chém về phía Thôi Bại, bỗng nhiên nghe thấy ở bên cạnh vang lên tiếng cười.
Chu Nhan vô ngữ đến cực điểm: “Cái gì mà bí quyết, chỉ là sửa tên thôi! Cho rằng sửa cái tên là có thể đánh thắng được sư huynh Thôi Bại sao! Hai người này, thật là……”
Ngư Sơ Nguyệt phản ứng: “Phụt ha ha.”
Thôi Bại bất bại, Tần Thua không thua, Liêu Quỳ không quỳ.
Người Thiên Cực Tông, thật sự là cực kỳ thú vị —— ngoại trừ Thôi Bại.
Thôi Bại đỡ được thế tấn công của hai người Tần, Liêu.
Thân kiếm nhanh chóng kết đầy hoa sương, một kiếm chống lại hai mũi kiếm.
Kiếm trận bát quái xoay tròn cực nhanh ở phía sau hai người kia, trong khoảnh khắc như có dấu hiệu sụp đổ.
Thôi Bại bất động như núi.
Giằng co một lát sau hai người kia bay lùi lại nhanh chóng thu kiếm, vẫy tay, mất hết hứng thú đi xuống đài so đấu.
“Ngang tay ngang tay, không kính không kính.” Tần Thua nói.
“Lại đánh ngang tay, lãng phí sức lực nửa ngày.” Liêu Quỳ nói.
Âm thanh bên dưới vang lên bốn phía: “Rõ ràng bại rồi! Đại sư huynh căn bản còn chưa phát lực chút nào có được không!”
Vị họ Liêu kia trợn tròn đôi mắt: “Nói ngang tay chính là ngang tay! Chuyện so kiếm, kiếm còn chưa rời tay sao có thể gọi là thua được!”
Đám đệ tử đứng vây xem cười càng thêm vang dội.
Mười đệ tử kết trận cũng thở hồng hộc, như vừa vớt ra từ trong nước, bọn họ thu kiếm lại vây quanh Thôi Bại thoải mái hào phóng vỗ mông ngựa.
Thôi Bại đã thu kiếm vào vỏ từ lâu, mặt thanh lãnh, trầm giọng lạnh lùng nói: “Cơ sở không đủ vững chắc, trở về cần phải chăm chỉ cần cù hơn.”
“Cẩn tuân đại sư huynh dạy bảo!” Mọi người mồm năm miệng mười, rời khỏi bên người hắn.
Vị dẫn đầu kia chợt rống to một tiếng: “Lên!”
Hắn là đầu tàu gương mẫu, mở ra hai tay giống như một con chim lớn màu trắng nhào về phía Thôi Bại.
Những đệ tử còn lại cũng theo sát phía sau, bên trên đài so đấu lập tức xuất hiện từng cặp như những vị La Hán.
“Nghĩ cái gì thế, nếu có thể bị các ngươi áp được thì sao còn gọi là đại sư huynh.” Chu Nhan lộ vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Chúng nam đệ tử ở bên dưới đài so đấu cười vang, từng người ngự kiếm lao lên, nhanh chóng xếp thành một ngọn núi nhỏ ở trên đài.
Chu Nhan lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Đúng rồi tiểu sư muội, ta vẫn luôn nghẹn một nghi vấn, hôm nay muốn hỏi muội một chút —— đánh bài có thắng có thua, muội làm cách nào có thể trị phục nhiều oán linh như vậy?”
“Ra là chuyện này.” Ngư Sơ Nguyệt sờ sờ trên người rồi đem cái ‘ phát tài ’ ra, “Đây, vật chứng ở đây.”
Chu Nhan: “……”
“Với cả cho dù cho thua mấy trận cũng không sao cả, muội cũng không sợ bị tiên phù dán lên trán.” Ngư Sơ Nguyệt cười nói.
“……”
Hình ảnh quá đẹp.
Chu Nhan nhớ lại ba vị Phật tu lệ nóng doanh tròng canh giữ ở bìa khu rừng, khóe miệng không khỏi run rẩy liên tục vài cái.
Trên đài so đấu vẫn là một mảnh cười đùa sảng khoái.
Khi đang nháo cực kỳ vui vẻ chợt nghe thấy một thần niệm ôn hòa nhưng lại không cho phép kháng cự giáng xuống từ trên trời ——
“Hồ nháo!”
Một đám đệ tử lập tức nhảy lên, sôi nổi xuống khỏi đài so đấu, khoanh tay đứng ở một bên, cung kính chờ đợi.
Chu Nhan khẽ nói cho Ngư Sơ Nguyệt: “Là thánh nhân.”
Sau một lát từ sâu trong mây mù có một người chậm rãi đi ra.
Chỉ thấy hắn đầu đầy tóc bạc, phát quan là trụy tinh ngọc bích châu liên tinh xảo, người mặc đạo bào màu trắng mạ viền vàng, khuôn mặt trẻ trung, trang nghiêm từ bi. Phủ vừa hiện thân đã có luồng thanh khí nồng đậm tràn ngập toàn trường, làm người ra vui vẻ và thoải mái.
Đầu bạc Trường Sinh Tử.
Chúng đệ tử đồng thời thi lễ: “Diện kiến thánh nhân.”
Đám đệ tử tiểu bối cũng không dám xưng thánh nhân là sư gia. Tu vi Đại Thừa đã là chân tiên, chênh lệch giống như đất trời, không thể kéo gần.
Bên cạnh Trường Sinh Tử còn có thêm một người.
Hắn mặc kiếm bào màu xanh lá, lưng đeo một thanh ngọc kiếm, trường mi nhập tấn, đôi mắt như những vì sao lạnh lẽo, đi ở bên cạnh Trường Sinh Tử nhưng khí thế lại không hề giảm.
Khuôn mặt người này thật sự có mấy phần……quen quen.
Ngư Sơ Nguyệt nghĩ.
Kiếm Tôn chính đạo, môn chủ Vạn Kiếm Môn, Tu Vô Cực. Là nam nhân đầu tiên bị nữ xuyên qua chinh phục.
Vị Kiếm Tôn này có một đam mê, thích ẩn tàng tu vi, cầm kiếm sắt hành tẩu ở Phàm giới, giả heo ăn thịt hổ làm một hiệp khách.
Nữ xuyên qua đã thiết lập một bố cục giành riêng cho hắn. Trước khi hắn xuất hiện nàng ta ra tay hiện thân trước, cứu được thiếu nữ dân gian trong tay ác đồ, sau đó còn chính nghĩa giáo dục đám ‘ ác nhân ‘ đã sắp xếp từ trước, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng đau đớn, biết vậy chẳng làm, thề từ đây trở đi sẽ làm một người tốt.
Tu Vô Cực trừ gian diệt ác chưa bao giờ nghĩ tới lại còn có thao tác khuyên ác thành thiện, lập tức kinh vi thiên nhân, xem nữ xuyên qua thành tri kỷ.
(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế
Từ đó về sau hai người thường xuyên gặp mặt. Cõi lòng nữ xuyên qua ngập tràn tâm cơ, câu câu chữ chữ đều cào đúng chỗ ngứa của hắn, vì thế Tu Vô Cực từng bước luân hãm, trở thành lốp xe dự phòng đầu tiên.
Ngư Sơ Nguyệt nhận ra Tu Vô Cực, nàng muốn trốn tránh nhưng lại lại không còn kịp rồi.
Chỉ thấy thanh quang chợt lóe lên, nam tử với thân hình cao lớn đã đứng trước mắt nàng, bên trong đôi mắt như những vì sao băng hàn chớp động một ánh lửa bùng cháy từ tro tàn, vừa mở miệng giọng hắn khàn khàn thâm tình: “Dao Nguyệt?!”
Bị người lạ gọi tên nữ xuyên qua làm Ngư Sơ Nguyệt cảm giác như lại trở về những năm tháng hắc ám ở trong quá khứ. Những oan ức phẫn nộ đè nén kéo đến ùn ùn, quay cuồng trong ngực làm cả người nàng lạnh băng, da dầu tê dại, gần như không thể thở nổi.
“Tôn giá nhận sai người rồi. Đệ tử Ngư Sơ Nguyệt.” Nàng cắn chặt hàm răng, bình tĩnh trả lời.
Trường Sinh Tử bước một bước vào trong hư không, xuất hiện ở bên cạnh Tu Vô Cực.
Nữ xuyên qua thích trang điểm và mặc váy hoa lệ, chỉ khi ở Phàm giới giả heo ăn thịt hổ câu dẫn Tu Vô Cực mới dùng hình tượng mặt mộc.
Cho nên nếu như người khác nhìn thấy Ngư Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy nàng có vài phần tương tự với đệ nhất mỹ nhân lúc trước, mà không như Tu Vô Cực liếc mắt một cái đã nhận ra.
“Kiếm Tôn?” Trường Sinh Tử nói, “Đây là đệ tử tông môn của ta, không phải bạn cũ của ngươi.”
Tu Vô Cực mắt điếc tai ngơ, nâng ngón tay ấm áp lên chạm vào giữa trán của Ngư Sơ Nguyệt, như nằm mộng thì thầm: “Sau đó, ở nơi này vẫn hoa đào. Còn khi gặp người khác phảng phất như còn nồng đậm hơn một chút. Nào, cười với ta một một cái.”
Trường Sinh Tử nhăn mi lại, đang định nói chuyện thì chợt thấy một đạo hàn quang phá không mà đến.
Dù là Kiếm Tôn Tu Vô Cực, cũng hơi rùng mình trong lòng, theo bản năng thu tay lại né qua một bên.
Điều đầu tiên mà Ngư Sơ Nguyệt nhìn thấy chính là đôi mắt của mình.
Chợt nàng cảm nhận được gió lạnh nổi lên lướt qua hàng mi, nàng hóp mắt nhìn rõ ở trước mặt mình chính là một thanh hàn kiếm, trên thân kiếm đang phản chiếu đôi mắt đã châm lên ám hỏa của mình.
“Thôi Bại, chớ vô lễ.” Trường Sinh Tử bất đắc dĩ thở dài.
Hàn kiếm rút về, giọng nói lạnh như băng của Thôi Bại vang lên bên người: “Thiên Cực Tông, không bán tiếng cười.”
Ngư Sơ Nguyệt phảng phất như sống lại, nhưng trong đầu nàng lại tự động thêm một câu —— không bán tiếng cười, chẳng lẽ bán máu?