Dưới ánh chiều tàn, hành lang dài của biệt thự phủ một lớp vàng dịu. Tô Uyển Nhi xách túi, bước chân mệt mỏi sau một ngày dài. Cô chỉ muốn vào phòng, tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật sâu. Nhưng khi đẩy cánh cửa lớn, trái tim cô bất chợt khựng lại.
Ở đó—ngay dưới bậc tam cấp—là một bóng dáng cao gầy, đứng ngược sáng.
Quen thuộc đến đau.
Xa lạ đến nghẹt thở.
Hơi thở cô đột nhiên rối loạn. Cổ họng cứ thế nghẹn lại, như thể sáu năm chờ đợi, sáu năm tìm kiếm trong vô vọng, trong một phút này đồng loạt ùa về muốn nhấn chìm cô.
Người ấy quay lại.
Đôi mắt đen thẳm mà cô đã từng nhớ đến phát điên.
Nụ cười nhạt, quen đến mức khiến lòng cô run lên.
“Uyển Nhi.”
Giọng anh trầm, khẽ mà như chạm đến nơi sâu nhất trong tim cô.
Chu Thẩm Dực.
Người biến mất sáu năm trước, không một tin tức.
Người cô từng nghĩ… có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Giờ đây lại đứng trước mặt cô, bằng xương bằng thịt.
Uyển Nhi siết chặt quai túi, móng tay hằn vào da. Cô muốn nói gì đó, muốn hỏi vì sao anh trở về, vì sao bỏ đi, vì sao không một lời… nhưng cổ họng như bị khóa chặt, chẳng thốt nổi âm nào.
Chu Thẩm Dực bước xuống một bậc thềm, đứng ngang tầm mắt cô. Ánh mắt anh dịu xuống, như mang theo nỗi nhớ bị kìm nén quá lâu.
“Anh về rồi.”
Chỉ ba chữ.
Nhưng đủ để sống mũi Uyển Nhi cay đến tê dại.
Sáu năm trời chờ đợi… cuối cùng cũng có hồi đáp.
Dưới ánh chiều tàn, hành lang dài của biệt thự phủ một lớp vàng dịu. Tô Uyển Nhi xách túi, bước chân mệt mỏi sau một ngày dài. Cô chỉ muốn vào phòng, tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật sâu. Nhưng khi đẩy cánh cửa lớn, trái tim cô bất chợt khựng lại.
Ở đó—ngay dưới bậc tam cấp—là một bóng dáng cao gầy, đứng ngược sáng.
Quen thuộc đến đau.
Xa lạ đến nghẹt thở.
Hơi thở cô đột nhiên rối loạn. Cổ họng cứ thế nghẹn lại, như thể sáu năm chờ đợi, sáu năm tìm kiếm trong vô vọng, trong một phút này đồng loạt ùa về muốn nhấn chìm cô.
Người ấy quay lại.
Đôi mắt đen thẳm mà cô đã từng nhớ đến phát điên.
Nụ cười nhạt, quen đến mức khiến lòng cô run lên.
“Uyển Nhi.”
Giọng anh trầm, khẽ mà như chạm đến nơi sâu nhất trong tim cô.
Chu Thẩm Dực.
Người biến mất sáu năm trước, không một tin tức.
Người cô từng nghĩ… có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Giờ đây lại đứng trước mặt cô, bằng xương bằng thịt.
Uyển Nhi siết chặt quai túi, móng tay hằn vào da. Cô muốn nói gì đó, muốn hỏi vì sao anh trở về, vì sao bỏ đi, vì sao không một lời… nhưng cổ họng như bị khóa chặt, chẳng thốt nổi âm nào.
Chu Thẩm Dực bước xuống một bậc thềm, đứng ngang tầm mắt cô. Ánh mắt anh dịu xuống, như mang theo nỗi nhớ bị kìm nén quá lâu.
“Anh về rồi.”
Chỉ ba chữ.
Nhưng đủ để sống mũi Uyển Nhi cay đến tê dại.
Sáu năm trời chờ đợi… cuối cùng cũng có hồi đáp.
Uyển Nhi lùi lại một bước theo phản xạ, như thể cơ thể cô chưa kịp bắt nhịp với sự thật đang diễn ra trước mắt. Sáu năm—quá dài để nhớ, nhưng cũng đủ dài để trái tim cô tự dựng lên lớp vỏ dày bảo vệ. Và bây giờ, lớp vỏ ấy bị giọng nói của anh xuyên thủng chỉ trong chớp mắt.
Chu Thẩm Dực nhìn thấy sự thay đổi nhỏ xíu đó. Ánh mắt anh thoáng tối đi, nhưng rất nhanh đã che lại, khôi phục vẻ bình thản quen thuộc.
“Đừng sợ anh.”
Giọng anh mềm hơn, như sợ làm cô hoảng.
Uyển Nhi mím môi.
Ai sợ chứ…
Không phải sợ anh.
Mà sợ chính mình.
Sợ mình lại mềm lòng.
Một cơn gió lạnh đầu đông thổi vào đại sảnh, khiến mái tóc dài của cô khẽ bay. Chu Thẩm Dực chậm rãi cởi chiếc áo khoác đen trên vai, đưa về phía cô.
“Trời lạnh.” Anh nói. “Em vẫn hay quên mang áo như trước.”
Uyển Nhi đột ngột ngẩng lên, ánh mắt dao động mạnh.
Anh… vẫn nhớ?
Cô không nhận áo, chỉ cắn môi hỏi, giọng khàn khàn:
“Anh… về làm gì?”
Im lặng.
Một nhịp tim.
Hai nhịp.
Chu Thẩm Dực bước tới gần hơn, gần đến mức cô có thể nghe thấy hơi thở trầm ổn của anh.
“Về tìm em.”
Uyển Nhi sững người. Đôi mắt cô chao đảo, như mặt hồ bị ném vào một hòn đá lớn.
“Anh trở về,” Chu Thẩm Dực nói tiếp, giọng trầm thấp mà chắc chắn, “vì nơi này… vẫn còn người đang chờ anh.”
Uyển Nhi bật cười, nhưng tiếng cười vừa cất lên đã vỡ vụn.
“Chờ anh?” Cô run run hỏi. “Anh có biết sáu năm qua em đã—”
“Biết.”
Anh cắt lời, ánh mắt như siết chặt lấy cô.
“Sáu năm… là lỗi của anh.”
Tim cô đau đến mức tê dại.
“Vậy anh muốn gì bây giờ?” Uyển Nhi nhỏ giọng, vừa mệt mỏi vừa bất lực.
Chu Thẩm Dực cúi xuống, nhìn cô thật sâu—
ánh mắt như thể chỉ cần cô gật đầu, anh sẽ quỳ xuống ôm cả thế giới vào lòng.
“Anh muốn bắt đầu lại.”
“…Nếu em còn cho phép.”
Không khí giữa hai người như đặc quánh lại, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của từng người vang trong khoảng lặng. Tô Uyển Nhi nghiêng mặt sang bên, tránh ánh mắt anh vì chỉ cần nhìn thêm một giây thôi… cảm xúc cô dày công chôn xuống sáu năm sẽ trỗi dậy như thủy triều.
“Bắt đầu lại?”
Cô lặp lại, giọng đầy mâu thuẫn.
“Anh nghĩ mọi thứ đơn giản vậy sao?”
Chu Thẩm Dực không né tránh. Không biện minh. Không vội vã. Anh chỉ nhìn cô, rất chăm chú—như thể dùng ánh mắt để bù lại sáu năm không được nhìn.
“Không.”
Anh khẽ đáp.
Anh tiến thêm nửa bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một cánh tay.
“Anh biết rất rõ… chẳng có gì dễ dàng cả.”
Uyển Nhi siết chặt hai bàn tay đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Cô muốn tức giận, muốn trách móc, muốn hỏi hàng trăm câu vì sao anh bỏ đi, vì sao không một lời, vì sao để em tự mình gánh tất cả…
Nhưng khi đối diện anh—
tất cả lại vỡ thành một đống cảm xúc khó gọi tên.
“Anh đi lâu như vậy…”
Giọng cô run nhẹ.
“Anh có biết em từng nghĩ anh đã—”
“Anh còn sống.” Chu Thẩm Dực nói thật khẽ, “…và chưa từng quên em.”
Câu ấy khiến tim Uyển Nhi thắt lại.
Cô lấy một hơi thật sâu, như cố giữ bản thân đứng vững.
“Sáu năm, Chu Thẩm Dực. Sáu năm anh để em tự xoay sở. Anh nghĩ chỉ một câu ‘bắt đầu lại’ là đủ sao?”
Chu Thẩm Dực nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến Uyển Nhi rùng mình.
“Không đủ.” Anh nói.
“…Anh biết chỉ lời nói thì chẳng bao giờ đủ.”
Một khoảng im lặng nhẹ trôi qua.
Rồi anh chậm rãi đưa tay lên—
không chạm vào cô, chỉ dừng lại giữa không trung, đủ gần để cô cảm nhận hơi ấm, đủ xa để tôn trọng ranh giới.
“Vậy nên,” anh khẽ nói, “nếu em không đuổi anh đi… anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để chứng minh.”
Uyển Nhi hít sâu, môi run nhẹ.
Nhưng trước khi cô kịp phản ứng—
Chu Thừa Hứa từ trong phòng bước ra, giọng lạnh mà rõ ràng:
“Uyển Nhi, em không cần trả lời vội.”
Không khí đột ngột đổi sắc.
Uyển Nhi giật mình quay lại.
Chu Thừa Hứa tiến đến, đứng chắn nửa bước trước cô, ánh mắt hướng thẳng vào Chu Thẩm Dực.
“Anh ấy đã đi sáu năm.”
Ánh mắt Chu Thừa Hứa khẽ nheo lại.
“Còn tôi… ở đây với em sáu năm.”
Sóng gió nhẹ nhàng, nhưng chuẩn bị nổi lên.