Phạn La Châu bị một kiếm của Thôi Bại chém trúng từ trong hư không, kinh hãi trợn mắt nhìn chủ nhân thanh hàn kiếm.
“Tiểu tử Nguyên Anh?!” Đại yêu trong cơn kinh giận, phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa rồi y toàn lực bỏ chạy, trên người không hề phòng bị, chẳng khác nào tự lấy mặt đón đỡ một kiếm nặng nề của Thôi Bại.
Lúc ngã xuống, Phạn La Châu còn tưởng người đánh rơi mình là một nhân vật lợi hại cỡ nào, không ngờ vừa nhìn rõ thì lại chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh!
Đây là kiểu vô cùng nhục nhã!
Y lập tức thi triển yêu tức, hóa thân thành khói độc huyết sắc, định cắn nuốt tên Nguyên Anh tu sĩ này. Không ngờ động tác Thôi Bại còn nhanh hơn, không chút do dự, thân hình nhẹ lướt tới, trở tay cầm kiếm, chém nát đóa ngọc lan hoa đóng băng giữa gió lạnh.
Hàn kiếm tụ sương, chém ngang yết hầu đại yêu.
Máu tươi văng tung tóe, Thôi Bại và Phạn La Châu sượt ngang nhau.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Phạn La Châu không kìm được hiện lên một ý niệm, kẻ này tuyệt đối không phải vật trong ao!
Ngư Sơ Nguyệt vừa vặn đối diện với Thôi Bại.
Nàng thấy đường cong khóe môi hoàn mỹ của hắn tạo thành một nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt sâu thẳm lạ thường, trên gương mặt thanh lãnh đến tột cùng thấp thoáng khí tức huyết sát rồi vụt tắt.
"Người này thích giết chóc." Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên một ý niệm như vậy.
Cũng bình thường, quỷ hút máu mà.
Phạn La Châu từ từ ngã xuống.
Y dùng hết toàn lực, gắng sức xoay khuôn mặt kiều diễm về phía Đoan Mộc Ngọc.
Chết không nhắm mắt.
Đoan Mộc Ngọc sợ đến ngây người.
Nhìn thấy Thôi Bại vẻ mặt chẳng sao cả, từ tốn đứng thẳng dậy, thu kiếm vào vỏ, Đoan Mộc Ngọc không nhịn được lao tới, quỳ rạp xuống đất, đầu ngón tay run rẩy chạm vào đôi mắt chưa khép lại của Phạn La Châu.
Như thể không thể tin nổi, y lại bị giết như vậy.
Một lúc sau, Đoan Mộc Ngọc đột nhiên quay đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Thôi Bại: “Tại sao không bắt sống y? Tại sao lại trực tiếp giết y? Lỡ đâu y nguyện ý cải tà quy chánh thì sao? Ngươi thậm chí còn không hỏi một câu, không cho y lấy một cơ hội! Ngươi thật quá ngoan độc!”
Ngư Sơ Nguyệt: “...” Người này đầu chắc chắn bị lừa đá rồi.
Tu Vô Cực: “...” Quả nhiên là con gà bệnh chưa từng giết yêu ma mới nói ra được mấy lời kiểu đó.
Thôi Bại chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn y một cái.
Trước khi Thôi Bại xuất kiếm, Tu Vô Cực đã kịp thời thuấn di đến gần, ấn nửa thanh hàn kiếm còn lộ ra vào lại trong vỏ, thở dài: “Đừng chấp nhặt với tên ngốc, còn rất nhiều chuyện cần làm rõ.”
Tu Vô Cực không khách khí với Đoan Mộc Ngọc, thẳng tay đánh ngất cái tên đầu óc không tỉnh táo này, xách lên như xách bao gạo. Sau đó hắn đâm kiếm vào tim Phạn La Châu, lấy ra tâm đầu huyết, cho vào bình tiên ngọc.
Hắn tiện tay ném chiếc bình ngọc chứa tâm đầu huyết của Phạn La Châu cho Ngư Sơ Nguyệt, nâng cằm ra hiệu: “Uống đi, giải tà độc trong cơ thể ngươi.”
Hắn cố tỏ ra đây là chuyện mình nên làm, không cần ngươi cảm ơn.
Ngư Sơ Nguyệt hữu khí vô lực nhìn hắn: “Kiếm Tôn, tà ám trong người ta rõ ràng là do ngọc lan gây ra, huyết của Phạn La Châu vô dụng.”
Tu Vô Cực nhíu mày: “Chưa thử sao biết có tác dụng hay không? Uống!”
Cường thế, bá đạo quá mức.
Ngư Sơ Nguyệt cười, ước lượng bình tiên ngọc rồi bỏ vào túi trong tay áo: “Về trấn trước đã, thẩm vấn Đoan Mộc Ngọc.”
Tu Vô Cực không khỏi bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái.
Ngay cả hắn, khi có được tâm đầu huyết của yêu tà này, cũng có chút xúc động kìm không được, muốn người trúng tà nhanh chóng uống để giải độc.
Thế mà nàng vẫn dửng dưng như không sao cả.
Thoạt nhìn, nàng thực sự đã xem nhẹ sống chết. Chẳng lẽ là vì lòng nàng mang thương sinh, biết rằng còn rất nhiều dân trong trấn giống nàng cũng bị trúng tà độc, nên mới chẳng màng tới sự an nguy của bản thân?
Như thế, nàng đúng là người tâm địa thuần thiện.
Ngư Sơ Nguyệt không hề hay biết Tu Vô Cực đã tự mình não bổ chuyện tới tận chân trời. Nàng nhìn về phía Thôi Bại, trong mắt mang theo ý dò xét.
Thôi Bại nhàn nhạt nói: “Phạn La Châu đã tổn hao nhiều yêu nguyên, vốn cũng không còn thừa bao nhiêu thọ mệnh.”
Tu Vô Cực ánh mắt khựng lại, nhíu mày: “Ồ? Xem ra trong chuyện này còn có ẩn tình.”
“Nói vậy, đáp án chắc là nằm ở trên người Đoan Mộc Ngọc.” Ngư Sơ Nguyệt quay đầu lại nhìn, đưa mắt liếc qua đám lớn cánh hoa hồng rách nát rải đầy đất.
Nàng không khỏi khẽ cau mày.
Giá như có thể bắt sống Phạn La Châu thì tốt rồi.
Đáng tiếc là không có khả năng. Tu Vô Cực chỉ tinh thông kiếm thuật, nhưng lại không thông đạo pháp. Nếu Phạn La Châu thật lòng muốn bỏ chạy, Tu Vô Cực căn bản hoàn toàn không thể giữ được y lại.
Còn Thôi Bại, rốt cuộc tu vi vẫn chưa đủ. Nếu vừa rồi hắn không ra tay dứt khoát đánh chết Phạn La Châu, e rằng đã phải đối mặt với sự phản sát của đại yêu.
Họ không còn lựa chọn.
Mặt trời dần ngả về tây, đáy lòng Ngư Sơ Nguyệt không khỏi dâng lên nỗi bi thương nhàn nhạt.
Thời gian của nàng không còn nhiều lắm.
Trước kia, trong lòng nàng vẫn còn giữ chút hoài niệm, nhớ thương việc điều tra, truy bắt yêu tà.
Nhưng giờ đây, đại yêu đã chết, manh mối thì chẳng có gì rõ ràng — ngoại trừ tên Đoan Mộc Ngọc đầu óc rõ ràng không bình thường kia, có thể nói là mọi manh mối đều đã cắt đứt.
Liệu có thể trông chờ Đoan Mộc Ngọc nghịch chuyển càn khôn?
Khóe môi nàng bất giác nhếch lên một nụ cười khổ.
Nàng cúi thấp mắt, dư quang bỗng liếc thấy một bóng người áo trắng bước đến bên cạnh, sóng vai với nàng.
Mùi hương lạnh lẽo của trúc lan phả tới. Nam tử hơi nghiêng đầu, âm sắc trầm thấp: “Sẽ không để muội xảy ra chuyện.”
Ngư Sơ Nguyệt ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt đen nhánh như mực.
“Ừm!” Nàng gật đầu mạnh, “Ta tin tưởng vào năng lực bảo hộ của đại sư huynh!”
Thôi Bại: “Ừ.”
Yết hầu khẽ lăn lên xuống, độ cong đẹp đến ngỡ ngàng.
Ba người xách theo Đoan Mộc Ngọc trở về tiểu viện của Đoan Mộc lão hán.
Thôi Bại tiện tay múc một gáo nước từ giếng lên, hắt tỉnh Đoan Mộc Ngọc.
“Ngươi, các ngươi... các ngươi dựa vào cái gì mà đối xử với ta như thế! Ta chưa từng làm gì có lỗi với tiên môn, các ngươi không có tư cách bắt ta! Phạn La Châu đã chết rồi, các ngươi còn muốn làm gì ta! Ta chẳng biết gì cả, là y mặt dày mặt dạn một hai phải đi theo ta, ta có gì sai sao!”
Gặp phải kiểu người này, ngay cả Tu Vô Cực cũng sắp mất hết kiên nhẫn. Nếu không phải vì thời gian không cho phép, hắn khẳng định đã sớm quẳng tên này vào hình đường cho thủ hạ tra khảo.
“Trợn mắt mà nhìn xem đây là nơi nào.” Ngư Sơ Nguyệt tâm bình khí hoà nói.
Đoan Mộc Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh vật xung quanh thì lập tức ngơ ngẩn.
Ngư Sơ Nguyệt tò mò tiến lại gần một chút: “Này, ngươi mang đại yêu đến, hại chết lão phụ thân của ngươi, còn liên lụy vô số hương thân, vậy mà còn có mặt mũi nói không liên quan đến mình? Ta thấy sau này cũng chẳng cần cấm chế kết giới gì cả, dùng cái da mặt này của ngươi thôi, yêu ma gì cũng che được hết!”
Mặt Đoan Mộc Ngọc trắng bệch: “Ta... ta... ta không cố ý! Ta cũng đâu muốn vậy, là y quấn lấy ta, đòi ta làm phu nhân. Ta, ta đường đường là nam tử, sao có thể ủy thân cho yêu ma được! Ai ngờ hắn thế mà lại dùng tánh mạng cha ta để ép buộc ta...”
Vừa nói tới đây, Đoan Mộc Ngọc che mặt, òa lên khóc nức nở.
“Ta có thể làm gì bây giờ chứ, ta cũng muốn đánh bại Phạn La Châu, nhưng ta đâu đánh lại hắn... Ta đã cố gắng rất nhiều rồi, tại sao ta vẫn chẳng làm được gì... Ta không giống các ngươi, ta sinh ra đã không giống, các ngươi chẳng ai hiểu nỗi khổ của ta, chỉ biết cười nhạo ta, chỉ biết xem nhẹ ta, chỉ biết vứt bỏ ta...”
“Ngươi không bệnh đúng không hài tử!” Ngư Sơ Nguyệt không nhịn nổi nữa, túm lấy cổ áo Đoan Mộc Ngọc, “Dưỡng phụ nuôi ngươi bao năm, ngươi nói đi là đi, mấy năm không quay lại, rốt cuộc là ai vứt bỏ ai? Thiên Cực Tông thu nhập ngươi vào tông môn, ngươi lại không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ nhớ thương cái gì mà trang bức vả mặt, tu vi thì rớt, bị sư phụ mắng máu chó phun đầy đầu cũng là đáng đời! Bây giờ lại ngồi đây tự oán tự than cho ai xem?”
Đoan Mộc Ngọc ngơ ngác nhìn nàng một lúc, lúng túng nói: “Ta cho rằng, tưởng ngươi sẽ mắng ta vì để bảo vệ trong sạch của mình mà không cứu dưỡng phụ.”
Ngư Sơ Nguyệt tùy ý ngồi bệt xuống đất, đối diện với ánh mắt uể oải của Đoan Mộc Ngọc.
Nàng nghiêm túc nói: “Ta không phải ngươi. Ta chưa từng rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, sao có thể chỉ trích ngươi. Thế gian này có rất nhiều việc thân bất do kỷ, ta chưa từng trải qua, đó là may mắn của ta. Riêng chuyện này, tuy ta không đồng tình với cách ngươi làm, nhưng ta có thể đồng tình với ngươi.”
Đoan Mộc Ngọc ngơ ngác nhìn nàng.
Y biết nữ tử này không phải đang dối trá khách sáo an ủi y.
Vì chỉ mới chớp mắt trước, nàng còn mắng y máu chó phun đầy đầu.
Bỗng nhiên, y ôm mặt khóc nức nở, như xé gan xé ruột: “Trên đời này, người đồng tình với ta, ngoài cha ra, chỉ có ngươi...”
Ngư Sơ Nguyệt thở dài, vỗ vỗ vai y: “Nói một chút đi.”
“Ta, ta...” Đoan Mộc Ngọc vừa nức nở vừa nói, “Ta thật sự không biết tại sao, khi đó, ta thực sự muốn cứu cha, thật đấy, ngươi tin ta! Nhưng không hiểu vì sao, lời đến miệng lại không thốt ra được, ta không thể mở miệng nói ra được... Ngươi không hiểu đâu, ngươi sẽ không bao giờ hiểu cái cảm giác ấy là gì, giống như ta không phải là ta, không cách nào há mồm, không cách nào làm gì được... Ta thật sự không phải, ta thật không phải quý trọng cái mạng này, thân thể này của ta, có là cái gì đâu!”
“Cha nhặt ta về, nuôi nấng ta nhiều năm như vậy, ta nằm mơ cũng muốn trở nên nổi bật, để cha có thể hãnh diện vì ta! Ta thật sự, thật sự chưa từng nghĩ sẽ hại chết cha...”
Ngư Sơ Nguyệt lại vỗ nhẹ vai y: “Những năm nay, ngươi vẫn ở bên Phạn La Châu đúng không? Ngươi không dứt bỏ được y.”
Đoan Mộc Ngọc cắn môi, hồi lâu sau mới gật đầu.
“Y ép ngươi làm phu nhân của y, hay là luôn chắc chắn ngươi chính là phu nhân của y?” Ngư Sơ Nguyệt hỏi.
Đoan Mộc Ngọc quay đầu đi, giống như gặp phải quỷ trừng mắt nhìn nàng, khoé mắt giật mấy cái, một lúc sau, môi khuất nhục run rẩy nói: “Y một mực cho rằng ta là phu nhân của y.”
Thôi Bại giật giật mí mắt, không chút để ý tiếp lời: “Cho nên ngươi bị cha mẹ ruột bỏ rơi, cũng có liên quan đến chuyện này.”
Sắc mặt Đoan Mộc Ngọc lập tức thay đổi.
Y cắn chặt răng, thái dương nổi lên những đường gân xanh khuất nhục, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng.
Một lúc lâu sau, vẫn là gật đầu.
Y mím môi đến trắng bệch, mãi một lúc sau mới hạ giọng, thì thầm như muỗi kêu: “Thân thể ta... có chỗ, không giống người khác, nhiều thêm một đóa hoa.”