Hắn chỉ ăn mỗi máu mình?
Ngư Sơ Nguyệt không nói nên lời mà nhìn Thôi Bại.
Một lúc lâu sau, nàng buồn bực mở miệng: “Tại sao huynh lại hút máu ta?”
Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc, cuối cùng chỉ cong môi mỏng một cách hoàn mỹ:
“Ta vui.”
“Được rồi.” Ngư Sơ Nguyệt nói, “Vậy đại sư huynh có thể nói một câu, về tình huống của vị Đoan Mộc sư huynh kia không?”
Thôi Bại không chút chần chừ: “Ngu dốt, kiêu căng, tâm tư không đặt vào việc tu luyện.”
Ngư Sơ Nguyệt: “... Cho nên, hắn thực sự bị sư phụ và hai vị sư bá mắng đến mức rời tông trốn đi?”
“Chứ không?” Thôi Bại hơi trợn mắt, nhìn xuống.
Ngư Sơ Nguyệt trừng hắn một cái, nhìn thêm một lát rồi nặn ra một nụ cười khách sáo đầy giả tạo: “Đại sư huynh, ta thật sự... không còn gì để nói với huynh.”
Nếu không phải vì hắn cố tình dẫn dắt nàng hiểu sai, khiến nàng nghĩ rằng người sở hữu Tiên Thiên Đạo Thể bị hắn tên hút máu này giết chết vứt xác, thì nàng chưa chắc đã xuống tay hãm hại hắn như vậy.
Mà giờ thì tốt rồi, người đã rời khỏi tông môn, Linh Khí Ngọc Diệp cũng đã ném ở cửa động phủ của hắn, bên phía phản thánh e là đã nhận được tin tức, bắt đầu xuống tay đối phó với hắn.
Ngư Sơ Nguyệt thở dài: “Nói chuyện không chịu nói rõ ràng, thật sự sẽ ra mạng người đó, có biết hay không, đại sư huynh!”
Thôi Bại lại hơi nhếch môi, khẽ cười: “Mạng người.”
Ngư Sơ Nguyệt hơi khó hiểu, giờ khắc này ánh sáng tối tắm lóe lên trong ánh mắt hắn đến tột cùng là có ý gì.
Nhưng nàng lại chú ý tới một việc, đó chính là, khi Thôi Bại nói chuyện với vẻ lười nhác như thế, giọng hắn thật sự cực kỳ dễ nghe, hơi khàn khàn, mang chút quyến rũ mơ hồ.
Còn có ý vị đồi bại thê lương.
Trong lúc ba người nói mấy câu, Tu Vô Cực đã lật tung trong ngoài viện của Đoan Mộc lão hán, không thu hoạch được gì.
Dĩ nhiên là không có manh mối. Quan sai và hai vị môn nhân bị ngộ hại của Vạn Kiếm Môn sớm đã tìm tòi tiểu viện này vô số lần, nói là đào sâu ba thước đất cũng không quá. Nếu thực sự có phát hiện gì hẳn đã sớm bị moi ra từ lâu rồi.
Thôi Bại nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong viện.
Hắn nói: “Đoan Mộc Ngọc cực kỳ để kiêng dè thân thế của mình.”
Tu Vô Cực theo bản năng ghé lại gần hơn, ngưng thần lắng nghe.
“Hắn tự ti.” Thôi Bại bình bình tĩnh tĩnh nói, “Tự ti vì bị bỏ rơi, vì từng được người khác thu dưỡng. Hắn khát vọng chứng minh bản thân. Đáng tiếc rằng lại ngu si, lười biếng.”
“Hắn chẳng phải là Tiên Thiên Đạo Thể sao?” Ngư Sơ Nguyệt nhíu mày.
Tiên Thiên Đạo Thể, kinh mạch toàn thông, nguyên hồn dung hợp một cách tự nhiên, so với người thường, có thể nói là vừa sinh ra đã ở trên đỉnh núi.
Có được thể chất nằm mà cũng có thể thắng này, phải kém cỏi thế nào mới có bản lĩnh chẳng làm nên trò trống gì?
“Tâm tính không tốt thì dù là Tiên Thiên Đạo Thể thì cũng như thế nào.” Thôi Bại nói, “Ở những tông môn có tầm nhìn nhỏ hẹp, có lẽ có thể được nâng đỡ.”
Hắn không chút để ý, tà tà liếc mắt nhìn Tu Vô Cực một cái.
Tu Vô Cực: “...” Nằm không cũng trúng đạn.
Ở Vạn Kiếm Môn, quả thật sẽ nuông chiều đệ tử có tư chất tốt. Nếu gặp được Tiên Thiên Đạo Thể mà nói, dù hắn là thứ ngu ngốc, Tu Vô Cực nhất định cũng sẽ đích thân cầm tay dạy bảo kèm cặp bên người mà chỉ dạy!
Thần sắc Thôi Bại lãnh khốc nói: “Đáng tiếc, Thiên Cực Tông không nuôi phế vật vô năng.”
Hắn híp híp mắt, nhớ lại chuyện về Đoan Mộc Ngọc, tiếp tục nói: “Người này có Tiên Thiên Đạo Thể, một lòng muốn nhập tông, được Bạch Vụ Phi nhặt về. Chưa từng nghĩ rằng, tầm mắt người này thật sự quá thấp, với hắn mà nói, cho rằng chỉ cần bước vào tiên môn là nhân sinh đã đi lên đỉnh.”
“Sau khi dùng Trúc Cơ Đan, người này tự mình rời tông xuống núi, không từ mà biệt. Vốn tưởng hắn có ân chưa báo ở thế gian, có oán chưa dứt. Ai ngờ, thế nhưng chỉ là muốn về nhà khoe khoang với những tộc nhân đã từng diễu võ dương oai với mình, hưởng thụ sự truy phủng (sùng bái) của phàm nhân. Ta xách hắn trở về núi, ném lại cho Bạch Vụ Phi, nửa năm trôi qua vẫn không tiến bộ gì.”
Ngư Sơ Nguyệt: “...”
“Ngày ngày oán trời trách đất, sợ khổ sợ mệt. Nửa năm sau, người này lại một lần nữa rời tông môn tự mình xuống núi, từ đó liền mất tín tức.”
Thôi Bại khẽ gõ chuôi kiếm bằng ngón tay thon dài, động tác hờ hững, nhưng toát ra sát ý như có như không.
Ngư Sơ Nguyệt nhìn xung quanh tiểu viện đơn sơ này, trong lòng cũng chẳng còn chút thiện cảm nào với Đoan Mộc Ngọc.
Vào tiên môn không chăm chỉ tu luyện, đầu óc toàn là hư vinh sĩ diện vả mặt, mấy năm trời chưa từng trở về thăm ân nhân nuôi dưỡng của mình là Đoan Mộc lão hán, đây là loại kỳ ba gì chứ?
Kiếm Tôn Tu Vô Cực nãy giờ lẳng lặng đứng ở một bên, bỗng lên mở miệng nói: “Nhưng cũng chưa chắc đã là bất hiếu.”
Ngư Sơ Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, thấy Tu Vô Cực nhíu chặt mày rậm, môi mím chặt, một lúc lâu mới nghẹn ra vài câu: “Người tự ti, đặc biệt sợ bị người trong lòng mình nhìn ra quẫn cảnh. Như hắn vậy, tu hành không tiến bộ, e là không có mặt mũi gặp lại dưỡng phụ. Nếu ta đoán không sai, chắc hắn vẫn lặng lẽ trở về thăm, xem dưỡng phụ có mạnh khỏe hay không, trộm đưa chút tiền bạc.”
Ngư Sơ Nguyệt theo bản năng liếc nhìn Thôi Bại, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt... thật ra hắn cũng rất có kinh nghiệm.
“Nếu vậy,” Thôi Bại đứng lên, “Phụ cận hẳn có dấu vết.”
Ba người chia làm hai đường, tản ra hai bên.
Thôi Bại dừng lại trong rừng cây nhỏ ngoài trấn, lấy Tiên Linh Ngọc từ giới tử ra, bắt đầu bày trận.
Ngư Sơ Nguyệt lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn.
Phía sau bụi cỏ lay động, Tu Vô Cực với vẻ xấu hổ nhàn nhạt bước ra: “Không biết nên bắt đầu tra từ đâu?”
Động tác trên tay Thôi Bại không ngừng, đám thanh trả lời: “Dùng Truy Tà Trận. Ta lo phía đông bắc, ngươi đi tây nam.”
Tu Vô Cực nhíu mày: “Nhưng Đoan Mộc Ngọc rõ ràng là Nhân tộc, sao có thể dùng Truy Tà Trận được?”
Thoáng nhìn Thôi Bại nhíu mày, Ngư Sơ Nguyệt liền giải thích cho Tu Vô Cực: “Nếu tà ám theo chân Đoan Mộc Ngọc vào Thiên Phương cổ trấn, như vậy chắc chắn giữa cả hai có liên hệ rất chặt. Nếu Đoan Mộc Ngọc không phải là bạch nhãn lang, dưỡng phụ bị hại, hắn nhất định sẽ xung đột với tà ám, chỉ cần tiết ra một chút tà khí, là có thể cảm ứng truy tung.”
Mắt thấy trên mặt Tu Vô Cực hiện lên vẻ ‘ta đúng là đồ ngốc’, Ngư Sơ Nguyệt tốt tính dịu giọng an ủi: “Kiếm Tôn không cần tự coi nhẹ mình. Nếu không nhờ ngài, ta và đại sư huynh cũng không nghĩ đến khả năng Đoan Mộc Ngọc quay về rình coi dưỡng phụ.”
Tu Vô Cực: “...” Rõ ràng biết nàng không có nửa phần ác ý, nhưng sao lời này càng nghe càng thấy không thích hợp vậy?
“Ta đi Tây Nam bày trận!” Kiếm Tôn chạy trối chết.
Phía đông bắc trấn nhỏ không truy tung ra bất kỳ tung tích tà vật nào.
Thôi Bại mang theo Ngư Sơ Nguyệt, tiến về phía trận pháp của Tu Vô Cực.
Tu Vô Cực chuyên tu kiếm đạo, còn về tạo nghệ thuật pháp thì quả thật thảm không nỡ nhìn.
Chỉ thấy Truy Tà trận kia bày ra xiêu xiêu vẹo vẹo, linh khí lưu chuyển hết sức không thông thuận, ngay cả Ngư Sơ Nguyệt có bày trận sơ sài, e rằng cũng còn ra dáng ra hình hơn trận pháp của hắn một chút.
May mà trận pháp không đủ, tu vi lại đủ.
Kiếm Tôn thấy hai hậu bối đi tới, mặt già có chút mất tự nhiên, liền dồn toàn bộ linh khí Đại Thừa kỳ thuần hậu của mình vào trong trận pháp, thúc đẩy Truy Tà trận này vận chuyển mạnh mẽ.
Không bao lâu sau, ở trung tâm trận pháp thấm ra một làn sương mù đỏ nhạt, lắc lư bay về một hướng.
Ngay cả Ngư Sơ Nguyệt cũng cảm thấy hai mắt có chút cay.
Quá quyến rũ. Tùy tiện gọi một đệ tử Kim Đan đến, e rằng cũng không thể thi triển truy tà thuật khó coi đến mức này.
Tu Vô Cực nổi gân xanh trên trán.
Những việc thế này, bình thường là do đệ tử hoặc môn nhân cấp dưới đi làm. Người khác đuổi tà vật tới, sau đó lại mời hắn vị Kiếm Tôn tuyệt thế này ra tay.
Thần kiếm vừa ra, đó là kiếm quán trời cao, khí thế như hồng ngập trời. Kiếm ý như sao rơi trăng rụng, đủ để gột rửa bất kỳ yêu ma quỷ quái nào!
Tiếc thay, lần này hoàn toàn không có chỗ để hắn phát huy đường sống.
Không những không có cơ hội sử dụng một bụng toàn kiếm, mà còn khiến hắn bại lộ việc mình không am hiểu cũng như khinh thường đoạ thuật trận pháp này ở trước mặt hai hậu bối làm cho hắn mất mặt không còn chỗ trốn.
Quá mất thể diện!
Tu Vô Cực mím chặt môi, bất chấp tất cả mà ngẩng đầu nhìn trời.
Thôi, đuổi được là được rồi. Dù sao Thôi Bại còn chưa đuổi được đâu. Kiếm Tôn tự an ủi mình như vậy.
Chỉ thấy Ngư Sơ Nguyệt lập tức theo làn sương đỏ quyến rũ, đầu tàu gương mẫu chui vào rừng cây nhỏ.
“Mau mau, đuổi cho kịp!”
Làn sương đỏ nhanh chóng ngừng lại trước một gốc cây cổ thụ.
Sương đỏ thẩm thấu vào lớp vỏ cây loang lổ, từng chút từng chút một thấm vào. Rất nhanh, trên thân cây hiện ra một dấu bàn tay.
Là bàn tay của một nam nhân xinh đẹp, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn ban chỉ.
Ngư Sơ Nguyệt chăm chú nhìn dấu tay ấy một lúc.
“Đại sư huynh,” nàng vẫy vẫy tay về phía sau, “Đoan Mộc Ngọc cao bao nhiêu?”
Thôi Bại giơ tay ra ước lượng chiều cao một chút.
Ngư Sơ Nguyệt nhón chân, dùng vai mình để đo thử, sau đó khóe miệng co giật: “Quan hệ giữa hắn và tà ám, thoạt nhìn có điểm quái quái. Nhưng mà, Đoan Mộc Ngọc là nam, mà dấu tay tà ám này hình như cũng là của nam...”
Nhìn như vậy, giống như tà ám đã áp Đoan Mộc Ngọc lên thân cây vậy.
Hơn nữa còn rất mạnh mẽ, nên mới để tà khí tràn ra, khiến Truy Tà trận cảm ứng được.
“Đã đánh rồi.” Thôi Bại chỉ tay.
Ngư Sơ Nguyệt nhìn kỹ, thấy trên dấu tay có vài dấu vết rất nhỏ, sương đỏ tụ lại đặc biệt dày.
“Mũi kiếm.” Thôi Bại nói.
Đoan Mộc Ngọc giơ kiếm tấn công tà ám, nhưng bị đối phương dễ dàng đưa một bàn tay ra ngăn lại mũi kiếm.
“Là một gia hỏa rất mạnh!” Ngư Sơ Nguyệt nói.
Thôi Bại khẽ vân vê vỏ cây, cảm nhận tà khí còn sót lại. Sau một lúc, hắn hơi cau mày, sắc mặt có chút khó hiểu: “Hoa yêu Phạn La Châu?”
Nghe vậy, Tu Vô Cực cũng xoắn chặt hai hàng lông mày rậm: “Phạn La Châu cũng được coi như là l đại yêu một phương, nếu đổi sang thực lực của nhân tu, y đã bước vào cảnh giới Đại Thừa! Một đại yêu như vậy, vì sao lại phải tàn sát bá tánh phàm nhân? Huống hồ, y còn là yêu tu luyện hóa hình từ loài độc hoa đỏ thẫm, sao lại có thể dùng bạch ngọc lan quấy phá, lại còn cùng một nhân tộc ở bên nhau?”
Ngư Sơ Nguyệt rất là vô ngữ: “Kiếm Tôn có nhiều vấn đề như vậy, không bằng giữ lại mà hỏi thẳng Phạn La Châu.”
Thôi Bại là phái hành động. Hắn cắn rách ngón áp út, thấm ra một nguyên huyết, bắn vào làn sương đỏ.
“Ha...” Tu Vô Cực trợn tròn mắt rồi bật cười, “Thôi Bại, ngươi dùng nguyên huyết cảm ứng truy tung, Phạn La Châu lập tức sẽ cảm ứng được, y cũng hoàn toàn có thể ngược lại mà truy tung ngươi! Ngươi thế mà thật sự rất tin tưởng vào thực lực của ta! Không tồi, ta quả thật có thể bảo vệ được ngươi.”
Thôi Bại không giải thích, trầm ngâm một chút, rồi ngự kiếm bay về phía đông.