Nhìn thấy Thôi Bại, trong đầu Ngư Sơ Nguyệt không khỏi quanh quẩn hiện ra ba chữ —— có tiên khí.
Hắn mặc áo bào màu trắng rất bình thường của đệ tử trong tông, cũng không phải pháp khí nhưng trên người như có ánh trăng lưu chuyển, có sắc ngọc mờ mịt, có thanh phong vờn quanh, sát ý cũng như có như không, sẵn sàng chờ đợi để tấn công.
Liếc mắt nhìn một cái lại khó có thể phân biệt được dung nhan của hắn.
Chỉ biết sắc mặt hắn không hề thân thiện một chút nào. Lạnh như băng. Là chân truyền của Tổ sư gia.
Ngư Sơ Nguyệt không dám lỗ mãng, chỉnh tề thi lễ: “Đại sư huynh.”
Nàng biết vị đại sư huynh này cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với nàng. Còn chưa nhập môn đã muốn này khiêu chiến đệ tử thủ tịch, chính là kiểu nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ngu xuẩn, hoặc là trà xanh cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý hắn.
Cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Loại chuyện này càng bôi càng đen.
Điều mà Ngư Sơ Nguyệt có thể làm chính là cố gắng giữ khoảng cách với hắn, đừng chọc người ta ghét, đợi trong tương lai khi thời cơ đã chín muồi thì nói cho hắn biết, nàng chỉ là một đứa trẻ đơn thuần một lòng muốn xé nấm mà thôi.
“Đi theo ta.” Thôi Bại lạnh giọng nói.
Hắn một tay nắm kiếm, đi qua người nàng hướng về phía đại điện tử kim Đăng Tiên Cung.
Ngư Sơ Nguyệt nhắm mắt theo đuôi bước lên bậc thang, nàng nhìn thấy đại điện này có thể nhìn thấu trước sau. Trong điện có mười hai loan trụ, mây tía lượn lờ. Gạch lát dưới chân là linh ngọc màu xanh đen, một chân dẫm lên còn nổi lên những gợn sóng sương mù như những cánh hoa đang nở ra.
Thật sự là bộ bộ sinh liên.
Quản sự sớm đã một tay nâng mộc bàn, một tay cầm Đan Thư Ngọc Giám, chờ ở đó.
Ngư Sơ Nguyệt dựa theo chỉ dẫn, đâm thủng đầu ngón tay nhỏ máu lên Ngọc Giám. Liền thấy phía sau danh lục những sợi tơ máu tinh tế mờ mịt tạo thành ba chữ nhỏ ‘ Ngư Sơ Nguyệt ’.
Quản sự nói: “Đan Thư Ngọc Giám có thể kiểm tra linh căn, tuy tông môn không chú trọng căn cốt mà trọng tâm tính, nhưng nếu tư chất thật quá kém cỏi đến nỗi bùn loãng không thể trát tường thì cũng đành chỉ có thể nuôi thả. Nhìn ngươi mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, linh căn tuyệt đối sẽ không kém! Lão Dương ta nhìn người vẫn luôn rất…… Ách!”
Chỉ thấy ba chữ nhỏ ‘ Ngư Sơ Nguyệt ’ dần dần trở nên trong suốt, như là một vệt nước nhỏ lưu lại bên trên mặt Ngọc Giám, không hề có cảm giác tồn tại.
“A! Không có linh căn.” Quản sự lộ vẻ mặt răng đau, nắm tay chống môi dưới, ho khan một tiếng, “Cái này, đừng nghĩ không thông nhé, không có linh căn cũng chưa chắc là chuyện xấu, vận khí mà tốt nói không chừng chính là Tiên Thiên Đạo Thể vạn năm hiếm gặp!”
Ngư Sơ Nguyệt mỉm cười: “Mượn cát ngôn của ngài.”
Quản sự thấy nàng không tỏ ra chút nản lòng thoái chí nào, khóe miệng kéo lên, thái độ có trách nhiệm bổ sung nói thêm: “Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, con cũng đừng tùy tiện nghe. Đừng coi là thật nhé, miễn đến lúc đó lại thất vọng lớn hơn, Tiên Thiên Đạo Thể cũng không phải cải trắng đầy đất. Nếu như thật sự không có thì vẫn còn có thể làm quản sự mà, mỗi tháng linh thạch được lĩnh vẫn nhiều hơn đệ tử thường ba thành đấy!”
Trong lòng Ngư Sơ Nguyệt có chút cảm khái.
Trước đây nữ xuyên qua cũng đã đi qua một số tông môn.
Từ lúc kiểm tra linh căn, Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé. Đội trên đạp dưới, đấu đá lẫn nhau, khắp nơi đều có thể bị trưng sắc mặt.
Phong cách của Thiên Cực Tông thật sự khác biệt quá lớn.
Sống ở nơi này, hẳn là sẽ rất thú vị.
Sau khi đăng ký xong, Ngư Sơ Nguyệt giơ hai tay nhận mộc bàn, rũ mắt nhìn.
Chỉ thấy trên mộc bàn có một bộ đạo bào màu trắng mới tinh, một thanh bảo kiếm bình thường, và một ngọc bài thân phận.
Từ đây, nàng đã là đệ tử chính thức của Thiên Cực Tông.
Khoảng cách tay xé nấm, lại gần hơn nữa rồi.
Xử lý xong thủ tục nhập tông, Ngư Sơ Nguyệt theo đuôi Thôi Bại, xuyên qua Đăng Tiên Cung.
Sau khi bước ra khỏi cửa lớn được mạ vàng của đại điện, sương mù tan đi trước mắt chợt sáng ngời thông suốt.
Chỉ thấy bốn tòa sơn phong như phá vân mà ra, đứng yên lặng ở giữa thiên địa mênh mang. Tường mây bảy màu như những tấm lụa vòng quanh bảo sơn. Giữa núi rừng xanh tươi thềm đá bạch ngọc như ẩn như hiện, những thác nước dựng thẳng đứng như ở trên cửu thiên.
Rộng lớn, trống trải. Bốn tòa sơn phong, đã tự trở thành thiên địa một phương.
Ngư Sơ Nguyệt nhịn không được cảm khái: “Lúc trước Đệ Nhất Tiên Tôn thu Tứ Thánh thân truyền chẳng lẽ là vì nơi này có bốn ngọn núi lớn sao.”
Phong thuỷ bảo địa, thu bốn đồ đệ để chiếm núi.
Quản sự đi theo phía sau tiễn đưa nàng bật cười: “Cũng không phải! Những ngọn núi này chính là do thánh nhân dời từ nơi khác tới cho các Tổ sư gia!”
Di sơn hải đảo!
Ngư Sơ Nguyệt sửng sốt trong một lát mới lấy lại tinh thần.
Dời một tòa tiên sơn lớn như vậy cho đồ đệ, bút tích thật lớn.
Không hổ là là người đàn ông mạnh nhất thế gian.
Nữ xuyên qua, đúng là tự tìm đường chết.
Nàng yên lặng cảm khái một lát đã thấy Thôi Bại bước xuống bậc thầm bạch ngọc, thân ảnh đã hoàn toàn đi vào trong bóng phỉ thúy. Nàng chạy bước lớn nhanh đuổi theo, khi tới gần thì thả chậm một bước, đi ở bên tay trái hắn, cẩn thận duy trì khoảng cách hơn hai thước.
Thỉnh thoảng gió trên núi chuyển hướng làm nàng có thể ngửi được mùi hương cực thanh đạm ở trên người hắn, như mùi trúc được thấm trong băng tuyết.
Thôi Bại không ngự kiếm.
Ngư Sơ Nguyệt cảm thấy hết sức bình thường. Loại người gắn mấy cái chữ to ‘ người sống chớ lại gần ’ trên đỉnh đầu như hắn sao có thể thân cận với một người phụ nữ.
Ngẫm lại cũng thấy thật khó xử.
Một đường không nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người mà quanh quẩn ở trên thềm ngọc thật dài.
Ngư Sơ Nguyệt chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào. Nàng đã phải ở một mình quá lâu rồi, an tĩnh như này lại làm nàng cảm thấy như trở lại chính mình.
Nàng đi theo phía sau Thôi Bại, men theo những bậc thang màu trắng uốn lượn trong núi, ước chừng đi bộ một canh giờ mới đến cửa ngọn núi Trường Sinh Phong.
Sơn môn là một chiếc cổng cao cao mười trượng bằng thanh ngọc, đường cong hào hùng phác họa hình dạng cổ xưa. Dưới cổng ở phía bên trái có một vị nữ đệ tử e lệ ngượng ngùng đang canh giữ.
Khi Thôi Bại bước lên bậc thềm đá cuối cùng, nữ đệ tử bước nhanh tới, tiến đến gần hắn.
Ngư Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn, à đã gặp rồi, Lâm Liên Liên.
Cũng không biết vì sao tinh lực của loại nữ nhân có tính cách giống như Lâm Liên Liên luôn tràn đầy, lúc nào cũng có thể lấy trạng thái toàn thịnh để xuất hiện trước mặt các nam nhân ưu tú, như vĩnh viễn cũng không thấy mệt mỏi vậy.
“Đại sư huynh,” Lâm Liên Liên thẹn thùng vô cùng, “Lần trước lúc ở Lạc Nhật Cốc, may mà có đại sư huynh đánh chết tên ma tướng đó, cứu cái mạng nhỏ này của muội. Chân tay muội vụng về, bận mất nửa tháng mới làm xong một cái túi linh thảo cho đại sư huynh, đại sư huynh chắc chắn sẽ nhận lấy phần cảm kích nho nhỏ này của muội đúng không?”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
Chẳng lẽ Lâm Liên Liên thật sự không nhìn ta được rằng tâm tình của người nam nhân này rất không tốt à, trên trán hắn viết luôn bốn cái chữ to ‘ mặc kệ lão tử ’ sao?
“Không cần.” Bước chân Thôi Bại không dừng, đi qua bên cạnh nàng ta.
Lâm Liên Liên cũng chưa từ bỏ ý định, đuổi theo túm lấy ống tay áo của hắn.
Ngư Sơ Nguyệt sợ tới mức lùi lại một bước.
Vị đại sư huynh này là chân truyền của Tổ sư gia, Ngư Sơ Nguyệt không nghi ngờ chút nào hắn sẽ sạch sẽ lưu loát chém nữ nhân dây dưa với hắn thành hai mảnh ngay ngắn chỉnh tề.
Thân hình Thôi Bại khựng lại, chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía ống tay áo rộng của hắn mà Lâm Liên Liên đang nắm chặt kia.
Phảng phất như có ngọn gió mang theo sương tuyết phất qua.
“Ta nói, không cần.” Giọng của hắn lạnh lẽo, “Tà ma ngoại đạo, vốn nên giết.”
Lúc hắn nói cái từ cuối cùng kia ‘ giết ’ như có chút thâm ý, lại cũng như bình đạm chẳng có gì đặc biệt.
Kiếm ở trong vỏ nhẹ nhàng rung động, tựa như tiếng rồng ngâm vang lên từ nơi sâu trong sông băng, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Lời còn chưa dứt người đã đi thẳng về phía trước.
Lâm Liên Liên run lên, vội vàng buông tay, da đầu cảm thấy tê dại.
Trong một khoảnh khắc nàng ta cảm thấy đại sư huynh sẽ giết nàng ta. Cái từ ‘ giết ’ kia là hắn nói cho nàng ta. Sở dĩ hắn không động thủ chỉ đơn giản là vì ở nơi này không tiện.
Này…… Sao có thể chứ?
Trong lúc giật mình thất thần, Thôi Bại đã bước qua cửa.
Ngư Sơ Nguyệt bước nhanh đuổi theo, vẫn tiếp tục giữ khoảng cách hơn hai thước.
Hình như hắn hơi nghiêng mặt, liếc nàng một cái.
‘ không thấy ta, không thấy ta. ’ Ngư Sơ Nguyệt cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lại càng thêm nghiêm túc.
Tiến vào sơn môn, xuất hiện động phủ khác.
Chỉ thấy ở trong Trường Sinh Phong khắp nơi đều là quỳnh hoa ngọc thụ, những giọt sương hoa đặc biệt tinh xảo trải khắp chạc cây, chiết xạ ánh sáng sặc sỡ. Băng sương mù phiêu đãng khắp nơi, thỉnh thoảng rơi xuống bên trên cây cối tạo thành màu trắng tinh và lập tức ngưng đọng thành những băng hoa mỏng manh.
Bên cạnh những bậc thang màu trắng là hai vàng tay vịn chỉnh tề bằng thanh ngọc, liếc mắt nhìn một cá, nơi này đẹp không thể tả nổi.
Thỉnh thoảng gặp được đệ tử trong tông, khi nhìn thấy Thôi Bại, mỗi người đứng ra bên cạnh tay vịn thềm đá, cung kính cúi đầu: “Đại sư huynh.”
Giống như nhìn thấy sư tôn vậy.
Chờ đến khi Thôi Bại nhàn nhạt gật đầu đi qua những đám đệ tử này mới thay thành biểu tình hoạt bát, giống như học trò trộm làm trò ngáo ộp sau lưng phu tử, làm mặt quỷ cười với Ngư Sơ Nguyệt, dùng khẩu hình cười chào hỏi với nàng.
‘ Hoan nghênh tiểu sư muội! ’
Ánh mắt này rất quen thuộc. Là biểu tình bỡn cợt trước khi Triển Vân Thải chuẩn bị thu thập nàng.
Nghịch ngợm và rất thân thiện.
Ngư Sơ Nguyệt như nhìn thấy trước được cảnh tượng các vị sư huynh sư tỷ thay phiên nhau ‘ thí luyện ’ nàng.
Thôi Bại đưa Ngư Sơ Nguyệt tới một động phủ được bao phủ bởi một lớp băng cứng thật dày.
“Dùng ngọc bài mở cấm chế.” Hắn nói.
Ngư Sơ Nguyệt làm theo lời hắn, chỉ thấy ánh sáng của tầng kết giới băng sương kia thu lại, tan biến ngay tại chỗ để lộ ra một cái hang động tràn đầy linh khí.
Ở giữa hang động có một chiếc giường hàn ngọc, đầu giường có một rương gỗ tơ vàng, trong rương có một cuốn sách tơ lụa, vừa nhìn đã biết đây chính là tài liệu chỉ dẫn nhập môn.
Ngư Sơ Nguyệt biết đã tới lúc nên từ biệt với đại sư huynh.
Nàng xoay người, nghiêm túc làm lễ: “Đa tạ đại sư huynh, muội sẽ tự tìm hiểu trước một chút, nếu như có gì không hiểu sẽ tới thỉnh giáo đại sư huynh.”
Nhưng Thôi Bại lại không đi mà là đi vào trong động.
Ngư Sơ Nguyệt sửng sốt.
Ô hay vị này lại có kiên nhẫn dạy cho nàng đến cuối cùng sao?
Nàng đi theo phía sau hắn bước vào hang động.
Thôi Bại ý bảo nàng khép cấm chế lại.
Ngư Sơ Nguyệt cũng chẳng đa tâm chút nào, cái loại chuyện như trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ này đặt ở trên người vị đại sư huynh băng sơn này căn bản không thành vấn đề.
Nói trắng ra là nếu chuyện là người khác làm thì gọi là cầm thú, còn hắn làm, vậy thì gọi là giúp đỡ người nghèo.
Điều duy nhất mà Ngư Sơ Nguyệt lo lắng chính là đại sư huynh sẽ hại mình.
Nàng đặt ngọc bài vào mắt trận của cấm chế.
Ánh sáng trắng chớp động, băng sương nhanh chóng ngưng kết phong bế cửa động.
Cấm chế băng sương này rất kỳ diệu, tuy rằng có thể hoàn toàn ngăn cản tầm mắt nhưng lại không hề ảnh hưởng việc ánh sáng chiếu vào.
Khi lớp băng khép lại toàn bộ hang động được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, cực kỳ thoải mái.
Ngư Sơ Nguyệt xoay người, lễ phép cười hỏi: “Đại sư huynh, còn……”
Hắn nắm uyển mạch của nàng. (Chỗ cổ tay)
Lời còn chưa nói hết Ngư Sơ Nguyệt đã nghẹn trở về cổ họng. Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, mãi cho đến giờ khắc này nàng mới thấy rõ diện mạo của hắn.
Đẹp đến quả thực không phải người mà!
Bất chợt sự chú ý của nàng rơi xuống chỗ cổ tay. Nàng phát hiện tay hắn rất lớn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vết chai. Cổ tay của nàng quá nhỏ, hắn có thể nắm chặt cổ tay nàng chỉ với nửa vòng.
Hắn đây là……
“Tiên Thiên Đạo Thể.” Mặt hắn không tỏ vẻ gì hết, nắm cổ tay nàng lên đặt tới bên cạnh môi rồi lưu loát cắn một cái.
Ngư Sơ Nguyệt: “!!!”
Hàm răng lạnh như băng cắn vào mạch máu của nàng, dễ dàng cắn xuyên qua.
Trong nháy mắt này Ngư Sơ Nguyệt cũng không biết tả cảm giác giống như sóng thần thổi qua tâm trí mình là đau hay là ngứa.
Bờ môi của hắn rất lạnh, chạm vào miệng vết thương mút thật mạnh.
Da đầu Ngư Sơ Nguyệt tê dại, cả người dại ra như một con dê con đang bị ngậm ở cổ. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần hắn đã thả miệng ra, đầu ngón tay ngưng tụ một tia linh khí xẹt qua miệng vết thương trên cổ tay nàng.
Da thịt phục hồi như lúc ban đầu.
Hắn đứng thẳng người dậy, mặt vẫn thanh lãnh như cũ. Nếu không phải trên đường cong hoàn mỹ của môi mỏng nhiễm một vết máu, quả thực Ngư Sơ Nguyệt cho rằng một màn sét đánh vừa rồi thật ra chỉ là ảo giác của mình.
“Chăm sóc cho tốt Tiên Thiên Đạo Thể của ngươi.” Hắn lạnh giọng phân phó, “Ta sẽ định kỳ lấy máu.”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
Thôi Bại. Thủ tịch đệ tử thiên tài tuyệt diễm của Thiên Cực Tông, người kiệt tuấn xuất sắc nhất trong những người đồng trang lứa. Thanh lãnh cao khiết, con người thần tiên như hắn đến nỗi nam mộ nữ ái, sao lại có thể là một tên quỷ Hấp Huyết!
Ngư Sơ Nguyệt suy nghĩ cẩn thận một lát, thả lỏng cái tay đang nắm chặt tiểu loan đao.
Không nên tìm chết.
Rất tốt, đánh bại Thôi Bại, không đơn thuần chỉ là vì nấm, mà giờ còn vì chính cái mạng của Tiểu Ngư này.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc ở bên ngoài Đăng Tiên Cung, Triển Vân Thải từng nói sáu năm trước Trường Sinh Phong có thu một vị đệ tử, nhập tông còn chưa được nửa năm đã bị mắng đến nỗi phải chạy khỏi tông môn, đến nay vẫn chưa về.
“Xin hỏi đại sư huynh, 6 năm trước, vị đệ tử trốn vẫn chưa về kia của Trường Sinh Phong……”
Khoé môi Thôi Bại hơi cong lên, đôi môi mỏng nhiễm máu tươi như đang nở một nụ cười.
“Hắn là Tiên Thiên Đạo Thể.”
Có lẽ là do uống máu nên giọng của hắn không còn thanh lãnh như trước, hơi mang theo khàn khàn và âm u.
Quả thực, lượng tin tức thật lớn.
Ngư Sơ Nguyệt hít một hơi, bình tĩnh lại, trịnh trọng nói với hắn: “Đại sư huynh cứ yên tâm, ta nhất định ăn ngon ngủ kỹ, ăn nhiều táo đỏ. Ta sẽ chăm sóc cơ thể này, giữ kín bí mật, tuyệt đối không gây cho huynh thêm bất kỳ phiền phức gì.”
Hắn nhìn nàng một cái với thần sắc khó hiểu.
Sau khi đi một bước, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn nàng.
“Có phải ngươi đang nghĩ có nên xin sự giúp đỡ của ai đó. Khuyên ngươi, không cần.”
Ngư Sơ Nguyệt giơ lên gương mặt tươi cười: “Đại sư huynh, hình như huynh vẫn chưa nhận thức rõ bản thân mình rồi!”
Thôi Bại nheo lại ánh mắt xinh đẹp.
Nàng nói: “Huynh không biết gì về mị lực của huynh cả. Nếu như các sư tỷ mà biết đại sư huynh cần máu, nhất định tranh nhau đến vỡ đầu, xếp hàng tới tận cửa, tranh nhau muốn để huynh hút. Huynh mà không hút mấy người đó còn không đồng ý cơ!”
“……”
Thôi Bại rùng mình một cái.
Biểu tình đóng băng vạn năm hiếm thấy mà tan vỡ.
Tay áo rộng phất một cái, cấm chế tản đi, hắn nhanh chóng bước ra ngoài.
“Đại sư huynh!” Ngư Sơ Nguyệt rất săn sóc gọi lại, “Lau miệng.”
Thôi Bại: “……”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi: Thứ kỳ ba gì đây.
Cá: Thứ biến thái gì đây.