Tu Vô Cực những ngày qua liên tục ăn mệt, đến giờ phút này cuối cùng một thân tuyệt thế tu vì cũng có đất dụng võ, lập tức trở nên đắc ý. Hắn mặt mày hớn hở, một chân đạp kiếm, bay ở bên cạnh Thôi Bại, bày ra tư thái trưởng bối che chở tiểu bối.
Đi được mấy trăm dặm, Tu Vô Cực không nhịn được dặn dò: “Khi còn cách Phạn La Châu khoảng trăm dặm, ngươi hãy dẫn theo Ngư Sơ Nguyệt ở bên ngoài chờ, đừng hấp tấp mạo hiểm. Ta sẽ giết Phạn La Châu, lấy hoa tâm của hắn, rồi mang Đoan Mộc Ngọc trở về.”
Tâm huyết của hoa yêu có thể giải tà độc trong người nó.
Ngư Sơ Nguyệt quay đầu đi, vô ngữ mà nhìn hắn: “Nói nghe hay lắm!”
Tu Vô Cực: “?”
Chỉ thấy Thôi Bại biến đổi kiếm quyết, phi kiếm thẳng tắp hạ xuống.
Ngay trên quan đạo hoàng thổ phía dưới, một nam nhân mặc cẩm tú hoa phục đỏ thẫm, đang chậm rãi ngẩng đầu lên.
Phạn La Châu.
Ngư Sơ Nguyệt biết hoa yêu này.
Phạn La Châu có dung mạo diễm lệ phi phàm, là mỹ nam tử nổi danh nhất trong hoa Yêu giới. Lúc trước nữ xuyên không vốn định xuống tay với y. Nói ra cũng rất trùng hợp, đúng lúc đó, y cũng vừa mới mất phu nhân.
Nữ xuyên không rất am hiểu đạo lý quan hệ nam nữ. Nàng biết, đoạt nam nhân từ tay một người sống thì dễ, nhưng đoạt từ tay một người đã chết thì chỉ là việc vô nghĩa, không thú vị. Với nam nhân mà nói, thế gian này khó buông bỏ nhất không gì hơn là thứ ‘không chiếm được’ và một cái là ‘đã mất đi’.
Y vừa mất thê, lòng lại đầy áy náy với vong thê, suốt ngày sầu khổ bi thương, thật sự không thú vị chút nào.
Nữ xuyên không chỉ muốn du hí nhân gian, không có hứng thú chơi trò chữa lành cùng nam nhân.
Vì vậy, ả ta quay đầu đi đoạt đi trượng phu của cúc vạn thọ yêu cách vách Phạn La Châu.
Từ từ.
Ngư Sơ Nguyệt nheo mắt, lập tức nhớ lại.
Phu nhân đã mất của Phạn La Châu hình như đúng là một con hoa yêu ngọc lan? Hoa yêu ngọc lan đó tu vi cực kỳ kém, mất đi mà chẳng ai chú ý, trong Yêu giới cũng chẳng mấy cảm giác tồn tại, không có mấy yêu quái biết Phạn La Châu từng có đối tượng.
Ý nghĩ đó vừa mới hiện lên, Ngư Sơ Nguyệt liền nhìn thấy người bên cạnh Phạn La Châu.
Nhìn từ xa, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh một đóa ngọc lan trắng tinh.
Tới gần mới nhìn kỹ, liền phát hiện đó là một nam nhân chính hiệu, mày rậm mắt to, nét mặt có phần thanh tú, nhưng hoàn toàn không mang vẻ nữ tính.
Lúc này, hai mắt y đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, thần sắc mang theo vài phần dữ tợn.
Tóc đã sớm tán loạn thành một mớ, y giơ kiếm, động tác mềm mại, liên tục đâm kiếm về phía Phạn La Châu.
Phạn La Châu lại mang vẻ mặt sủng nịch, dịu dàng dùng lòng bàn tay đỡ lấy mũi kiếm, ngước đôi mắt đỏ như máu nhìn về ba người Thôi Bại từ trên trời giáng xuống.
“Đoan Mộc Ngọc.” Giọng của Thôi Bại lạnh băng, trầm thấp.
Vị như lan như ngọc kia chợt quay đầu, theo bản năng kinh ngạc thốt lên một tiếng “Đại sư huynh!” Nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn hiện đầy tơ máu, ánh nhìn lóe lên ánh sáng hung hãn, lớn tiếng hô: “Đây chính là đại yêu Phạn La Châu! Đại sư huynh, thỉnh trợ ta hàng yêu trừ ma!”
Y nói như vậy, nhưng Phạn La Châu lại không chút tức giận.
“Bảo bối, đừng nóng vội.” Đại yêu cong môi cười, khóe môi đỏ đậm như lửa vểnh cao, đường môi như nứt ra từng sợi chỉ hoa, trào ra những giọt hoa lệ đỏ rực, “Đợi ta ăn bọn họ rồi, sẽ ngoan ngoãn bồi ngươi.”
Vừa dứt lời, gương mặt tuấn mỹ của Phạn La Châu bỗng chốc nứt toạc ra bốn phía. Miệng và mũi tan biến, chỉ còn lại một cái miệng khổng lồ đỏ lòm, gió lùa qua khiến nó phình rộng ra đến nửa trượng, lộ rõ bên trong là lớp gai nhọn chi chít, giương nanh múa vuốt lao về phía Thôi Bại.
Từ trong cái miệng khổng lồ ấy vang lên tiếng cười ‘cạc, cạc’ quái dị: “Đây chính là kinh tài tuyệt diễm bảo bối của Thiên Cực tông Thôi Bại? Hóa ra cũng chỉ đến thế!”
Thôi Bại vẫn đứng yên bất động như núi.
Đối mặt với cơ hội biểu hiện này, Tu Vô Cực sao có thể bỏ qua?
“Nghiệp chướng! Chớ có càn rỡ!” Chỉ thấy Kiếm Tôn đại nhân xuất kiếm như chớp, hàn thiết kiếm bên hông theo tiếng mà ra, phát ra ánh sáng sắc bén, trảm thẳng về phía Phạn La Châu.
Tuy chưa dùng đến bản mệnh thần kiếm, nhưng thanh hàn thiết kiếm này cũng được xếp vào hàng thượng phẩm tiên kiếm, ít nhất không dễ dàng bị gãy.
Một kiếm chém xuống, mặt đất màu vàng lập tức nứt toác những khe hở khủng bố như mạng nhện, các vết nứt nhanh chóng khuếch tán lan tràn ra bốn phía.
Phạn La Châu lúc này mới nhận ra hơi thở của Tu Vô Cực.
Đã quá muộn.
Miệng khổng lồ bị chém một vết sâu kinh hoàng, chất lỏng bên trong tuôn ra như mưa lớn, rơi đầy đất nứt nẻ.
Phạn La Châu hóa lại nhân thân, khóe miệng bị rách đến tận mang tai, vừa mở miệng liền phun ra một búng máu đỏ rực như hoa nước.
“Hay cho một Kiếm Tôn Tu Vô Cực không biết xấu hổ, đây chính là thủ đoạn trộm cắp sao!” Phạn La Châu vừa cười vừa mắng.
Tu Vô Cực sắc mặt lạnh lẽo, cầm kiếm tiếp tục tấn công.
Phạn La Châu triệu hồi sương hoa đỏ thẫm trong tay, miệng vẫn không ngừng trào phúng: “Chẳng trách trên người toàn mùi hôi như vậy!”
Tu Vô Cực: “...”
Chẳng qua do xưa nay hắn vốn tự xưng là người không dính bụi trần, trước nay chẳng thèm học mấy loại pháp quyết thanh khiết. Hôm nay chỉ có thể khoác cái áo choàng dơ bẩn này bôn tẩu khắp nơi, thật không ngờ lại bị yêu tà trào phúng, thật không biết nên tức hay nên cười.
Muốn lấy lại mặt mũi, chỉ còn cách tốc chiến tốc thắng, giết gọn yêu tà này một cách thật đẹp mắt!
Hắn kết kiếm quyết, chỉ thấy hàn kiếm kia lóe lên ánh sáng xanh, kiếm ý rung động, thân ảnh mờ nhạt như ảo ảnh lướt tới, chém thẳng xuống đầu Phạn La Châu.
Nơi này là Phàm giới, linh khí trong thiên địa mỏng manh, nếu muốn thi triển những kiếm chiêu hoa lệ phạm vi lớn, sẽ phải tiêu hao chân nguyên. Như vậy không lời chút nào. Kiếm chiêu này của hắn dùng là ám kình chứa sẵn trong linh khí nội thể.
Tu Vô Cực và Phạn La Châu bắt đầu một trận giao chiến kịch liệt.
Khóe môi Phạn La Châu càng thêm diễm lệ rực rỡ.
Ngư Sơ Nguyệt phát hiện thanh hàn kiếm bên hông Thôi Bại đang khẽ rung trong vỏ, phát ra tiếng long ngâm trầm thấp, rất nhỏ.
Thôi Bại nói: “Tu kiếm đạo, không thể học theo Tu Vô Cực. Thẳng tiến không lùi không có nghĩa là dùng sức bừa bãi, mà nên như nước, thuận theo thế mà đi, hoặc là sóng lớn ngập trời, hoặc là xuyên vách phá đá, hoặc là âm thầm thấm nhuần vạn vật.”
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi nâng một tay lên, bắt đầu vận động trong cơ thể.
Ngư Sơ Nguyệt trong lòng âm thầm cười trộm, hóa ra thần tiên băng sơn đại sư huynh cũng là người bụng dạ hẹp hòi, lần trước bị Tu Vô Cực “nhận xét” một câu, giờ hắn có cơ hội là lập tức muốn trả thù.
Nhưng chợt, nàng cảm nhận được ý cảnh ẩn chứa trong lời nói và hành động của hắn.
Ngư Sơ Nguyệt khẽ hít sâu một hơi. Trong khoảnh khắc ấy, nàng dường như nghe thấy tiếng sóng gió cuồn cuộn, tiếng suối róc rách, tiếng mưa phùn rơi tí tách, tiếng động của vạn vật đang trôi chảy.
“Đạo.” Nàng không tự giác mà hộc ra một chữ.
Đoan Mộc Ngọc đã lui về bên cạnh Thôi Bại, vội vàng nói: “Đại sư huynh! Huynh sao còn không lên hỗ trợ! Huynh có biết đó là đại yêu không? Còn đứng đó thất thần làm gì! Thân là tiên môn chính đạo, sao có thể khoanh tay đứng nhìn yêu ma tác oai tác quái!”
Vừa nói, y vừa xông lên muốn túm lấy tay áo Thôi Bại.
Ngư Sơ Nguyệt lập tức tiện tay đẩy hắn sang một bên.
Nàng cũng không phải kiểu thiếu nữ nhược kê (yếu ớt). Trước khi bị nữ xuyên không gây hại, nàng có thể lên núi đánh sói, xuống sông bắt cá, một hơi bò lên đỉnh núi mà không hề hụt hơi.
Loại như Đoan Mộc Ngọc dựa vào Trúc Cơ đan để trúc cơ, rồi mấy năm sau vẫn không tiến bộ gì, à, cho tới bây giờ đã trôi qua sáu năm, vẫn chỉ biết ăn chơi trác táng không chút tinh tiến, nàng dùng một tay cũng đánh được hai cái!
“Đại sư huynh, đây là ‘Đạo’!” Trong mắt Ngư Sơ Nguyệt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, nhìn chằm chằm vào Thôi Bại như thể đang nhìn thấy một ngọn núi vàng.
Thôi Bại quay đầu đi tới nghiêm túc nhìn nàng.
Khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười rất nhỏ, gần như không thấy được: “Tiểu sư muội, ngộ tính phi phàm.”
“Không dám không dám, đều là nhờ đại sư huynh chỉ dạy tốt!” Ngư Sơ Nguyệt quyết đoán mở ra hình thức thổi phồng thương nghiệp lẫn nhau.
Lúc này, nàng mới mơ hồ hiểu ra vì sao các đệ tử Thiên Cực tông khi thấy Thôi Bại đều như thấy sư tôn. Hắn thường tùy ý chỉ điểm đôi câu, ai nghe cũng có thể thu được lợi ích.
À không, nói vậy không đúng lắm. Loại như Đoan Mộc Ngọc, có lẽ thật sự không cứu được.
Tu Vô Cực kiếm thế rộng mở, vô cùng cương mãnh. Phạn La Châu hai tay đầy huyết vụ, chiêu nào cũng lấy cứng chọi cứng, dùng sức mạnh thể chất áp chế đối thủ. Trận chiến như thế, nếu có người ngoài xông lên, không những không giúp được gì mà còn làm vướng chân vướng tay, khiến Tu Vô Cực không thể thi triển trọn vẹn kiếm chiêu.
Nhưng Đoan Mộc Ngọc thật sự hoàn toàn xem không hiểu. Y tức giận siết chặt nắm tay: “Thôi Bại! Cường địch trước mặt, huynh sao lại có thể yếu đuối lùi bước! Ta khinh thường huynh! Dù ta tu vi thấp kém, cũng chưa từng tỏ ra sợ hãi trước đại yêu!”
Ngư Sơ Nguyệt tức thì không chịu nổi. Quỷ hút máu đúng là đáng giận, nhưng cái loại như Đoan Mộc Ngọc không có bản lĩnh mà còn lắm miệng mới là thứ phiền phức thật sự.
Y thật nghĩ mình là sứ giả chính nghĩa à? Cầm kiếm chọc chọc chọc vài cái, trong mắt Phạn La Châu có khác nào đang tán tỉnh có được không!
“Ta nói này, ngươi có thể lấy não trong đầu ra rửa sạch mắt được không?!” Mắng xong một câu, nàng bực bội nhéo nhéo giữa mày, không đúng, với cái đầu óc như Đoan Mộc Ngọc này, mắng khéo e là đàn gảy tai trâu, y căn bản nghe không hiểu.
Không ngờ Đoan Mộc Ngọc thật sự hiểu, mặt lập tức đỏ bừng, tức giận hét lên: “Ngươi mắng ta! Ngươi dám mắng ta! Ngươi mắng ta đầu óc có vấn đề, còn mắng ta ngu! Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta...”
Ngư Sơ Nguyệt quyết định dứt khoát đơn giản thô bạo hóa: “Đại sư huynh, huynh yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không để hắn gây trở ngại cho huynh, huynh muốn đánh bất tỉnh hay đánh chết luôn?”
Thôi Bại liếc mắt nhìn một cái: “Đều có thể.”
Đoan Mộc Ngọc lùi lại hai bước: “Các người các người...”
Đúng lúc này, giữa sân biến cố đột phát.
Phạn La Châu lợi dụng lực đánh trong một chiêu cương mãnh của Tu Vô Cực, tán ra thành từng cánh hoa đỏ rực, thuận theo luồng gió cuốn lên, dứt khoát bỏ chạy!
Tu Vô Cực vì đang thi triển chiêu thức cường lực, hoàn toàn không kịp phòng bị Phạn La Châu chạy trốn.
Mắt thấy đại yêu sắp theo gió mà chạy.
Thôi Bại động.
Hắn dường như đã dự đoán trước, thân hình cưỡi kiếm nương lên theo gió. Rõ ràng là một tu sĩ chưa đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, không thể thuấn di, nhưng trong chớp mắt lại xuất hiện chính xác ngay trên đường Phạn La Châu bỏ chạy.
Hắn chỉ là ngự kiếm, lại mượn kiếm khí dẫn gió, dựa vào phán đoán cực kỳ chính xác, hắn đạt được hiệu quả tương đương thuấn di.
Thật sự kinh diễm!
Chỉ thấy Thôi Bại hai tay chấp kiếm, mắt hơi híp lại, bước một bước giữa vũ điệu cánh hoa đang cuộn lên, giơ kiếm thẳng tắp bổ xuống...
Không hoa lệ, cũng chẳng phô trương.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một thân ảnh đỏ rực từ hư không hộc máu rơi xuống, còn chưa kịp đứng dậy đã bị mũi kiếm chĩa thẳng vào yết hầu.
Tác giả có lời muốn nói: Không có đam mỹ, không có bách hợp, không có CP phụ, tuyến tình cảm nam nữ chính không ngược.