Đêm đó, chiếc xe của quản gia Lục đưa Uyển Nhi rời khỏi căn nhà gỗ trong núi và chạy thẳng về hướng ngoại ô thành phố.
Ngoài cửa kính, những hàng đèn đường vụt qua, lòng cô bé vẫn thắt lại từng nhịp.
Cô ôm quyển sổ đen trong tay không rời.
---
Biệt thự Thẩm gia
Cổng sắt cao, vườn rộng, đèn sáng vàng ấm.
Uyển Nhi chưa từng đến đây vào ban đêm — nơi này trông quá lớn, quá im lặng, và có chút đáng sợ.
Quản gia họ Thẩm, bác Trình, đứng chờ sẵn.
Ông cúi đầu thật thấp:
“Tiểu thư Uyển Nhi, mời vào. Cậu Thẩm đã dặn chuẩn bị phòng cho cô.”
Uyển Nhi lí nhí chào lại, giọng nhỏ như muỗi.
Bác Trình nhìn thấy quyển sổ đen trong tay cô, thoáng sững lại, nhưng không hỏi gì — chỉ nghiêm túc mở đường dẫn cô vào trong.
Căn phòng dành riêng cho cô nằm ở tầng hai: rèm trắng, giường lớn, thú bông xếp đầy, giống y như những thứ cô từng thích lúc 5 tuổi.
Uyển Nhi vừa đặt chân vào thì điện thoại reo.
Tên hiển thị: Anh Dực.
Cô bắt máy ngay, tim run lên.
“Uyển Nhi.”
Giọng anh trầm xuống nhưng nhẹ đi nhiều, như cuối cùng cũng thở phào khi nghe giọng cô bé.
“Dạ… em đến nơi rồi.”
“Tốt. Ngủ ở đó, đừng rời khỏi biệt thự cho đến khi anh về.”
Uyển Nhi bấu mép chăn, giọng nhỏ xíu:
“Anh có… sao không ạ?”
Anh im vài giây.
Có tiếng người nói lớn phía sau anh, tiếng đập bàn, tiếng ồn của cuộc họp căng thẳng.
Cuối cùng anh chỉ nói:
“Không sao.
Anh hứa.”
Uyển Nhi chôn mặt vào gối.
“Anh… về sớm nha.”
Bên kia, tiếng thở anh hạ xuống, khẽ trầm:
“Ừ. Bé con ngủ đi.”
Cô dạ một tiếng nhỏ như mèo kêu.
Cuộc gọi kết thúc, nhưng ngực Uyển Nhi vẫn còn âm ấm vì giọng anh.
---
Sáng hôm sau
Ánh nắng chiếu vào phòng, cửa kính mở hé.
Uyển Nhi bước xuống cầu thang, ôm con gấu nhỏ theo thói quen.
Nhưng vừa tới tầng trệt—
Cô khựng lại.
Trong phòng khách, ba mẹ cô đang đứng chờ.
Ba khoanh tay, mẹ nhìn cô đầy lo lắng.
Quản gia Trình và quản gia Lục đứng phía sau, còn Thẩm Dực… không thấy đâu.
Mẹ cô bước đến, ôm cô vào lòng:
“Uyển Nhi! Con có sao không? Con có bị ai làm gì không?”
Uyển Nhi lắc đầu:
“Dạ không… Anh Dực bảo con ở đây an toàn.”
Ba cô nhìn quản gia Lục, giọng nghiêm:
“Cậu Thẩm đâu?”
Quản gia Lục cúi đầu thật sâu:
“Cậu chủ vẫn đang xử lý vấn đề khẩn cấp trong gia tộc. Tạm thời… chưa thể xuất hiện.”
Mẹ cô cau mày:
“Vậy tại sao lại đưa con bé đến đây mà không ở lại?”
Quản gia Trình đáp thay:
“Vì… có người muốn lợi dụng tiểu thư.”
Uyển Nhi siết chặt con gấu.
Cô hiểu — chuyện tối qua liên quan đến cô.
Ba cô nheo mắt:
“Ai?”
Quản gia Trình không nói rõ, chỉ đáp:
“Cậu Thẩm đã xử lý một phần. Nhưng vẫn cần thời gian.”
Mẹ cô ôm cô chặt hơn:
“Gia đình họ Thẩm, rốt cuộc… đang muốn gì từ con bé?”
Uyển Nhi ngẩng đầu, nhỏ giọng:
“Không phải họ muốn… mà là vì… em quan trọng với anh Dực.”
Căn phòng bỗng im lặng hoàn toàn.
Ba mẹ cô cùng xoay sang nhìn cô.
Quản gia Lục khẽ hạ mắt — như biết điều này sớm muộn cũng lộ.
Uyển Nhi cúi đầu, ôm gấu vào lòng, giọng bé xíu nhưng rõ ràng:
“Anh có tấm hình lúc con 5 tuổi.”
“Anh nói phải bảo vệ con cả đời.”
Ba mẹ cô sững lại.
Mẹ cô đưa tay lên miệng.
Ba cô nhìn về phía hai quản gia — đôi mắt sắc lạnh.
“Cậu Thẩm đã nói vậy?”
Quản gia Lục chậm rãi gật đầu.
“Đó là… lời thật.”
Uyển Nhi khẽ nói thêm, mắt cụp xuống:
“Anh còn dặn… dù có chuyện gì… em cũng phải đợi anh.”
Không ai nói gì nữa.
Trong sự im lặng ấy, cửa kính sau lưng bỗng bật mở nhẹ vì gió—
và một bóng người đang đứng ngoài sân, nhưng không ai trong phòng để ý.
Uyển Nhi được người của Thẩm gia đưa trở về bên ba mẹ mình. Kể từ khoảnh khắc ấy, Chu Thẩm Dực biến mất một cách khó hiểu—biến mất không một lời, không một tin nhắn, không một dấu vết.
Cứ như vậy… anh rời khỏi thế giới của cô.
---
Sáu năm sau.
Tô Uyển Nhi tròn 18 tuổi.
Cô thiếu nữ đứng trước cổng trường đại học Thanh Hải, gió đầu mùa thổi nhẹ làm tà váy trắng lay động. Dáng vóc đã trưởng thành, ngũ quan ngày càng sắc nét, khí chất dịu dàng nhưng có chút lạnh nhạt—cái lạnh nhạt được tạo thành từ sáu năm chờ đợi một người không bao giờ quay lại.
Cô không còn là cô bé 12 tuổi ngây thơ chạy theo bóng lưng anh nữa.
Cũng không còn tin rằng chỉ cần cố gắng chờ đợi thì anh sẽ xuất hiện.
Sáu năm qua, không ai trong Thẩm gia nhắc đến cái tên ấy. Ngay cả ba mẹ cô, mỗi khi cô vô tình hỏi, đều chỉ im lặng rồi lảng sang chuyện khác.
Kể từ ngày cô được đưa về… Chu Thẩm Dực như hoàn toàn bị xóa khỏi thế giới, khỏi mọi tin tức, khỏi mọi quan hệ. Không hình ảnh, không lời nhắn, không bất kỳ dấu hiệu nào của tồn tại.
Nhưng đôi lúc, vào những đêm dài, Uyển Nhi vẫn nằm trằn trọc, bàn tay đặt lên ngực:
“Tại sao anh lại biến mất như vậy?”
Không ai trả lời.
Cô hít một hơi sâu, bước vào trong khuôn viên trường, tự nhủ:
“Mình 18 tuổi rồi… không cần phải nhớ nữa.”
Nhưng trái tim lại run nhẹ khi cô nghe trong gió thoáng qua mùi bạc hà lạnh quen thuộc—mùi hương từng thuộc về anh.
Cô không hề biết rằng… ở một góc tối của sân bay quốc tế, một người đàn ông cao lớn, khí chất trầm tĩnh đang lặng lẽ kéo vali bước ra.
Mái tóc đen hơi dài, ánh mắt sắc lạnh… và sâu bên trong là một nỗi đau sáu năm chôn giấu.
Chu Thẩm Dực — đã trở về.