Từ Em Bé Nhỏ

Chương 8

Trước Sau

break

Uyển Nhi đứng im, mặt đỏ bừng, tim đập hỗn loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô không biết mình đang sao nữa—chỉ biết lời Chu Thẩm Dực vừa nói như cú đánh mạnh vào bức tường cô đã dựng suốt hai năm.

Cô hít sâu rồi quay lại, đôi mắt trong trẻo nhưng không còn né tránh như trước.

“Chu Thẩm Dực.”

Cô gọi thẳng tên anh, không trốn, không vòng vo.

Anh hơi khựng lại. Cách cô gọi tên như vậy… là dấu hiệu.

Uyển Nhi nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh hơn, nhưng trong đáy mắt có thứ gì đó mềm lại, yếu mềm đến mức chính cô cũng không che giấu nổi.

“Em không muốn bị anh kéo đi nữa,” cô nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng.

“Nhưng… em cũng không muốn trốn anh.”

Chu Thẩm Dực siết nhẹ bàn tay đang để bên cạnh, ánh mắt anh như sáng lên một nhịp—rất khẽ nhưng đủ để người tinh ý thấy.

Uyển Nhi tiếp tục, giọng chậm hơn:

“Anh nói anh sẽ bắt đầu lại từ đầu.”

Cô nhìn thẳng vào anh.

“Vậy em cũng muốn bắt đầu lại cách nhìn anh.”

Một câu nói thôi… nhưng là tất cả.

Chu Thẩm Dực thở nhẹ một hơi, giống như người vừa nắm lại thứ mà mình không dám hy vọng.

“Uyển Nhi…”

Giọng anh khàn xuống, như bị cắt bởi quá nhiều cảm xúc dồn vào một lúc.

“Nhưng,” Uyển Nhi nói thêm, cắt ngang bước tiến của anh,

“em sẽ không dễ tin anh đâu.”

“Anh biết.”

“Và anh không được làm em thất vọng thêm một lần nào nữa.”

“Anh sẽ không.”

Uyển Nhi nhìn anh rất lâu, rồi khẽ cúi đầu.

Giọng cô mềm đến mức như rơi ra khỏi môi:

“Vậy… anh chứng minh đi.”

Chu Thẩm Dực chưa kịp phản ứng thì Uyển Nhi bước lên trước một bước, bỏ lại anh phía sau, như kéo khoảng cách ra… nhưng không còn lạnh nhạt.

Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhẹ nhàng ấy—không phải tránh né, mà giống như đang cho anh cơ hội theo kịp.

Chu Thẩm Dực mím môi, bước nhanh lên, giữ khoảng cách vừa phải cạnh cô.

Uyển Nhi liếc sang, thấy anh theo sau, liền quay đi… nhưng khóe môi lại nhếch lên rất nhẹ, nhẹ đến mức người ngoài không thể nhận ra.

Chỉ có Chu Thẩm Dực nhìn thấy.

Anh hiểu.

Cô… đã mở một cánh cửa rất nhỏ cho anh.

Và chỉ cần thế, anh đã sẵn sàng chờ thêm bao lâu cũng được.

Uyển Nhi và Chu Thẩm Dực tiếp tục đi dọc theo lối đèn, nhưng không khí giữa hai người đã khác hẳn lúc nãy. Không còn sự phòng thủ kín mít của cô, cũng không còn cảm giác anh phải rón rén. Mọi thứ… mềm hơn, ấm hơn.

Uyển Nhi đi trước vài bước, rồi đột nhiên dừng lại.

Chu Thẩm Dực suýt nữa va vào cô.

Cô xoay người lại, ánh đèn hắt lên khiến gương mặt cô như phủ một lớp sáng mềm.

“Anh đói chưa?”

Uyển Nhi hỏi, giọng bình thản… nhưng trong đáy mắt lại mang chút quan tâm vô thức mà chính cô không nhận ra.

Chu Thẩm Dực nhìn cô, khoé môi cong lên chậm rãi.

“Đói.”

Anh đáp.

“Nhưng không phải đói ăn.”

Uyển Nhi đứng hình một giây.

Tim đập lệch nhịp.

“Anh… đừng nói mấy câu đó nữa.”

Cô nghiêng mặt tránh đi, tai lại đỏ lên.

Chu Thẩm Dực bật cười rất nhẹ, nhưng lần này anh không trêu quá đà.

Không tiến sát, không chạm vào cô, chỉ đi song song.

“Được. Vậy em muốn ăn gì?”

Uyển Nhi suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Có một quán mì nổi với món bò hầm… em thích lắm. Gần đây thôi.”

“Anh dẫn em đi.”

“Em biết đường, để em—”

“Uyển Nhi.”

Giọng Chu Thẩm Dực khẽ trầm xuống, không ép buộc nhưng cũng không cho phép từ chối.

“Để anh dẫn.”

Uyển Nhi nhìn anh vài giây.

Không hiểu sao, cô không phản bác nữa.

Cô gật nhẹ. “Ừ.”

Khi hai người bước ra khỏi khu ánh sáng để đi đến quán mì, Uyển Nhi vô thức kéo sát áo khoác lại vì gió đêm hơi lạnh.

Không đợi cô lên tiếng, Chu Thẩm Dực đã đưa tay ra phía sau, nhẹ nhàng đặt áo khoác của anh lên vai cô.

Uyển Nhi giật mình.

“Anh làm gì vậy?”

“Gió lạnh.”

Anh nói đơn giản như thể việc đó là bản năng.

“Em dễ bị cảm.”

“Em không dễ bị cảm…”

“Biết.”

Anh liếc sang, giọng rất nhẹ.

“Nhưng anh vẫn lo.”

Uyển Nhi cắn môi.

Đôi chân bước nhanh hơn để che đi sự lúng túng, nhưng tim thì càng loạn nhịp.

Đến trước quán mì nhỏ, ánh đèn vàng bên trong chiếu ra, tạo cảm giác ấm áp đến lạ.

Uyển Nhi bước vào trước.

Chu Thẩm Dực theo sau, đứng đủ gần để bảo vệ, nhưng đủ xa để cô không cảm thấy áp lực. Anh thay đổi cách tiếp cận: chủ động, nhưng kiềm chế — vừa vặn đến mức khiến Uyển Nhi không biết phải phản ứng thế nào.

Hai người chọn bàn gần cửa sổ.

Gió đêm len vào, nhưng chiếc áo khoác anh khoác lên người cô khiến cô ấm đến lạ.

Khi phục vụ mang hai tô mì bò hầm ra, Uyển Nhi cúi xuống, hít nhẹ mùi thơm.

“Chỗ này đúng thật… vẫn ngon như trước.”

Chu Thẩm Dực nhìn cô, ánh mắt mềm đến mức giống như muốn dùng thời gian còn lại của đời mình để ngắm cô cả tối.

Anh chống tay lên bàn, giọng trầm thấp:

“Chỉ cần em thích, sau này… chúng ta sẽ đến ăn bao nhiêu lần cũng được.”

Uyển Nhi khựng lại.

Cô không trả lời câu đó.

Nhưng cô múc một muỗng mì, thổi nhẹ, rồi đưa về phía anh:

“Anh nếm thử đi.”

Khoảnh khắc ấy—

Chu Thẩm Dực sững người.

Uyển Nhi cũng sững người.

Hai năm rồi… cô chưa từng chủ động làm điều gì thân mật như vậy với bất kỳ ai.

Cô vội rụt tay lại, đỏ mặt:

“Em— em đưa lộn…”

Chu Thẩm Dực không cho cô rút lại muỗng mì.

Anh nghiêng người, cúi nhẹ, và ăn thẳng từ muỗng cô đang cầm.

Uyển Nhi đông cứng.

Chu Thẩm Dực liếm nhẹ môi, giọng trầm xuống:

“Ngon thật.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Nhưng em nấu còn ngon hơn.”

Uyển Nhi đột nhiên đứng bật dậy:

“Em— em ra ngoài hít chút khí.”

Cô quay lưng bỏ ra cửa, mặt đỏ đến mức nóng bừng.

Chu Thẩm Dực nhìn theo bóng lưng ấy… rồi bật cười khẽ, bàn tay nắm lại dưới bàn, như cố kiềm cảm xúc tràn lên.

Nhưng đôi mắt anh sáng lên rõ rệt.

Uyển Nhi…đang rung động lại vì anh.

Uyển Nhi bước nhanh ra khỏi quán, hai tay áp lên má để hạ bớt nhiệt. Trời đêm mát, ánh đèn đường trải dài trên vỉa hè tạo thành từng mảng vàng mềm, giúp cô phần nào bình tĩnh lại.

Cô vừa tự trấn an:

“Không sao, không sao… chỉ là ăn chung một muỗng thôi…”

Thì ngay sau lưng, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.

“Uyển Nhi.”

Cô quay lại.

Chu Thẩm Dực đứng ngay ngưỡng cửa quán, ánh sáng từ phía sau bao lấy anh. Gương mặt anh nửa sáng nửa tối, nhưng ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía cô—rõ ràng, chuyên chú, không che giấu.

“Em bỏ chạy như vậy,” anh nói khẽ, “anh tưởng em định trốn anh nữa.”

Uyển Nhi đảo mắt:

“Em không có chạy.”

“Ừ.”

Giọng anh trầm xuống, nhẹ nhưng có phần cưng chiều.

“Em chỉ… đỏ mặt rồi bước nhanh như bay thôi.”

“Chu Thẩm Dực!”

Anh bật cười rất nhỏ.

Uyển Nhi định quay đi để tránh ánh mắt quá nóng của anh thì—

Một giọng nữ vang lên phía bên kia đường:

“Ơ— có phải… Tô Uyển Nhi không?!”

Uyển Nhi sững người.

Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập:

“Đúng rồi! Là chị Uyển Nhi thật!”

“Trời ơi, em đọc truyện của chị suốt! Cho tụi em xin ch—”

Câu nói chưa kịp dứt.

Một cánh tay ôm lấy vai Uyển Nhi, kéo cô lùi nhẹ về phía sau.

Chu Thẩm Dực.

Không mạnh, không gấp, nhưng cực kỳ chắc chắn.

Anh hơi cúi đầu, đứng chắn trước mặt cô theo bản năng thuần túy của một người đã quen bảo vệ quá mức.

Ánh mắt anh đổi sắc—không còn dịu dàng như nãy, mà trở nên lạnh và sắc bén, giống hệt người đàn ông từng sống trong bóng tối.

Hai cô gái fan trẻ khựng lại, ngạc nhiên nhìn anh.

Chu Thẩm Dực lên tiếng, giọng thấp nhưng lịch sự đến mức khiến người nghe không dám phản bác:

“Xin lỗi. Cô ấy đang nghỉ ngơi.”

Hai fan nhìn nhau, hơi lùi lại.

“À… dạ, xin lỗi chị… tụi em không cố làm phiền…”

Uyển Nhi vội bước ra từ phía sau lưng Chu Thẩm Dực, trấn an:

“Không sao đâu, chị cảm ơn hai em nhé. Đừng lo, chị ổn.”

Hai fan nhẹ nhõm, gật đầu liên tục.

Nhưng ánh mắt họ vẫn dán vào Chu Thẩm Dực — không phải tò mò, mà kiểu ôi trời ơi ai đây mà đẹp trai dữ vậy.

Một người còn thì thầm:

“Chị ơi… bạn trai chị á?”

Uyển Nhi như bị ai bóp cổ.

“Không— không phải!”

Nhưng trước khi cô nói hết câu, Chu Thẩm Dực đã đáp rất bình tĩnh:

“Phải.”

Uyển Nhi: “?!?!”

Hai fan: “Áaaaaa chúc mừng chị!!!”

Uyển Nhi đỏ bừng mặt, lúng túng đến mức không biết phải làm gì.

Hai fan tạm biệt rồi chạy đi, vừa chạy vừa bàn tán sôi nổi.

Còn Uyển Nhi thì quay phắt sang Chu Thẩm Dực:

“Anh nói cái gì vậy?!”

Chu Thẩm Dực nhìn cô, môi cong nhẹ nhưng mắt thì cực kỳ tỉnh táo.

“Anh nói đúng.”

Anh chậm rãi bước đến gần, cúi nhẹ người, để mặt ngang với cô.

“Anh là người em đang cho phép bắt đầu lại.”

“Nhưng… đâu phải bạn trai—”

“Chưa.”

Anh cắt lời, giọng thấp đến mức khiến tim cô thắt lại.

“Nhưng sẽ là.”

Uyển Nhi nghẹn cứng.

Gió đêm thổi qua, mang theo mùi mì bò hầm còn vương trên anh, khiến cô càng rối loạn.

Chu Thẩm Dực nhìn sâu vào mắt cô, nói thêm một câu khiến cô muốn bỏ chạy vòng quanh thành phố:

“Trừ khi em nói em không cần anh.”

Anh dừng lại một nhịp.

“Còn nếu em không nói câu đó… thì anh mặc định.”

“Mặc định gì?”

“Mặc định em thuộc về anh thêm lần nữa.”

Uyển Nhi: “…”

Trái tim cô, không hiểu sao, lại đập… rất nhanh.

Chu Thẩm Dực đi bên cạnh Uyển Nhi, bước chân chậm hơn thường ngày. Bầu trời cuối chiều đổ màu cam mật ong, kéo bóng hai người dài trên lối đi lát đá. Bình thường anh luôn lạnh lùng, lời ít đến mức khiến người ta khó nắm bắt. Thế nhưng hôm nay, anh lại chủ động mở lời trước.

“Uyển Nhi… dạo này em gầy.”

Giọng anh trầm, nhẹ, nhưng mang theo sự để ý rõ rệt.

Uyển Nhi hơi nghiêng đầu nhìn anh—không phải kiểu lãnh đạm, xa cách như trước. Ánh mắt Chu Thẩm Dực, suốt sáu năm giấu kín sau lớp bình thản, hôm nay lại mang chút gì đó mềm hơn, giống như đang dè dặt dò hỏi.

Cô chưa kịp đáp thì anh nói tiếp, thấp giọng, như đang cố trấn an:

“Anh không muốn em vất vả một mình như vậy.”

Uyển Nhi hơi khựng lại—từ bao giờ anh bắt đầu nói những câu như thế?

---

Họ dừng trước một quán trà nóng ven đường. Chu Thẩm Dực đẩy nhẹ cửa, nhưng thay vì bước vào trước như thói quen, anh quay lại, che tay lên khung cửa để cô không bị đụng đầu.

Một cử chỉ nhỏ thôi—nhưng anh chưa từng làm.

Uyển Nhi nhìn anh chằm chằm:

“…Sao anh tốt với em như vậy hôm nay?”

Chu Thẩm Dực thoáng mất tự nhiên, thu tay về chậm rãi, ánh mắt khẽ cụp xuống.

“Anh nợ em. Nhiều hơn em nghĩ.”

Thái độ anh thực sự khác hẳn: không còn lạnh lùng, không còn giữ khoảng cách. Anh như bước ra khỏi chiếc áo giáp sáu năm qua vẫn bọc mình lại—bộc lộ sự quan tâm lộ liễu đến mức khiến cô khó tin.

Uyển Nhi nhận tách trà nóng từ tay anh, nhưng khi ngước lên lại bắt gặp ánh mắt Chu Thẩm Dực đang dán chặt vào mình—không giấu giếm, không né tránh như mọi lần.

“Em đừng nhìn anh như thể anh là người xa lạ.”

Giọng anh thấp hơn bình thường, mang hơi ấm hiếm hoi.

Uyển Nhi nhíu mày:

“Anh đã khiến em phải xem anh như một người xa lạ.”

Chu Thẩm Dực không phản bác. Anh chỉ im lặng vài giây rồi bất ngờ vươn tay kéo nhẹ chiếc khăn choàng lệch trên vai cô, điều chỉnh lại cho ngay ngắn. Ngón tay anh lướt qua làn tóc cô, cẩn thận đến mức trái tim Uyển Nhi rung lên một nhịp lạc.

“Anh biết,” anh thở ra một hơi rất khẽ, “nhưng hôm nay… anh muốn bù đắp một chút.”

Đáng sợ nhất là ánh mắt của anh:

Sâu, kiên định, và hoàn toàn đặt cô vào trung tâm.

---

Uyển Nhi đặt tách trà xuống, hơi run vì cảm xúc dâng lên khó kiểm soát.

“Chu Thẩm Dực… rốt cuộc anh muốn gì ở em?”

Anh không né tránh câu hỏi như mọi khi.

Chu Thẩm Dực cúi người xuống gần hơn, đôi mắt đen không rời gương mặt cô.

“Muốn em để anh lại bước vào cuộc đời em.”

“Muốn em… để anh được ở bên em.”

Uyển Nhi ngạc nhiên đến bật cười nhẹ—không phải vui mà là không thể tin nổi.

“Anh thay đổi nhanh quá.”

“Không,” Chu Thẩm Dực khẽ lắc đầu, giọng chậm rãi, “Anh chỉ là… cuối cùng cũng đủ dũng khí để thể hiện.”

Trong khoảnh khắc đó, thái độ anh hoàn toàn khác:

Không che giấu, không phòng thủ—chỉ có sự chân thành lộ rõ và một chút bất an sâu thẳm.

Tách trà trên bàn còn bốc khói, nhưng không khí giữa hai người lại như bị đóng băng bởi lời tỏ bày thẳng thắn ấy.

Uyển Nhi im lặng rất lâu. Cô nhìn thẳng vào Chu Thẩm Dực—người đàn ông của sáu năm từng là cả thanh xuân và vết thương sâu nhất của cô.

“Anh nói vậy… em phải tin thế nào đây?”

Giọng cô nhỏ nhưng run, chứa sự phòng thủ nhưng cũng chứa hy vọng mà cô không chịu thừa nhận.

Chu Thẩm Dực nghe câu hỏi ấy thì hơi cúi đầu, hai bàn tay siết lại trên đầu gối. Không phải tức giận—mà là vì anh đang cố kìm nén cảm xúc.

“Anh hiểu,” anh nói chậm rãi, “em không có lý do gì để tin anh nữa.”

Uyển Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, tránh ánh nhìn ấy vì nó quá thật.

“Vậy sao anh còn đến tìm em?”

Chu Thẩm Dực lập tức trả lời, gần như không cần nghĩ:

“Vì em là người duy nhất anh muốn quay về.”

Câu nói ấy khiến lòng cô khựng lại.

---

Không khí bỗng trở nên yên ắng. Không còn tiếng pha trà, không còn tiếng xe ngoài phố—chỉ còn giọng anh nhẹ nhưng đầy sức nặng:

“Uyển Nhi, anh đã đánh mất em một lần rồi. Lần này… anh không muốn tiếp tục làm sai.”

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng đỏ nơi khóe—không phải vì xúc động quá mức, mà giống như anh đã chịu đựng rất lâu rồi mới dám nói ra.

Cô chưa từng thấy Chu Thẩm Dực yếu mềm đến vậy.

Người đàn ông trước mặt cô… không phải hình ảnh lạnh lùng vô cảm của sáu năm trước nữa.

Uyển Nhi nuốt nhẹ.

“Chu Thẩm Dực… anh thật sự… thay đổi rồi.”

Chu Thẩm Dực nhìn cô, lần đầu tiên mỉm cười rất nhẹ, không hề che giấu sự yếu lòng:

“Không phải thay đổi… mà là anh cuối cùng cũng hiểu mất em đáng sợ đến mức nào.”

Uyển Nhi cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp. Cô không muốn thừa nhận, nhưng sự kiên định lẫn mềm mại trong ánh mắt Chu Thẩm Dực… đang làm những vết nứt cũ trong lòng cô dần khép lại.

“Anh…”

Cô mở miệng, nhưng chưa kịp nói trọn câu.

Chu Thẩm Dực đứng dậy.

Không vội vã.

Không phô trương.

Chỉ lặng lẽ bước đến trước mặt cô như thể mỗi bước đều được cân nhắc suốt hai năm anh rời đi.

Uyển Nhi đứng bật dậy theo bản năng, tim đập mạnh đến mức cô thấy nghẹn.

“Anh làm gì vậy—”

Cô chưa nói xong, anh đã quỳ một chân xuống.

Động tác vô cùng tự nhiên, không chuẩn bị, nhưng lại chân thành đến mức khiến toàn thân Uyển Nhi run lên.

“Uyển Nhi,”

giọng anh khàn đi,

“anh biết anh không có tư cách làm chuyện này nhanh như vậy.”

Cô trợn mắt, không tin nổi.

“Nhưng anh không muốn tiếp tục để em đứng giữa ‘có thể’ và ‘không thể’ nữa.”

Chu Thẩm Dực ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm giống như chứa cả đoạn đường sáu năm lạc mất nhau.

“Anh muốn cả thế giới biết—người anh chọn là em.”

Uyển Nhi đưa tay lên miệng, nước mắt trào ra không kịp ngăn.

“Đứng dậy đi… anh đang làm gì vậy…”

Cô hốt hoảng, vừa khóc vừa cố kéo anh lên nhưng anh vẫn giữ tư thế ấy.

“Uyển Nhi.”

Giọng anh rất nhẹ, nhưng từng chữ như in sâu vào tim cô.

“Lấy anh nhé?”

Cô nghẹn lại.

Không phải vì lời cầu hôn…

Mà vì trong đôi mắt anh, lần đầu tiên cô thấy một Chu Thẩm Dực không che giấu, không trốn tránh, không chạy đi nữa.

Một Chu Thẩm Dực chỉ biết đặt tất cả hy vọng vào cô.

Uyển Nhi bật khóc, đánh nhẹ vào vai anh:

“Anh… đồ ngốc…”

Nhưng ngón tay cô run run nắm lấy tay anh.

“Em… đồng ý.”

Khoảnh khắc ấy, Chu Thẩm Dực đứng dậy, kéo cô vào một cái ôm chặt đến mức cơ thể cô như chìm hẳn vào hơi ấm anh. Hơi thở anh run nhẹ bên tai cô—thứ run rẩy của người cuối cùng cũng chạm được điều mình đã mơ suốt nhiều năm.

“Uyển Nhi…”

anh thì thầm,

“cảm ơn em vì đã cho anh thêm một cơ hội.”

Cô dựa vào ngực anh, nấc nhẹ:

“Đừng làm em đợi nữa… chỉ cần vậy thôi.”

Anh siết cô chặt hơn, như hứa bằng cả trái tim:

“Không bao giờ nữa.”

Chu Thẩm Dực bắt tay vào chuẩn bị lễ cưới ngay ngày hôm sau, nhanh đến mức khiến cả trợ lý của anh cũng choáng.

Anh không thuê wedding planner—anh tự làm.

Tự chọn hoa.

Tự xem nhà hàng.

Tự so chi tiết từng bước như thể chỉ cần thiếu một cánh hoa hồng là trái tim anh sẽ loạn lên.

---

Trong khi đó, Uyển Nhi mở buổi live stream đặc biệt—dù đã dừng chơi game chuyên nghiệp, fan cô vẫn trung thành như ngày đầu.

Giao diện vừa bật, phòng chat nổ tung:

[Fan]: Ơ? Nhi comeback hả??

[Fan]: Chị yêu tung content mới đi!!

[Fan]: Gần đây chị thấy hồng hào haaa rõ ràng có gì đó!!

Uyển Nhi bật cười, cầm mic, giọng mềm mại nhưng có phần hồi hộp:

“Chào mọi người… hôm nay mình live không phải để chơi game đâu, mình… có chuyện muốn thông báo.”

Phòng chat dậy sóng tức thì:

[Fan]: Cái gì đó quan trọng???

**[Fan]: Trời đừng nói chị nghỉ hẳn?

[Fan]: Hay debut truyện mới??

Uyển Nhi hít sâu.

“Không phải mấy cái đó… mà là…”

Cô giơ tay trái lên. Chiếc nhẫn sáng lấp lánh dưới ánh đèn livestream.

Trong 0,5 giây phòng chat đứng hình.

Rồi:

**[Fan]: HẢAAAAA????

[Fan]: CÁI GÌ TRÊN TAY CHỊ VẬY TRỜI ƠI???

**[Fan]: NHẪN??? NHẪN CƯỚI???

**[Fan]: CHỊ CƯỚI????

**[Fan]: CHỊ NÓI ĐI LÀ AIIII??

[Fan hardcore]: AI LÀM CHỊ KHÓC TỤI EM ĐÁNH!! AI LÀM CHỊ CƯỚI TỤI EM CŨNG ĐÁNH!!

Uyển Nhi bật cười đến rưng mắt.

“Không ai làm em khóc nữa đâu… vì người đó chính là người em đã chờ rất lâu.”

Sự im lặng bao trùm vài giây rồi bùng nổ cảm xúc:

[Fan]: Ôi trời ơi câu này… chị đang yêu thiệt rồi…

[Fan]: Chị kể đi kể đi kể đi!!!

[Fan]: Chúng em muốn biết chú rể là ai!!

Uyển Nhi đỏ mặt.

“Người ấy sẽ xuất hiện thôi… nhưng bây giờ em chỉ muốn nói với mọi người—”

Cô nhìn thẳng vào camera, mỉm cười bằng tất cả sự hạnh phúc mà bao năm cô từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có lại.

“—em sắp kết hôn. Và em muốn chia sẻ niềm vui này với tất cả mọi người đã ở bên em suốt thời gian qua.”

Chat bùng nổ hoa, tim, sticker náo loạn như vỡ sân khấu.

[Fan]: CHÚC MỪNGGGGGGGGG!!!

[Fan]: Trời ơi cuối cùng chị cũng có người chăm sóc.

[Fan game thủ cũ]: Hên là tôi chưa crush chị… à không thật ra tôi crush nhưng vẫn chúc mừng.

[Fan]: Chị livestream tiệc cưới không??

[Fan]: Chị mặc váy gì???

[Fan]: CHÚ RỂ LÀ AI? ĐỨA NÀO HỎI LẠI CÂU NÀY NỮA TUI GÁNH KHÔNG NỔI!!

Uyển Nhi cười đến đỏ cả vành tai.

“Em chỉ muốn mọi người biết: em hạnh phúc. Vậy là đủ.”

---

Trong lúc đó, ở bên kia thành phố—

Chu Thẩm Dực đứng trong cửa hàng trang trí tiệc cưới, tay đang lựa từng bông hoa trắng cho lễ đường. Người nhân viên vừa ghi chú vừa hỏi:

“Anh đặt hơi nhiều… anh biết không, đây là số lượng hoa thường dùng cho ba lễ cưới chứ không phải một.”

Chu Thẩm Dực chỉ nhẹ giọng đáp:

“Cô ấy đã đợi quá lâu.”

Đôi mắt anh mềm lại như chứa cả bầu trời:

“Lần này… tôi muốn bất kỳ điều gì của cô ấy cũng phải hoàn hảo.”

Anh không biết—ngay lúc này, Uyển Nhi đang nhìn vào nhẫn cưới, ngón tay vô thức vuốt nhẹ.

Và cô khẽ thì thầm, như nói với chính trái tim mình:

“Em thật sự… sắp kết hôn rồi.”

Phòng chat đang xôn xao thì bất ngờ hàng loạt câu hỏi giống nhau hiện lên liên tục, tốc độ nhanh đến mức cửa sổ chat gần như không đọc kịp:

[Fan]: CHỊ ƠI ĐÁM CƯỚI Ở ĐÂU???

[Fan]: CHO TỤI EM ĐỊA CHỈ!!!

[Fan]: ĐỂ TỤI EM ĐỨNG NGOÀI CỔNG VỖ TAY CHÚC MỪNG!!

[Fan]: Livestream không thì cho tụi em đến xem trực tiếp đi!!!

[Fan]: ĐỪNG NÓI CHỊ CƯỚI Ở NƯỚC NGOÀI NHÉ??

Uyển Nhi phì cười, suýt nghẹn nước lọc.

“Trời ơi… mọi người bình tĩnh một chút, em mới chỉ nói em sắp cưới thôi đã muốn ‘phá làng phá xóm’ rồi.”

Chat spam icon cười đến rung cả màn hình.

[Fan]: CHỊ NÓI ĐI!

[Fan]: Mình không đòi dự đâu… chỉ muốn đứng xa xa nhìn chị đẹp thôi!!

[Fan]: Mấy đứa tạo nhóm fan đi đám cưới chưa??

[Fan]: Rồi ai cầm banner??

Uyển Nhi đỏ mặt nhưng vẫn không nén được nụ cười mềm mại đầy hạnh phúc.

“Được rồi, được rồi… em trả lời đây.”

Phòng chat đột ngột im lặng.

Như hàng nghìn người cùng nín thở.

Uyển Nhi chống cằm, đôi mắt cong nhẹ:

“Đám cưới sẽ được tổ chức ở một nơi… khá đặc biệt.”

Chat bùng lên:

[Fan]: CHÍNH LÀ NƠI NÀO???

[Fan]: TRỜI ƠI CHỊ ĐỪNG NÓI VÒNG VÒ!!

[Fan]: Là bãi biển?? Là resort??? Là biệt thự??? Là ĐÀ LẠT???

Uyển Nhi khẽ nghiêng đầu, giọng dịu lại:

“Ở nơi có rất nhiều hoa trắng.

Một nơi… chỉ cần đứng vào là cảm giác giống như cả thế giới đang chúc phúc mình.”

Phòng chat lặng vài giây.

Rồi:

[Fan]: TRỜI ƠI LÀ VƯỜN HOA HẢ??

[Fan]: LÀ NGOÀI TRỜI!!

[Fan]: LÃNG MẠN QUÁ TRỜI!!

[Fan]: Cho location đi chị!!!

[Fan]: Tụi em hứa chỉ đứng xa xa nhìn một chút xíu!!

Uyển Nhi bật cười vì fan càng nói càng nhiệt tình.

“Location thì… để sau nhé.”

Cô làm dấu “bí mật” lên môi, nghịch ngợm.

“Người ta nói chưa cưới mà khoe hết thì dễ bị ‘quở’ lắm đó.”

Phòng chat:

[Fan]: HUHU CHỊ GIẢM ĐAU ĐI!!!

[Fan]: Không được biết nơi cưới mà khóc như mất mùa!!

[Fan]: Dù gì tụi em cũng re-up từng giây livestream này!!

Uyển Nhi cười đến sáng cả gương mặt.

“Yên tâm đi, đến lúc thích hợp… em sẽ cho mọi người biết.

Còn bây giờ—em chỉ muốn mọi người vui cùng em trước đã.”

Phòng chat phủ kín hoa, tim, và những dòng chữ chúc phúc.

Kết thúc buổi live, cô tắt camera, tựa nhẹ vào ghế—trái tim vẫn còn đập rộn ràng.

Và ở phía bên kia thành phố, nơi Chu Thẩm Dực đang đứng giữa một vườn hoa trắng đang được trang trí…

Anh siết nhẹ điện thoại trong tay khi nhìn tin nhắn duy nhất cô gửi:

“Fan hỏi đám cưới ở đâu. Em bảo là một nơi đầy hoa trắng.”

Chu Thẩm Dực khẽ mỉm cười—nụ cười chỉ dành riêng cho Uyển Nhi.

“Vậy anh sẽ chuẩn bị để nơi đó… đẹp đến mức em bước vào là muốn khóc.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc