Từ Em Bé Nhỏ

Chương 6

Trước Sau

break

Chu Thẩm Dực không trả lời ngay. Anh đứng đó, lặng im, như thể đang dùng khoảng không giữa hai người để đo lại từng nhịp thở của Uyển Nhi.

Cô hỏi anh có từng quên cô chưa.

Một câu tưởng nhẹ như gió thoảng… lại đủ để rạch toang sáu năm trời anh nén mình mà sống.

“Uyển Nhi…”

Giọng anh khản đi, thấp đến mức gần như tan vào bóng tối.

Anh đưa tay lên, nhưng chỉ nâng được nửa chừng—rồi khựng lại. Sáu năm qua, anh đã tự dạy mình phải quen với việc không được chạm vào cô. Cơ thể vẫn còn nhớ lời cấm đó.

Ánh mắt của anh rủ xuống, hàng mi khẽ run.

“Anh không đủ tư cách để quên em.”

Giọng anh như nghẹn lại ở cuối câu.

“Cũng không đủ tư cách… để nhớ em một cách đường hoàng.”

Uyển Nhi mở to mắt. Trái tim cô vô thức thắt lại.

Chu Thẩm Dực bước một bước đến gần hơn, bóng anh phủ lên cô, vừa ôn nhu vừa như nghẹt thở.

“Sáu năm qua, mỗi ngày anh đều muốn quay về.”

Anh nói từng chữ, như thể mỗi chữ đều cắt qua lồng ngực.

“Nhưng anh không chắc… mình có còn xứng đáng đứng trước mặt em không.”

Uyển Nhi định nói gì đó—nhưng Chu Thẩm Dực đã cúi đầu, hàng vai rộng chùng xuống, mang theo một nỗi mệt mỏi sâu đến mức từng thớ cơ đều như đang chịu đựng.

“Có những chuyện… anh không thể nói với em.” Anh siết chặt tay, khớp xương bật lên rõ ràng.

“Nhưng nếu có thể, anh muốn em biết một điều.”

Anh ngẩng đầu lên.

Đôi mắt từng luôn lạnh lùng giờ đỏ lên, giống như đã kìm nén quá nhiều.

“Uyển Nhi, em chưa từng bị anh quên.”

“Dù chỉ một ngày.”

Uyển Nhi đứng lặng. Những lời anh nói giống như kéo cô ngược về những tháng ngày vừa mong vừa hận, vừa đợi vừa tuyệt vọng. Ngực cô đau đến mức muốn thở cũng khó.

“Vậy… sáu năm qua anh ở đâu?”

Giọng cô run, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Nếu anh không quên em… thì vì sao không quay lại?”

Chu Thẩm Dực nhắm mắt một thoáng.

Uyển Nhi nhận ra đôi tay anh đang siết chặt đến nổi gân xanh, như thể chỉ cần buông lỏng là tất cả sẽ sụp xuống.

“Anh không thể.”

Anh mở mắt—ánh nhìn sắc nhưng lạc lõng, chứa đầy sự tự trách.

“Lúc đó… anh không còn quyền lựa chọn.”

Uyển Nhi cau mày: “Ý anh là gì?”

Chu Thẩm Dực im lặng vài giây, rồi chậm rãi, nặng nề như đang lật mở một vết thương đã đóng vảy từ lâu:

“Đêm anh biến mất… là đêm Chu gia gặp biến cố.”

Giọng anh thấp, từng chữ rơi xuống đầy áp lực.

“Anh bị ép rời đi. Không phải rời khỏi em… mà là rời khỏi cả cuộc đời bình thường mà anh muốn.”

Uyển Nhi lùi nửa bước, trái tim đập mạnh.

“Bị ép? Ai ép anh?”

Chu Thẩm Dực nhìn cô rất lâu.

Lâu đến mức như muốn thăm dò xem cô chịu đựng được bao nhiêu.

Cuối cùng anh mới đáp, giọng khàn đến mức như bị xé rách từ bên trong:

“Chính người mà em tin nhất.”

Uyển Nhi thoáng tái mặt. “Anh… đang nói ai?”

Chu Thẩm Dực hơi cúi đầu, nụ cười nhạt đau đến nghẹt thở:

“Cha em.”

Uyển Nhi chết lặng.

Cơ thể cô cứng đờ, gió đêm lùa qua cánh cửa sau lưng mà cô lại thấy như bị xô vào vực.

“Không thể nào… Cha tôi không—”

“Uyển Nhi.”

Anh ngắt lời, giọng thấp nhưng kiên định.

“Nếu không phải ông ấy, anh sẽ không biến mất khỏi cuộc đời em dù chỉ một ngày.”

Cô hít sâu, hơi thở run rẩy:

“Ông ấy… đã nói gì với anh?”

Chu Thẩm Dực mím môi, đôi mắt tối lại sâu như vực.

“Ông ấy đưa cho anh hai lựa chọn.”

“Rời khỏi em.”

Một khoảng lặng.

“Hoặc để em phải trả giá thay cho chuyện Chu gia.”

Uyển Nhi cảm giác máu trong người lạnh đi.

Ngón tay cô run lên, siết chặt quai túi đến trắng bệch.

Còn Chu Thẩm Dực…

Anh nhìn cô, ánh mắt không còn giấu giếm.

“Anh chọn rời đi.”

“Vì nếu không… người bị hủy hoại lúc đó sẽ là em.”

Uyển Nhi lùi thêm một bước, như thể mặt đất dưới chân vừa nứt ra.

“Sao anh có thể nói vậy…?”

Giọng cô khàn lại, đôi mắt đỏ lên.

“Cha tôi chưa bao giờ làm hại tôi. Ông ấy yêu tôi, bảo vệ tôi… Anh nói vậy chẳng khác nào bảo tôi sống trong một lời nói dối suốt bao năm!”

Chu Thẩm Dực siết tay, nhưng vẫn nhìn cô thẳng, không né tránh.

“Anh biết em khó tin. Nhưng đó là sự thật.”

Uyển Nhi bật cười, tiếng cười run lên vì giận và đau:

“Vậy còn anh? Sáu năm—anh chỉ cần nói một câu! Một tin nhắn, một dấu hiệu, bất cứ thứ gì! Nhưng anh chọn im lặng. Anh để tôi nghĩ anh phản bội tôi, bỏ tôi, ruồng rẫy tôi…”

Giọng cô nghẹn lại.

“Anh có biết tôi đã sống thế nào không?!”

Chu Thẩm Dực siết chặt nắm tay.

“Anh biết.”

“Anh không biết!”

Uyển Nhi hét lên, nước mắt tràn ra.

“Nếu anh biết, thì anh đã không đứng đây nói những lời sáo rỗng như ‘vì em nên anh rời đi’!”

Cô lau nước mắt nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn.

“Anh… biến mất như chưa từng tồn tại. Không một lời. Không một giải thích. Không cho tôi chút hy vọng nào để tin rằng anh còn sống.”

Cô thở gấp, ngực phập phồng.

“Anh để tôi chịu đựng tất cả nỗi đau đó một mình. Và giờ anh quay về… chỉ để nói cha tôi đe dọa anh?”

Cô nhìn anh qua đôi mắt đỏ hoe, giọng run nhưng sắc lạnh:

“Chu Thẩm Dực, anh nghĩ tôi dễ bị dắt mũi như thế sao?”

Chu Thẩm Dực vẫn đứng yên.

Cơn giận dữ của cô như những nhát dao, nhưng anh không né, không phản kháng.

Ánh mắt anh chỉ thêm sâu, thêm nặng.

Cuối cùng anh nói bằng giọng đã mất kiểm soát vì kìm nén quá lâu:

“Anh im lặng sáu năm… không phải vì anh muốn.”

Hơi thở anh run nhẹ.

“Anh đã bị giám sát. Điện thoại, giao dịch, thậm chí từng bước chân đều bị theo dõi.”

Uyển Nhi khựng lại.

Chu Thẩm Dực tiếp lời, giọng trầm xuống như chìm vào đáy vực:

“Em không biết thôi… cha em làm mạnh tay đến mức nào.”

“Ông ấy không chỉ dọa—ông ấy đưa bằng chứng.”

Uyển Nhi cau mày: “Bằng chứng gì?”

Chu Thẩm Dực nhìn vào mắt cô, từng chữ như mang theo tro tàn của sáu năm dài:

“Bằng chứng cho thấy… anh trai em dính vào một vụ việc đủ để hủy hoại cả tương lai.”

Uyển Nhi chớp mắt, hoàn toàn chết lặng.

Chu Thẩm Dực tiếp tục, giọng ngày càng tối:

“Ông ấy nói rằng nếu anh còn tiếp tục qua lại với em… ông ấy sẽ để mọi thứ rơi vào tay cảnh sát. Không chỉ sự nghiệp, mà cuộc đời anh trai em cũng sẽ chấm hết.”

Không khí xung quanh như đông cứng.

Uyển Nhi lắc đầu, nước mắt rơi không kiểm soát: “Không thể nào… Cha tôi… ông ấy sẽ không làm vậy…”

Chu Thẩm Dực bước một bước đến gần, giọng anh nghẹn nhưng kiên định đến tàn nhẫn:

“Uyển Nhi.

Em nghĩ vì sao anh lại cam chịu rời khỏi em, biến mất không dấu vết, để em hận anh, khóc vì anh… suốt sáu năm?”

Anh nhìn cô—ánh mắt đau đớn nhưng không hối hận.

“Vì nếu anh không đi… người phải trả giá sẽ là anh trai em.

Và cả em.”

Uyển Nhi run bắn, gần như không đứng vững.

Chu Thẩm Dực cúi xuống, giọng trầm đến mức như chỉ dành cho cô nghe:

“Anh chọn biến mất… để em được bình yên sống cuộc đời em muốn.”

Uyển Nhi bật khóc dữ dội, vừa đau vừa tuyệt vọng, vừa giận vừa không biết nên tin vào điều gì nữa.

Cô túm lấy cổ áo anh, vừa đánh nhẹ vừa nức nở:

“Tại sao… tại sao anh không cho tôi biết?! Tại sao bắt tôi tin rằng anh bỏ tôi?!”

Chu Thẩm Dực giữ lấy tay cô, đôi mắt đỏ lên:

“Vì chỉ khi em hận anh… em mới chịu buông bỏ anh. Và cha em… mới chịu buông tha em.”

Uyển Nhi vẫn túm chặt cổ áo Chu Thẩm Dực, hơi thở đứt quãng như bị ai bóp chặt lấy phổi.

“Anh… anh nghĩ như vậy là tốt cho tôi sao?”

Giọng cô run rẩy, pha lẫn đau đớn đến mức không thể kiểm soát.

“Anh nghĩ để tôi sống trong cảm giác bị bỏ rơi sáu năm… là cách bảo vệ tôi sao?”

Chu Thẩm Dực không tránh, cũng không đưa tay ôm cô.

Anh chỉ đứng yên, để cô trút hết nỗi giận, nỗi đau mà anh đã gây ra.

“Anh không có lựa chọn nào khác.”

Giọng anh thấp, khàn như gió quệt qua đá.

“Em không biết họ có thể làm đến mức nào đâu.”

Uyển Nhi cắn môi đến bật máu, nước mắt rơi lả chả:

“Nhưng anh có thể nói với tôi. Chỉ cần một câu thôi!

Anh có biết tôi đã nghĩ gì không? Tôi đã nghĩ mình… không đủ tốt. Tôi đã nghĩ anh chán tôi, anh tìm người khác… Tôi thậm chí còn tự trách mình đến mức muốn biến mất khỏi thế giới này…”

Chu Thẩm Dực khựng lại.

Đến lúc này ánh mắt anh mới xuất hiện một sự hoảng hốt thật sự.

“Uyển Nhi…”

Giọng anh nghẹn đi.

“Em… đã đau đến mức đó sao?”

Uyển Nhi bật cười, tiếng cười lẫn trong tiếng nấc, đau đớn nhưng sắc bén:

“Anh biến mất. Không lời từ biệt. Không giải thích. Sáu năm.

Anh nghĩ tôi sẽ bình thản à?”

Chu Thẩm Dực lần đầu tiên đưa tay lên, nhưng lại dừng giữa không trung, run nhẹ, như sợ chạm vào cô sẽ khiến cô vỡ tan.

“Anh xin lỗi.”

Anh thốt lên, giọng anh gần như vỡ.

“Anh đã tự nói câu đó với mình hàng nghìn lần, nhưng anh không thể nói với em… vì nếu em biết anh vẫn còn ở đó, em sẽ tìm anh.”

Uyển Nhi siết chặt hai tay đến run rẩy: “Và tìm anh thì sao? Tôi đã làm gì sai? Tôi chỉ—”

“Em sẽ bị bắt theo dõi.”

Chu Thẩm Dực cắt lời, giọng trầm tối như một sự thật không thể rửa trôi.

“Chỉ cần một dấu hiệu cho thấy anh vẫn liên lạc với em, bọn họ sẽ trói em vào cuộc chiến của Chu gia.

Em không chịu nổi đâu.

Uyển Nhi… họ nguy hiểm hơn em tưởng nhiều.”

Uyển Nhi hơi lùi lại, đôi mắt đỏ hoe đầy hoang mang:

“Anh đang che giấu điều gì nữa? Còn chuyện gì mà anh chưa nói với tôi?”

Chu Thẩm Dực im lặng.

Một sự im lặng đặc quánh, nặng như chì.

Uyển Nhi nhìn anh, cảm giác sợ hãi bắt đầu len vào từng hơi thở.

“Còn gì nữa?! Nói đi!”

Chu Thẩm Dực cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt anh lúc này không còn giấu được sự mệt mỏi lẫn tàn nhẫn bị ép buộc suốt sáu năm.

“Uyển Nhi…”

Anh nói chậm rãi, từng chữ như đang rút ra từ một vết thương sâu không đáy.

“Sáu năm qua, anh không chỉ bị ép rời đi.”

Uyển Nhi nuốt xuống, tim cô đập mạnh đến đau.

“Anh…”

Chu Thẩm Dực hít một hơi thật sâu.

“Anh đã phải làm việc cho họ.”

Uyển Nhi đứng chết lặng.

Chu Thẩm Dực nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn ấy u ám đến mức khiến cô sợ hãi từng chút một:

“Anh trở thành công cụ của Chu gia.”

“Mọi thứ anh làm, mọi nơi anh đến, đều không thuộc về anh.”

Một cơn gió mạnh thổi qua, lạnh đến rát da.

Uyển Nhi thì thào: “Anh… bị họ giam giữ?”

Chu Thẩm Dực đáp bằng giọng nhẹ nhưng đau hơn dao cắt:

“Không chỉ giam…

Họ dùng anh để xử lý những chuyện mà em không bao giờ muốn biết.”

Uyển Nhi ôm lấy miệng, nước mắt rơi không ngừng.

Chu Thẩm Dực nhìn cô, ánh mắt chứa sự tuyệt vọng sâu đến mức chỉ còn một câu có thể nói:

“Anh quay về lần này…

Không phải vì anh được phép.”

Uyển Nhi ngước lên, toàn thân cô run như sắp đổ.

Chu Thẩm Dực cúi đầu, bóng anh phủ xuống cô:

“Anh trốn về.”

Không khí đông cứng.

“Và nếu họ phát hiện anh đã gặp em…”

Anh nói tiếp, giọng nặng trĩu.

“…người gặp nguy hiểm đầu tiên không phải anh.”

Uyển Nhi khựng lại, môi run bần bật.

“Là em.”

Uyển Nhi đứng lặng, toàn thân lạnh toát như vừa bị ném vào một vực băng sâu không đáy.

“Là… tôi?”

Cô hỏi lại, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe rõ.

Chu Thẩm Dực gật đầu một cách nặng nề.

“Ừ.”

“Em.”

Một chữ ngắn ngủi nhưng như nhát dao cắt sâu vào lòng cô.

Uyển Nhi lùi về phía sau, đôi chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống:

“Tại sao…? Tôi đâu liên quan gì đến Chu gia? Tôi… chỉ là một người bình thường…”

Chu Thẩm Dực nhìn cô bằng ánh mắt đầy đau đớn.

“Chính vì em bình thường.”

“Chính vì em là điểm yếu duy nhất mà anh có.”

Uyển Nhi siết tay, cố gắng giữ bản thân không đổ sập xuống:

“Tôi… điểm yếu… của anh sao?”

“Phải.”

Chu Thẩm Dực không phủ nhận.

“Và bất cứ ai chạm vào điểm yếu… đều có thể điều khiển người mà họ muốn.”

Uyển Nhi cắn môi đến bật máu, nước mắt không còn rơi lẻ tẻ mà chảy thành dòng.

“Vậy nên… anh biến mất.

Vậy nên… anh bỏ tôi sáu năm.

Vậy nên… anh im lặng suốt thời gian đó…”

Cô bật cười trong nghẹn ngào, hai vai run mạnh:

“Chỉ vì… anh sợ… tôi liên lụy?”

Chu Thẩm Dực muốn tiến đến, nhưng khi anh vừa nhích chân, Uyển Nhi lập tức giơ tay lên như thể đó là cách duy nhất ngăn mình khỏi sụp đổ hoàn toàn.

“Đừng.”

Giọng cô rớm nghẹn, gần như van nài.

“Đừng đến gần. Tôi… không biết phải làm sao. Không biết phải tin điều gì nữa.”

Chu Thẩm Dực dừng lại.

Nhưng ánh mắt anh—đủ để khiến người ta vừa muốn bỏ chạy, vừa muốn dựa vào—vẫn nhìn cô không rời.

Uyển Nhi lau nước mắt nhưng càng lau càng mờ đi.

“Anh bảo tôi là người anh luôn mang trong tim.”

Cô nghẹn lại.

“Nhưng anh đâu giữ tôi trong đời anh.”

“Uyển Nhi—”

“Đừng nói gì thêm!”

Cô run rẩy:

“Tôi không thể nghe thêm bất cứ thứ gì… nhưng tôi còn một câu hỏi.”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng sắc lạnh, quyết liệt:

“Anh thực sự quay về… vì tôi?”

“Hay vì anh muốn trốn khỏi họ, và tôi chỉ là lý do… để anh vin vào?”

Chu Thẩm Dực sững người.

Gương mặt anh thoáng hiện lên một sự đau đớn như bị đâm thẳng vào tim.

Uyển Nhi tiếp tục, từng chữ như dao cắt:

“Anh làm ơn… trả lời thật. Đừng dùng những câu nói đẹp đẽ. Đừng dùng cảm xúc để che đi sự thật.”

Chu Thẩm Dực hít một hơi thật sâu, như đang chuẩn bị mở ra phần tối nhất trong sáu năm mà anh cố chôn giấu.

“Anh quay về…”

Giọng anh thấp, khàn, như muốn nén cả thế giới xuống một câu.

“…một nửa vì em.”

“Nhưng nửa còn lại—”

Uyển Nhi nín thở.

Chu Thẩm Dực ngẩng lên, đôi mắt đen sẫm như đáy vực.

“—vì anh không còn thời gian.”

Uyển Nhi khựng lại, tim cô đập mạnh như muốn vỡ:

“…Ý anh là gì?”

Chu Thẩm Dực nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh kỳ lạ—một sự bình thản chỉ có ở những người đã chấp nhận điều tồi tệ nhất.

“Anh còn một chuyện chưa nói.”

Anh dừng lại một nhịp.

“Uyển Nhi… nếu không rời Chu gia ngay bây giờ…”

“…anh sẽ chết.”

Uyển Nhi đứng chết lặng.

Tim cô như bị ai bóp chặt, cơn choáng ập đến khiến cô phải vịn vào thân cây trà xanh phía sau để không ngã xuống.

“Chết…?”

Cô thì thào, môi run đến mức không phát âm được rõ ràng.

“Anh… đang nói cái gì vậy…?”

Chu Thẩm Dực nhìn cô, đôi mắt anh dần dịu lại—nhưng càng dịu, càng khiến người ta tuyệt vọng hơn.

“Anh không nói để dọa em.”

“Đó là sự thật.”

Uyển Nhi lắc đầu, nước mắt lại tuôn xuống ướt cả gương mặt:

“Không… không thể nào… Anh vừa về. Anh vừa đứng trước mặt tôi. Anh… sao có thể nói những lời như vậy?”

Chu Thẩm Dực bước một bước đến, rồi lại dừng vì sợ cô lùi khỏi anh.

“Anh trở về lần này…”

“Không phải để ở lại.”

Uyển Nhi như bị ai tát thẳng vào tim.

Cô lùi lại một bước, nhưng chân cô chạm phải gốc cây, không thể lùi thêm nữa.

“Anh… lại muốn đi?”

Giọng cô vỡ vụn, không còn chút sức lực nào.

Chu Thẩm Dực không trốn tránh ánh mắt cô.

Anh để cô nhìn thấy hết—nỗi đau, sự sợ hãi, và cả quyết tâm không thể lay chuyển.

“Anh không muốn đi.”

“Nhưng anh phải đi.”

Uyển Nhi ôm lấy miệng, nước mắt rơi từng giọt nặng nề xuống mu bàn tay.

“Lần này… là vì ai ép anh nữa?”

Giọng cô gấp gáp, nghẹn lại:

“Hay vì Chu gia? Hay vì cha tôi? Hay vì cái bóng đen khốn khiếp nào đó mà tôi chẳng bao giờ nhìn thấy nhưng luôn cướp anh khỏi cuộc đời tôi?!”

Chu Thẩm Dực nhắm mắt một thoáng—một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng như đang gom đủ sức để thốt ra lời nói cruel nhất anh từng nói với cô.

“Uyển Nhi…”

Anh mở mắt, đôi mắt đỏ lên.

“Không ai ép anh lần này.”

Uyển Nhi ngừng thở.

Chu Thẩm Dực tiến thêm một bước.

Anh không chạm vào cô, chỉ đứng gần đến mức hơi thở hai người hòa vào nhau.

“Anh phải rời đi… vì mạng sống của chính anh.”

“Và vì nếu anh chết ở đây… họ sẽ không bỏ qua cho em.”

Uyển Nhi run lên dữ dội.

Cô muốn hét.

Muốn đánh anh.

Muốn ôm anh.

Muốn giữ anh lại.

Nhưng cơ thể cô như hóa đá.

Chu Thẩm Dực đưa tay lên, dừng trước gò má cô—không chạm, chỉ cách một khoảng rất nhỏ.

“Anh cần biến mất thêm một thời gian.”

Giọng anh trầm và buồn đến mức mỗi chữ đều như rơi vào trái tim cô.

“Đủ để xóa mọi dấu vết. Đủ để làm bọn họ tin rằng anh không còn liên quan gì đến em nữa.”

Uyển Nhi hét lên trong nghẹn ngào:

“Lại nữa?! Lại để tôi chờ trong sợ hãi?! Lại để tôi sống trong cảnh không biết anh còn sống hay chết?!”

Chu Thẩm Dực siết tay thành nắm đấm, gân xanh nổi lên.

“Không.”

Anh nói dứt khoát.

Uyển Nhi sững lại.

Chu Thẩm Dực nhìn cô, ánh mắt sâu đến mức như muốn khắc vào cô:

“Lần này, anh không biến mất như trước.”

“Anh sẽ không để em phải đoán.”

“Anh sẽ để lại dấu hiệu. Một lời hứa. Một cam kết để em biết anh vẫn còn sống.”

Uyển Nhi nín thở, ngực phập phồng:

“Và… anh muốn tôi làm gì?”

Chu Thẩm Dực hít một hơi thật sâu, như thể câu hỏi của cô chính là thứ anh vừa hy vọng vừa sợ hãi nhất.

“Anh muốn em…”

Anh bước đến gần.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn đủ để cảm nhận hơi ấm từ nhau.

“…hãy đợi anh.”

Uyển Nhi mở to mắt, nước mắt trào ra như vỡ đê.

“Anh đi bao lâu…?”

Cô hỏi bằng giọng run bần bật.

Chu Thẩm Dực nhìn xuống đất một giây—rồi ngẩng lên, ánh mắt kiên định tàn nhẫn:

“Anh không dám hứa thời gian.”

“Nhưng anh sẽ quay về. Bằng mọi giá.”

Uyển Nhi nghẹn ngào:

“Nhỡ… anh không về thì sao?”

Chu Thẩm Dực tiến sát, hơi thở ấm của anh phả lên trán cô.

“Anh sẽ về.”

“Vì em là nơi duy nhất anh muốn quay lại.”

Cô bịt miệng, cố không bật tiếng nức nở.

Chu Thẩm Dực nhìn sâu vào mắt cô rồi nói câu cuối cùng, như một nhát dao khắc vào tim cả hai:

“Uyển Nhi…em có thể đợi anh thêm lần nữa không?”

Uyển Nhi gần như nín thở.

Nước mắt vẫn còn đọng ở viền mắt, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô đang bị một cảm giác kỳ lạ khác lấn át—cảm giác chờ đợi câu trả lời quyết định mọi thứ.

Chu Thẩm Dực nhìn cô rất lâu.

Đôi mắt anh lúc này không chỉ u ám hay đau đớn nữa…

Mà còn có lửa—một sự quyết liệt chưa từng có.

“Uyển Nhi.”

Anh bước sát đến.

Hơi ấm từ người anh phủ lấy cô, nhưng anh vẫn cố giữ khoảng cách để không khiến cô hoảng loạn.

Giọng anh trở nên trầm, chắc nịch, như thể vừa quyết định điều gì lớn hơn chính bản thân mình:

“Chỉ hai năm nữa thôi.”

Uyển Nhi chớp mắt, hơi thở khựng lại.

Chu Thẩm Dực nói tiếp, từng chữ rõ ràng đến mức không thể hiểu sai:

“Anh sẽ giải quyết sạch sẽ mọi thứ.”

“Anh sẽ giành lại toàn bộ gia sản của Chu gia—những thứ lẽ ra thuộc về anh từ đầu.”

Uyển Nhi mở to mắt, không kịp phản ứng.

Chu Thẩm Dực không cho cô thời gian để chìm trong sợ hãi.

Anh cúi xuống một chút, giọng thấp như vỡ ra từ đáy tim:

“Và khi mọi chuyện kết thúc…”

“Anh sẽ quay về cưới em.”

Uyển Nhi sững sờ.

Không phải vì lời hứa—

mà vì sự chắc chắn trong giọng anh, sự không do dự nào lọt ra.

“Em tưởng anh muốn rời đi mãi mãi sao?”

Chu Thẩm Dực hỏi, giọng anh khẽ run—không phải vì sợ, mà vì quá nhiều cảm xúc đang dồn lại.

“Không.”

Anh hít sâu, như thể dùng toàn bộ nội lực để nói rõ ràng điều này:

“Anh đi… là để quay về.”

“Để đủ mạnh bảo vệ em.”

“Để em không phải sống trong sợ hãi thêm một lần nào nữa vì anh.”

Uyển Nhi nắm chặt tay, giọng cô run rẩy:

“Nhỡ… anh lại không về?”

Chu Thẩm Dực đưa tay lên—và lần này anh không dừng lại.

Anh khẽ lau giọt nước mắt vừa rơi xuống má cô.

Một động tác dịu dàng đến mức Uyển Nhi muốn bật khóc lần nữa.

“Anh sẽ về.”

Ánh mắt anh sáng lên một cách đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy quyết tâm:

“Vì hai năm nay… anh chỉ có một mục tiêu.”

Uyển Nhi ngước lên, môi mấp máy:

“Mục tiêu gì…?”

Chu Thẩm Dực mỉm cười—nụ cười sâu, nguy hiểm, dịu dàng, và rất tàn nhẫn với chính anh.

“Để quay về đứng trước mặt em…”

“…với tất cả quyền lực của Chu gia trong tay.”

“…và đặt em vào vị trí duy nhất mà em xứng đáng.”

Uyển Nhi run rẩy:

“Vị trí gì…?”

Chu Thẩm Dực cúi thật gần—sát đến mức mũi hai người gần như chạm.

“Vị trí làm vợ anh.”

Uyển Nhi nghẹn lại, nước mắt trào ra mà không kịp kìm.

Chu Thẩm Dực nói câu cuối, giọng khàn đầy yêu thương lẫn quyết tâm lạnh lùng:

“Chỉ hai năm thôi, Uyển Nhi.”

“Đợi anh.”

“Rồi anh sẽ về cưới em—danh chính ngôn thuận, không ai dám động vào em nữa.”

“Anh thề.”

Tô Uyển Nhi chết lặng.

Trước mặt cô, Chu Thẩm Dực đứng thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, như thể những gì anh vừa nói đều là chân lý sớm được quyết định từ lâu.

“Uyển Nhi…”

Anh gọi khẽ, nhưng tay cô lại run lên dữ dội.

“Anh nghĩ… em sẽ đồng ý sao?”

Giọng cô nghẹn lại, nức nở dồn nén bật ra thành từng tiếng run rẩy. “Anh biến mất sáu năm. Không một tin tức. Không một lời giải thích. Rồi bây giờ anh đứng đây, nói thêm hai năm nữa? Nói anh đi ‘chiếm’ hết gia sản của nhà họ Chu rồi mới quay lại cưới em…?”

Cô lắc đầu, bật cười trong nước mắt—tiếng cười yếu ớt đến tuyệt vọng.

“Anh xem em là gì, Chu Thẩm Dực? Một điểm tựa? Một lời hứa để giữ em đứng yên chờ anh à?”

Chu Thẩm Dực bước lên một bước, nhưng cô lùi lại.

Lần đầu tiên trong khoảnh khắc ấy, đáy mắt anh thoáng hiện sự hoảng hốt.

“Uyển Nhi, em hiểu sai rồi. Anh làm tất cả những điều này… là vì muốn cho em một tương lai không ai có thể chạm tới. Anh không thể trở về tay trắng, càng không thể để em bị nhà họ Chu kéo vào cuộc chiến giữa những kẻ thừa kế.”

Cô bật khóc lớn hơn, vừa đau vừa giận.

“Nhưng anh đã từng hỏi em chưa? Từng hỏi liệu em có cần nhà họ Chu, hay có cần anh mang về những thứ đó không?”

“Em chỉ cần anh.”

Tiếng cô nấc lên.

“Em chỉ cần một người không bỏ em lại lần nữa.”

Chu Thẩm Dực im lặng.

Sự im lặng khiến ngực cô nhói lên.

Anh biết.

Anh không thể ở lại.

Không thể ngay lúc này.

Bởi vì thứ anh đang đối đầu… đen tối hơn nhiều so với những gì anh để cô biết.

Một lúc lâu, anh mới khẽ nói, giọng trầm thấp như rơi xuống đáy tim cô:

“Anh không muốn rời đi, nhưng anh phải đi. Hai năm—anh thề đây là lần cuối cùng anh bỏ em lại. Sau đó, anh sẽ quay về… và không ai có thể tách chúng ta nữa.”

Uyển Nhi nắm chặt tay, nước mắt rơi như đứt đoạn.

“Anh thề mãi…”

Cô cay đắng.

“Nhưng có lần nào anh giữ trọn đâu, Thẩm Dực?”

Chu Thẩm Dực nhắm mắt, như bị câu nói đó đánh trúng nơi yếu nhất.

Khi mở mắt ra, ánh nhìn anh mang theo sự quyết tuyệt đến lạnh lẽo.

“Lần này anh sẽ giữ.”

“Bằng mọi giá.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc