Từ Em Bé Nhỏ

Chương 7

Trước Sau

break

Hai năm sau.

Tô Uyển Nhi không còn là cô gái nhỏ năm xưa—người từng run rẩy trước những lời hứa nửa vời, từng sống trong bóng đen của sự chờ đợi.

Giờ cô là một người phụ nữ thật sự.

Ánh nắng buổi sáng chiếu vào căn phòng làm việc rộng rãi, tường đầy sách và tranh minh họa. Trên bàn gỗ lớn là chồng bản thảo, thư của độc giả, cùng mấy tờ hợp đồng xuất bản mới.

Cái tên Tô Uyển Nhi đã nổi tiếng trong giới văn chương suốt một năm nay.

Cô debut với tập truyện dài đầu tiên—“Nụ Cười Sau Hoàng Hôn”—và ngay lập tức gây tiếng vang. Sau đó là ba cuốn nữa, mỗi cuốn đều vào danh sách bán chạy. Các nhà làm phim liên tục gửi lời mời mua bản quyền chuyển thể.

Tạp chí văn học từng gọi cô là:

“Nữ tác giả trẻ sở hữu nội lực cảm xúc khiến người đọc phải nghẹn.”

Nhưng không ai biết…

Cảm xúc ấy đến từ hai chữ:

Chờ đợi.

Uyển Nhi hiện tại trầm tĩnh hơn, kiên định hơn, cũng quyết đoán hơn. Mái tóc dài được buộc gọn sau đầu, đôi mắt dịu dàng mà sắc bén của người từng trải.

Cô không còn khóc vì bất kỳ ai.

Ngày hôm đó, trợ lý của cô—Tiểu Vũ—vội vàng chạy vào.

“Chị Nhi! Tin HOT nè!”

“Chuyện gì?” Uyển Nhi ngẩng đầu, giọng bình thản.

“Nhà họ Chu thay đổi người thừa kế chính thức rồi! Tin rò rỉ từ nội bộ đó.”

Tiểu Vũ thì thầm, rõ ràng là đang rất kích động.

“Họ nói… người ngồi lên vị trí đó… không phải Chu Thừa Hứa, mà là—"

Uyển Nhi dừng bút.

Ngòi bút hơi run, nhưng chỉ trong một giây.

Cô đã rèn cho mình sự bình thản suốt hai năm trời.

Cô hỏi khẽ:

“Ai?”

Tiểu Vũ nuốt nước bọt, giơ điện thoại ra.

“—là Chu Thẩm Dực.”

Không khí trong phòng như đông đặc.

Uyển Nhi khựng lại, hàng mi run nhẹ.

Hai năm chờ đợi…

Hai năm không một lời liên lạc…

Hai năm cô ép mình phải trưởng thành trước khi nhìn lại nỗi đau cũ.

Cô nghĩ mình sẽ bình thản.

Nhưng trái tim lại đập mạnh, từng nhịp, từng nhịp—như muốn phá tung lồng ngực.

Tiểu Vũ tò mò nhìn sắc mặt cô:

“Chị, chị sao vậy? Chị biết người này hả?”

Uyển Nhi mím môi, giọng nhẹ, trông như chỉ là một lời khẳng định bình thường—nhưng lại chất đầy dao động:

“Ừ. Tôi biết.”

Chiều hôm đó.

Uyển Nhi vừa từ buổi ký sách trở về, còn chưa kịp cởi áo khoác thì quản lý tòa nhà thông báo:

“Cô Tô, có người đợi cô ở sảnh.

Anh ta nói… anh ta là người quen cũ.”

“Người quen cũ?”

Uyển Nhi khựng lại.

Trái tim cô đập một nhịp lỡ.

Không phải chứ…

Cô bước vào thang máy, hít sâu một hơi. Màn hình kim loại phản chiếu gương mặt cô: bình tĩnh, trưởng thành, nhưng trong mắt ẩn một nỗi căng thẳng không thể che giấu.

Cửa thang máy mở ra.

Và ngay giữa sảnh chờ—

người đàn ông ấy đang đứng.

Chu Thẩm Dực.

Không còn vẻ lãng tử của sáu năm trước.

Bây giờ anh khoác lên mình khí chất của người đã đi qua bão táp, đôi vai rộng, ánh mắt sắc lạnh, dáng đứng ung dung của kẻ vừa giành lại vị trí thuộc về mình.

Chỉ có điều—

khi ánh mắt anh rơi lên Uyển Nhi, mọi sự sắc bén đều dịu xuống.

Chỉ còn lại ấm áp và sâu lắng.

Uyển Nhi đứng khựng lại.

“Anh…”

Giọng cô run mất nửa chữ.

Chu Thẩm Dực bước tới, dừng cách cô ba bước.

Đủ gần để thấy rõ từng chuyển động của nhau,

đủ xa để không vượt qua giới hạn cô cần.

“Uyển Nhi,” anh khẽ gọi.

Nghe tên mình từ giọng anh… như nghe lại sáu năm chờ đợi.

Uyển Nhi quay mặt sang hướng khác, cố lấy lại bình tĩnh.

“Anh đến làm gì? Tin tức sáng nay… quả thật là anh sao?”

Chu Thẩm Dực gật nhẹ.

“Anh đã chiếm lại tất cả.

Hai năm, đúng như lời hứa.”

Uyển Nhi siết tay.

Đúng là anh giữ lời… nhưng còn cô thì sao? Hai năm qua, cô sống thế nào? Đợi thế nào?

Cô hít sâu, hỏi thẳng:

“Và giờ anh muốn gì?”

Chu Thẩm Dực nhìn cô, ánh mắt ấm đến mức khiến lòng người mềm đi.

“Anh đến để giữ lời hứa cuối cùng.”

Uyển Nhi sững người.

“…Hứa gì?”

Chu Thẩm Dực tiến thêm nửa bước, giọng trầm thấp, rõ ràng:

“Anh trở về để cưới em.”

Câu nói ấy rơi xuống như tiếng sấm—nhưng không phải phá hủy, mà là đánh thức tất cả ký ức cô từng chôn vùi.

Uyển Nhi lùi một bước.

“Anh… đừng nói những lời mà anh nghĩ là em cần nghe. Hai năm qua… em không còn là cô gái ngây thơ của sáu năm trước.”

“Anh biết.”

Chu Thẩm Dực đáp ngay.

Ánh mắt anh nhìn cô đầy tự hào, lẫn chút đau khi phải chứng kiến sự trưởng thành ấy.

“Anh không đến để đòi lại một cô gái từng đợi anh trong bất lực.”

Anh nói khẽ.

“Anh đến để cầu hôn một người phụ nữ đã đứng vững mà không cần anh.”

Uyển Nhi cắn môi, giọng run nhẹ:

“Nhưng em không biết… em có còn đủ lòng tin để bước tiếp cùng anh không.”

Chu Thẩm Dực im lặng một giây.

Rồi anh mở miệng, giọng thấp đến mức như chỉ dành cho cô:

“Anh sẽ không đòi em tin ngay.”

“Anh chỉ xin một điều…”

Uyển Nhi ngẩng lên.

“Hãy để anh… theo đuổi em lại từ đầu.”

Trái tim Uyển Nhi chấn động mạnh.

Đúng lúc ấy—

Cửa xoay của sảnh khách lặng lẽ mở ra.

Một người đàn ông khác bước vào.

Và trong khoảnh khắc tưởng như thế giới chỉ còn hai người—

một đôi mắt khác dõi theo Uyển Nhi từ xa.

Chu Thừa Hứa.

Gương mặt lạnh, ánh mắt tối.

Anh đã mất vị trí thừa kế…

và bây giờ nhìn thấy cả Uyển Nhi và Chu Thẩm Dực trong cùng một khung cảnh.

Nhưng lần này—

anh không bước đến.

Anh chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn, đầu ngón tay siết chặt chiếc chìa khóa xe.

Trong mắt anh hiện lên một tia nguy hiểm rất khẽ:

“Anh ta trở về thật rồi…Uyển Nhi, em còn nhớ tôi không?”

Sảnh chờ vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa và nhịp thở của hai người đối diện.

Uyển Nhi hạ mắt xuống, đôi mi khẽ run.

Cô đã tưởng tượng khoảnh khắc này không biết bao nhiêu lần—

rằng khi Chu Thẩm Dực quay về, cô sẽ bình tĩnh, trưởng thành, đủ mạnh để không để trái tim dao động dễ dàng.

Nhưng khi anh thực sự đứng đây…

mọi phòng bị cô dựng lên đều trở nên vô nghĩa.

Uyển Nhi hít một hơi thật sâu.

“Chu Thẩm Dực…”

Giọng cô nhẹ, nhưng không hề mềm yếu.

“…anh nói muốn theo đuổi em lại từ đầu.”

“Ừ.”

Anh đáp, ánh mắt không rời cô một giây.

Uyển Nhi chậm rãi ngẩng lên nhìn anh.

“Nhưng anh có biết không…”

Cô đặt tay lên ngực mình, nơi trái tim vẫn đập thình thịch không chịu nghe lời.

“…trong hai năm qua, em đã học cách sống mà không cần dựa vào lời hứa của ai nữa.”

Chu Thẩm Dực nghe vậy, nhưng không phản bác.

Vẻ mặt anh chỉ càng thêm nghiêm túc.

Uyển Nhi tiếp tục, giọng hơi khàn:

“Em không muốn bắt đầu một mối quan hệ chỉ bằng… nỗi nhớ.”

Một khoảng lặng.

Cô ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh lạ lùng:

“Cho nên, nếu anh thật sự muốn theo đuổi em—”

Chu Thẩm Dực nín thở chờ câu tiếp theo.

Uyển Nhi nói rõ từng chữ:

“—anh phải chấp nhận rằng em có quyền lựa chọn lại từ đầu.”

Chu Thẩm Dực khẽ nhắm mắt một giây như nuốt lấy nỗi đau trong lời cô nói… rồi mở mắt, ánh nhìn sáng lên:

“Uyển Nhi, anh chưa bao giờ muốn tước đi quyền lựa chọn của em.”

Anh bước đến gần hơn một bước, vẫn giữ khoảng cách an toàn—

nhưng hơi ấm của anh đã đủ để khiến cô khó giữ bình thản.

“Vậy em lựa chọn gì?”

Anh hỏi nhỏ.

Uyển Nhi im lặng.

Một giây. Hai giây. Ba giây.

Cô ngẩng lên, ánh mắt kiên định.

“Em… cho anh theo đuổi.”

Cô nói khẽ.

“Nhưng em không hứa bất cứ điều gì.”

Chu Thẩm Dực hơi sững lại.

Rồi anh bật cười một tiếng rất nhẹ—một tiếng cười như trút được gánh nặng, như tìm lại được ánh sáng đã mất suốt tám năm trời.

“Được.”

Anh đáp, giọng khàn đi vì vui mừng lẫn xúc động.

“Vậy từ hôm nay… anh là người theo đuổi em.”

Uyển Nhi cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tai đã đỏ lên.

Chu Thẩm Dực cúi đầu, giọng trầm thấp như gió:

“Anh sẽ không để em phải chờ thêm lần nữa.”

Uyển Nhi quay đi, bước vào thang máy trước.

Khi cửa chuẩn bị đóng, cô nhìn anh qua khe nhỏ.

“Em nói anh được theo đuổi…”

Ánh mắt cô lóe lên chút trêu nhẹ, hiếm khi thấy:

“…nhưng em không nói là sẽ dễ đâu.”

Cửa thang máy khép lại ở đúng khoảnh khắc Chu Thẩm Dực nở nụ cười đầy thách thức và dịu dàng:

“Anh không sợ khó.”

Ngày hôm sau.

Uyển Nhi thức dậy trong trạng thái lạ lùng:

không phải bất an, cũng không phải hồi hộp…

mà là cảm giác như có thứ gì đó vừa bước trở lại cuộc sống của cô—nhưng nhẹ nhàng hơn, chậm rãi hơn.

Cô rửa mặt, buộc tóc, thay áo rồi đi xuống căn bếp nhỏ cạnh ban công.

Vừa mở cửa ra—

Cô khựng lại.

Trước cửa nhà, đặt ngay ngắn là một bó hoa trà trắng, được gói cực kỳ tinh tế.

Hoa trà trắng… loài hoa năm xưa họ từng trồng dưới gốc cây trà xanh trong vườn.

Gắn trên bó hoa là một tấm thiệp nhỏ, chữ viết rất quen thuộc:

> “Ngày đầu tiên theo đuổi lại.

Chúc em buổi sáng đẹp như chính em từng khiến anh phải nhớ.”

— C.T.D.”

Uyển Nhi chớp mắt, trái tim thoáng run.

Cô không phải cô gái dễ rung động ngày trước nữa…

nhưng những thứ gợi lại ký ức luôn có cách khiến người ta mềm đi.

Cô mang bó hoa vào nhà, đặt lên bàn.

Nhưng chưa kịp phản ứng gì, điện thoại rung.

Tin nhắn từ một số lạ:

> “Hôm nay em có lịch họp ở công ty xuất bản lúc 10h.

Anh đang ở gần đó.

Anh sẽ đợi, không làm phiền.”

Uyển Nhi nhìn màn hình, mấp máy môi.

Không làm phiền.

Một lời hứa đơn giản—nhưng là điều anh chưa từng làm được trong quá khứ.

Cô nhắn lại duy nhất một chữ:

> “Ừ.”

---

10:00 sáng — Trước cổng công ty xuất bản.

Uyển Nhi vừa bước xuống xe, gió thổi nhẹ làm tóc cô lay động.

Đối diện cổng chính, dựa vào tường đá, một người đàn ông cao lớn đang đứng yên.

Chu Thẩm Dực.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi đơn giản, tay áo xắn lên, mái tóc gọn gàng.

Không còn khí chất lạnh lẽo của người nhà họ Chu.

Chỉ là… người đàn ông đến bên một người phụ nữ mà anh từng đánh mất.

Và lần này anh muốn làm đúng.

Khi Uyển Nhi bước xuống, ánh mắt anh sáng hẳn lên—nhưng anh không đến gần, không gọi tên, không tạo áp lực.

Anh chỉ đứng đó, gật nhẹ:

“Chào buổi sáng.”

Uyển Nhi đáp lại, thoáng gật đầu:

“Chào buổi sáng.”

Không thân mật.

Không xa lạ.

Một khoảng cách vừa đủ.

Cô chuẩn bị bước vào thì Chu Thẩm Dực nói một câu:

“Anh không theo em vào đâu.”

Anh cười khẽ.

“Anh chỉ muốn nhìn em đi làm.”

Uyển Nhi khựng một giây… rồi quay đi.

Cánh cửa công ty đóng lại.

Anh vẫn đứng đó.

Nhân viên đi ngang thì thầm:

“Đẹp trai quá trời…”

“Chờ ai vậy ta?”

“Hình như chờ tác giả Tô!”

Trong phòng họp, Uyển Nhi mở tập tài liệu… nhưng không tập trung được.

“Anh chỉ muốn nhìn em đi làm.”

Câu đó cứ lặp lại trong đầu cô.

Tại sao lại là người này?

Tại sao trái tim cô vẫn phản ứng?

Tại sao hai năm trôi qua, anh trở về vẫn khiến cô dao động?

Không hiểu nổi.

Cuộc họp kết thúc sau hai tiếng.

Cô đi ra cửa.

Qua lớp kính, cô nhìn thấy người đàn ông cao lớn ấy vẫn ở vị trí lúc sáng.

Không nhích một phân.

Trời bắt đầu đổ mưa phùn.

Anh đứng dưới mưa.

Uyển Nhi bước ra, cau mày:

“Anh làm gì vậy? Sao không vào chỗ có mái che?”

Chu Thẩm Dực nhìn cô, ánh mắt bình thản đến mức khiến trái tim cô nhói.

“Anh sợ nếu vào trong… em ra không thấy anh.”

Uyển Nhi nghẹn một nhịp.

Gió thổi, mưa rơi lất phất.

Anh đứng trước mặt cô, không ép buộc, không đòi hỏi, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

“Em ăn trưa chưa? Anh muốn mời em ăn…

không phải để lấy lòng, mà vì anh muốn biết em thích gì, ghét gì.”

Uyển Nhi cắn môi.

Một câu trả lời muốn bật ra, nhưng cô nuốt xuống.

Cô khoanh tay.

“Tùy.

Anh dẫn đường đi.”

Chu Thẩm Dực khẽ cười—một nụ cười thật sự hiếm hoi, dịu dàng đến mức có thể tan cả mưa lạnh.

“Vậy anh xin phép… buổi trưa đầu tiên theo đuổi lại.”

Dưới đây là cảnh bữa trưa ngọt dịu, nơi Chu Thẩm Dực âm thầm quan sát từng thói quen nhỏ của Uyển Nhi — những điều mà chỉ những người thật sự yêu mới để tâm.

---

Quán ăn trưa nhỏ, yên tĩnh và thuần vị.

Không phải nhà hàng sang trọng.

Không phải nơi xa hoa thường dành cho giới thượng lưu.

Là một quán cơm sạch ấm cúng, có mùi gỗ, mùi canh nóng và tiếng muỗng va vào chén nghe rất đời thường.

Uyển Nhi ngạc nhiên:

“Anh chọn nơi này?”

Chu Thẩm Dực mỉm cười nhẹ:

“Em không thích ăn trưa ở nơi ồn ào.

Nhà hàng sang trọng ánh đèn mạnh, em hay đau đầu.”

Uyển Nhi sững người.

Cô… đã từng nói điều này, đúng một lần, sáu năm trước.

“Anh còn nhớ?”

Chu Thẩm Dực kéo ghế cho cô, giọng trầm:

“Anh chưa từng quên.”

Uyển Nhi ngồi xuống, cảm giác tim mình khẽ chạm một nhịp.

Họ gọi vài món đơn giản: canh củ cải, trứng hấp, rau xào, cá kho.

Không phải món đắt tiền, nhưng lại đúng hương vị cô thích.

Khi đũa vừa đưa lên môi, Uyển Nhi ngừng lại.

Canh hơi nguội.

Cá được kho nhạt hơn bình thường.

Trứng hấp mịn, không bị rỗ — đúng kiểu cô thích.

Cô liếc nhìn Chu Thẩm Dực.

Anh đang đặt khăn ăn xuống bên cạnh, động tác rất tự nhiên.

Uyển Nhi nheo mắt:

“Anh… đã đến đây trước đúng không?”

Chu Thẩm Dực hơi khựng một giây — nhưng ánh mắt anh lại lặng lẽ mỉm cười.

“Ừ.

Sáng nay, sau khi đưa hoa cho em.”

Uyển Nhi thả đũa xuống:

“Anh đi thăm dò món em thích?”

“Không phải.”

Anh đáp ngắn gọn.

“Vậy là gì?”

Chu Thẩm Dực nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn như đang nói rõ từng chữ:

“Anh muốn biết, trong hai năm qua… khẩu vị của em có thay đổi không.”

Uyển Nhi nghẹn nhẹ.

Sao lại là người này…

Sao anh ấy vẫn nhớ từng điều nhỏ bé như thế…

Sao anh lại có thể nhẹ nhàng đến mức khiến cô không phòng bị?

Cô cúi xuống ăn tiếp để che giấu cảm xúc.

Một lát, Chu Thẩm Dực chậm rãi nói:

“Em vẫn không thích cà rốt.”

Uyển Nhi tròn mắt.

“Sao anh—?”

“Em gắp sang bên đĩa bên phải trước khi ăn.”

Anh chỉ nhẹ vào đĩa.

Uyển Nhi nhìn theo — đúng là cô vừa gạt cà rốt sang góc phải bàn.

“Anh để ý đến mức đó luôn?”

Cô thở ra, nửa bất lực, nửa… mềm lòng.

Chu Thẩm Dực hơi nghiêng người về phía trước:

“Uyển Nhi, việc để ý em…

với anh chưa từng là khó.”

Uyển Nhi nắm chặt muỗng, tim run như có ai chạm vào phần mềm nhất trong lòng mình.

Một lúc sau, cô lấy lại bình tĩnh:

“Anh… đừng làm như thể anh hoàn hảo. Em không muốn cảm giác bị ai đó ‘đọc’ hết.”

Chu Thẩm Dực nhìn cô, ánh mắt nhu hòa:

“Không phải anh muốn đọc em.”

Anh nói rất khẽ.

“Anh chỉ sợ… bỏ sót điều gì quan trọng với em.”

Uyển Nhi cứng người.

Một câu nói… đủ để tim đau và mềm cùng lúc.

Không khí bữa trưa bỗng ấm lên, dịu dàng đến mức khiến cô không biết đặt tay ở đâu cho phải.

Đến cuối bữa, khi Uyển Nhi đứng dậy, Chu Thẩm Dực đưa khăn giấy cho cô:

“Em dính chút nước canh ở tay áo.”

Uyển Nhi giật mình, nhìn xuống — đúng thật.

Cô còn chưa kịp nhận ra.

“Tại sao anh thấy được?”

Cô hỏi trong vô thức.

Chu Thẩm Dực đáp nhẹ, không chút kiêu ngạo:

“Vì mắt anh… luôn đặt trên em trước.”

Uyển Nhi đứng sững, trái tim đập rối loạn.

Và trong khoảnh khắc ấy—

cô nhận ra sự theo đuổi của anh không ồn ào, không phô trương, mà là loại chăm sóc thầm lặng có thể khiến người ta rơi nước mắt nếu yếu lòng thêm chút nữa.

Bữa trưa kết thúc, Uyển Nhi bước ra cửa quán. Ánh nắng buổi trưa nghiêng xuống, hanh hanh nhưng không gay gắt. Vừa định cúi xuống buộc lại dây giày, cô khựng lại—dây đã được buộc lại gọn từ bao giờ.

Cô quay sang nhìn Chu Thẩm Dực, nghi ngờ:

“Anh làm?”

Anh chỉ nhún vai:

“Em cúi xuống là sẽ đau lưng. Anh buộc giúp trước.”

Uyển Nhi im lặng vài giây, rồi bật cười khẽ:

“Anh biết nhiều quá.”

Chu Thẩm Dực không trả lời — chỉ bước đến đứng cạnh cô, che bóng nắng bằng dáng người cao lớn của mình.

“Buổi chiều em có kế hoạch gì không?”

Giọng anh trầm, không vồn vã nhưng đủ khiến tim cô khẽ đập lệch nhịp.

“Không… chắc là về nghỉ.”

Uyển Nhi đáp, hơi lơ đãng.

Chu Thẩm Dực nhìn cô một thoáng, sau đó đưa tay ra trước mặt cô, lòng bàn tay mở rộng như một lời mời không lời:

“Đi với anh.”

Uyển Nhi chớp mắt.

“Đi đâu?”

“Chỗ em thích.”

Anh nói.

“Và nếu em không biết mình thích gì… anh biết.”

Cô thoáng nghẹn người vì câu nói đó.

“Anh tự tin ghê.”

Chu Thẩm Dực bình thản:

“Anh không tự tin.”

Anh nhìn cô.

“Anh chắc chắn.”

Uyển Nhi không hiểu mình gật đầu vì lý trí hay vì ánh mắt anh.

Chỉ biết khi bàn tay cô đặt vào tay anh, cảm giác ấm áp truyền sang, khiến lòng cô như bị kéo về một nơi quen thuộc đã từng đánh mất từ lâu.

Chuyển cảnh.

Xe chạy qua những dãy phố buổi chiều, ánh nắng phủ lên kính xe thành một lớp vàng nhạt. Gió phả vào từng kẽ tóc.

Sau gần mười phút, Uyển Nhi mở mắt, nhìn cảnh vật bên ngoài — và khẽ ngạc nhiên:

“Công viên ánh sáng?”

Chu Thẩm Dực đánh lái vào bãi đỗ, mỉm cười nhẹ:

“Em từng nói muốn đến đây… nhưng không có thời gian.”

Uyển Nhi giật mình.

Câu nói đó, cô đã nói… vào một buổi tối mệt mỏi, lúc vô thức trút bầu tâm sự với anh trên tin nhắn. Cô còn nghĩ anh sẽ không nhớ.

“Anh còn nhớ chuyện đó?”

Giọng Uyển Nhi nhẹ như gió.

Chu Thẩm Dực khóa xe, đi vòng qua mở cửa bên cô, giọng trầm ấm:

“Những điều liên quan đến em, anh không quên điều nào.”

Uyển Nhi bước xuống xe, trái tim khẽ rung.

Trước mắt cô, công viên ánh sáng lung linh ngay cả khi trời chưa tối — đường đi rợp bóng, những mô hình sáng lấp lánh đặt xen kẽ dưới các tán cây, hồ nước phản chiếu ánh nắng chiều.

“Anh đưa em đến đây để làm gì?”

Uyển Nhi hỏi nhỏ.

Chu Thẩm Dực đứng cạnh, mắt anh nhìn vào cô chứ không phải cảnh đẹp trước mặt:

“Để em vui.”

Một nhịp dừng.

“Hoặc để em bình yên. Hoặc… để anh có thêm chút thời gian bên cạnh em.”

Uyển Nhi cứng người trong nửa giây.

Chu Thẩm Dực đưa tay ra, nhẹ nhàng:

“Đi thôi.”

Lần này, Uyển Nhi không do dự nữa.

Con đường rợp cây dẫn vào khu chính lung linh hơn khi trời bắt đầu ngả tối. Những quầng đèn nhỏ treo trên cao tỏa ánh sáng nhè nhẹ, như những đốm sao rơi xuống tầm tay.

Uyển Nhi bước cạnh Chu Thẩm Dực, không quá gần nhưng cũng chẳng xa. Cảm giác ấy… giống như khoảng cách hai người chưa bao giờ thực sự biến mất.

Thỉnh thoảng, họ bắt gặp những đôi tình nhân đang chụp ảnh. Tiếng cười vang nhẹ. Gió mát thổi qua.

Uyển Nhi nhìn cảnh ấy, tim hơi nhoi nhẹ.

Cô mím môi, cố tỏ ra bình thản:

“Anh đưa em đến đây… xem mấy cái này thật à?”

Chu Thẩm Dực cúi đầu liếc sang, ánh đèn phản chiếu trong mắt anh như vệt sáng mềm:

“Ừ. Vì em thích.”

Uyển Nhi quay đi, giả vờ xem đèn dọc lối đi.

Nhưng tai lại đỏ lên rõ rệt.

---

 — Khoảnh khắc dưới tán cây đèn

Hai người đi đến một khu rừng ánh sáng: hàng cây phủ đầy dây đèn ánh vàng. Khi gió thổi, bóng lá rung lên, phản chiếu ánh sáng như muôn mảnh sao rơi quanh họ.

“Đẹp thật…”

Uyển Nhi lẩm bẩm, giọng nhỏ như tự nói với bản thân.

Chu Thẩm Dực không nói gì, chỉ nhìn cô.

Nhìn rất lâu.

Uyển Nhi cảm nhận được ánh nhìn đó nên quay lại:

“Sao anh nhìn em dữ vậy?”

Chu Thẩm Dực đáp chậm rãi, như thể không cần che giấu:

“Anh đang xem cái gì đẹp hơn: đèn hay em.”

Uyển Nhi: “…”

Cô nghẹn một nhịp. Tim đập mạnh như bị đánh trúng.

“Anh— nói linh tinh.”

“Anh nói thật.”

Giọng anh trầm, nhẹ, nhưng không hề đùa.

Uyển Nhi cắn môi, quay mặt đi, nhưng lòng bàn tay vô thức siết chặt túi xách để trấn tĩnh.

---

 Sự cố nhỏ

Đang đi, Uyển Nhi vô tình vấp phải một viên đá nhỏ.

Cô “a” một tiếng, người nghiêng hẳn về phía trước.

Ngay lập tức—

Chu Thẩm Dực kéo cô về, tay vòng qua eo, giữ cô sát vào ngực mình.

Khoảng cách gần đến mức Uyển Nhi nghe rõ nhịp tim anh.

“Cẩn thận.”

Anh khẽ nói, hơi thở phả xuống tai cô.

Uyển Nhi sượng người, hai tai nóng như lửa.

Cô cố đẩy nhẹ anh ra:

“Em— tự đứng được.”

Nhưng Chu Thẩm Dực vẫn giữ tay trên eo cô, không buông hẳn.

“Biết. Nhưng anh quen rồi.”

“Quen gì cơ…?”

“Quen việc giữ em.”

Uyển Nhi: “…”

Cô hoàn toàn thua.

---

 — Câu nói khiến Uyển Nhi đỏ mặt cực mạnh

Hai người đi đến một cây cầu nhỏ bắc qua hồ nước. Mặt hồ phản chiếu ánh sáng lung linh như hàng ngàn ngọn nến.

Uyển Nhi đứng tựa lan can, gió thổi làm tóc cô tung nhẹ.

Chu Thẩm Dực đứng sau cô nửa bước.

Một lúc lâu không ai nói gì.

Rồi anh đột nhiên lên tiếng, giọng trầm nhưng rất dịu:

“Uyển Nhi.”

“...Hử?”

“Nếu ngày đó anh không rời đi…”

Anh dừng một nhịp.

“Em có chịu… ở bên anh không?”

Uyển Nhi giật mình.

Gió, ánh sáng, mặt hồ, hơi thở phía sau lưng—tất cả như ngưng lại.

Cô đáp nhỏ, né tránh:

“Anh hỏi… kỳ lắm.”

Chu Thẩm Dực nhẹ nhàng tiến sát hơn, đến mức hơi ấm lưng áo cô chạm vào anh.

“Vậy anh hỏi khác.”

Uyển Nhi chưa kịp phản ứng thì anh cúi xuống, nói cạnh tai cô—nhỏ đến mức như chỉ dành cho mình cô nghe:

“Bây giờ…

Em có thể để anh bắt đầu lại không?”

Uyển Nhi cứng đờ.

Tim cô đập mạnh đến mức muốn nổ tung.

Uyển Nhi đứng bất động, như bị gió lạnh chặn mất hơi thở. Câu hỏi của Chu Thẩm Dực không lớn, nhưng lại nặng như muốn kéo cả trái tim cô ra khỏi lồng ngực.

Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run:

“Anh hỏi như thế… em phải trả lời sao đây.”

Chu Thẩm Dực không vội. Anh chỉ nhìn cô từ phía sau, ánh mắt mềm xuống, không thúc ép, cũng không né tránh.

“Trả lời theo cách khiến em nhẹ lòng nhất là được.”

Uyển Nhi quay lại, đối diện anh. Ánh sáng phản chiếu lên mắt Chu Thẩm Dực khiến chúng càng sâu, càng khó rời.

“Anh về rồi… lại muốn bắt đầu lại.”

Cô cắn nhẹ môi.

“Nhưng nếu… em lại bị bỏ rơi thì sao?”

Chu Thẩm Dực bước gần thêm một chút.

“Anh sẽ không rời đi nữa.”

“Nếu có chuyện bất ngờ?”

“Thì anh kéo em theo.”

Uyển Nhi bật cười một tiếng, nhưng đôi mắt vẫn hoe đỏ.

“Anh còn nói mấy câu như vậy… em tưởng anh định bắt cóc em đấy.”

“Ừ.”

Chu Thẩm Dực nhếch môi rất nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô.

“Nếu em không cho anh ở bên, anh thật sự sẽ bắt cóc em.”

Uyển Nhi trợn mắt.

Nhưng trái tim lại mềm đi, chẳng biết từ lúc nào.

Cô cúi đầu, giọng nhỏ đến mức như gió chạm vào nước:

“Để anh… bắt đầu lại không phải chuyện dễ đâu.”

Chu Thẩm Dực đặt tay lên lan can bên cạnh cô, không chạm vào nhưng đủ gần để bao lấy cô trong vòng không khí của riêng mình.

“Anh biết.”

Giọng anh trầm, chắc nịch.

“Nhưng anh không cần em trả lời ngay. Chỉ cần em biết rằng từng ngày sau này… anh đều sẽ chứng minh.”

Uyển Nhi im lặng rất lâu.

Cô không đồng ý.

Không từ chối.

Nhưng đôi vai căng cứng của cô cuối cùng… cũng thả lỏng xuống một chút.

Chu Thẩm Dực nhìn thấy điều đó, và nụ cười rất rất nhỏ xuất hiện nơi khóe môi anh—nụ cười mà chỉ khi đứng sát như thế này mới thấy.

Uyển Nhi quay đi để che sự lung túng, nhưng khi vừa xoay người, Chu Thẩm Dực bỗng nói thêm:

“Uyển Nhi.”

“Hả?”

“Nếu một lần nữa có chuyện xảy ra…”

Anh ngừng lại một nhịp.

“Anh sẽ bảo vệ em trước. Còn bản thân anh… thế nào cũng được.”

Uyển Nhi ngẩng lên, sững lại.

“Anh nói cái gì vậy?”

“Là sự thật.”

“Anh đừng lấy mạng ra nói đùa.”

“Anh chưa từng nghĩ đó là đùa.”

Uyển Nhi cắn môi mạnh đến mức thấy hơi đau.

Cô quay đi, giấu đôi mắt đang đỏ lên.

“Anh… đừng nói mấy câu như vậy nữa.”

“Vì em lo cho anh?”

Uyển Nhi giật mình, lúng túng đáp:

“Không phải! Em chỉ—”

Chu Thẩm Dực cúi xuống, nói một câu khiến cô đứng hình:

“Dù em có chối, anh vẫn nghe thấy tim em trả lời rồi.”

Uyển Nhi: “…”

Mặt cô đỏ đến mức không dám nhìn anh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc