Từ Em Bé Nhỏ

Chương 3

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên gương mặt đang say ngủ của Uyển Nhi. Cô vươn vai, bước xuống giường—việc đầu tiên là nhìn vào điện thoại.

Không có tin nhắn mới.

Nhưng tin nhắn “Ngủ ngon, Uyển Nhi” tối qua đủ để khiến cô khẽ mỉm cười.

Cô xuống nhà, vừa đi vừa ngáp một cái. Trong phòng ăn, ba mẹ đang dùng bữa sáng. Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là người đàn ông đang ngồi đối diện ba cô—mặc sơ mi đen, tay cầm tách cà phê, ánh mắt nghiêng nhìn cửa như thể đang đợi ai đó.

Chu Thẩm Dực.

Uyển Nhi đứng khựng lại, trái tim đập lệch một nhịp.

“Con chào ba mẹ…”

Cô lí nhí, rồi nhìn sang Thẩm Dực.

“…anh cũng… đến rồi ạ?”

Anh đặt tách cà phê xuống, giọng trầm nhưng nhẹ hơn mọi ngày:

“Chào buổi sáng.”

Cô đỏ mặt nhưng không hiểu vì sao.

Ông Tô nhấp trà, lên tiếng trước:

“Thẩm Dực đến sớm như vậy là muốn báo một chuyện.”

Uyển Nhi lập tức quay sang nhìn anh.

Thẩm Dực rõ ràng đã tắm, thay đồ… nhưng trong mắt anh vẫn còn dấu vết của một đêm không ngủ. Dù vậy, khí chất anh lại càng lạnh và sắc hơn—giống như vừa bước ra khỏi phòng họp toàn cao tầng.

Anh nhìn Uyển Nhi trước khi nói:

“Anh xong việc rồi.”

Uyển Nhi mở to mắt.

“S… sớm vậy ạ?”

“Anh không muốn để em lo.”

Giọng anh bình thản, nhưng câu nói thì khiến cô đỏ cả tai.

Bà Tô mỉm cười đầy ý tứ, còn ông Tô hơi ho một tiếng như đang che lại nụ cười khó giữ.

---

Sau khi ăn sáng xong, ông Tô bảo:

“Dực, đưa Uyển Nhi đi chơi đâu đó đi. Con bé nghỉ hè rồi.”

Uyển Nhi giật mình:

“Ba— con chưa—”

“Con nghỉ hè thì phải đi chơi. Ngồi nhà có chán không?”

Ông nhướng mày.

Thẩm Dực đứng lên trước cô.

“Nếu em muốn… anh dẫn đi.”

Uyển Nhi cúi đầu.

“Dạ… đi đâu ạ?”

Anh nhìn cô, hơi cúi xuống để ngang tầm mắt cô hơn.

“Đến chỗ em thích.”

Rồi anh thêm một câu, nhẹ nhưng đủ khiến tim cô mềm nhũn:

“Hôm nay chỉ có mình em thôi.”

---

Trên xe, không khí có chút ngượng ngùng nhưng dễ chịu. Thẩm Dực đang lái, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến đường nét gương mặt anh càng sắc.

Uyển Nhi ngồi ghế phụ, tay xoay xoay dây an toàn.

“Anh Dực…”

Cô gọi khẽ.

“Hm?”

“Em tưởng… anh sẽ bận mấy ngày…”

Anh liếc sang cô, ánh mắt dịu hơn cả nắng sáng.

“Anh bận thật.”

Rồi anh khẽ nhếch môi:

“Nhưng anh rảnh ngay khi em muốn.”

Uyển Nhi nghẹn lời, không biết đáp thế nào ngoài việc quay mặt ra cửa sổ để che đôi tai đỏ hồng.

---

Khi xe dừng lại, Uyển Nhi ngước lên và chớp mắt.

Một khu vườn rộng xanh mướt nằm giữa ngoại ô, không phải nơi đông đúc cũng không phải trung tâm sang trọng—mà là nơi cô từng đi lúc nhỏ, nơi có hồ nước, cầu gỗ và những cánh đồng hoa thưa thớt.

Cô thốt lên:

“Ơ… đây là—”

“Lúc em mười tuổi, em từng nói với ba em là thích nơi này nhất.”

Giọng Thẩm Dực trầm, nhẹ, và rất nhớ.

“Anh nghĩ em vẫn thích.”

Uyển Nhi quay sang nhìn anh, bất ngờ đến nghẹn cả tim.

“…Anh nhớ thật ạ?”

Thẩm Dực mở cửa xe cho cô, nghiêng đầu nhìn xuống:

“Chuyện liên quan đến em, anh quên được gì?”

Gió nhẹ thổi qua.

Uyển Nhi đứng im trong vài giây, trái tim mềm như kẹo tan chậm.

---

Hai người bước vào khu vườn. Uyển Nhi đi trước vài bước, váy trắng lay nhẹ theo gió. Thẩm Dực đi sau cô nửa bước, không xa không gần, nhưng đủ để nếu cô nghiêng người là chạm vào hơi ấm của anh.

Dưới tán cây, Uyển Nhi quay lại, nở nụ cười trẻ con mà trong veo:

“Anh Dực, hôm nay… mình chơi gì trước ạ?”

Thẩm Dực nhìn nụ cười ấy, khóe môi anh cũng cong lên rất nhẹ — nụ cười hiếm khi xuất hiện.

“Em muốn gì trước?”

Anh hỏi lại, giọng trầm thấp như vuốt nhẹ vào tim cô.

“Anh chiều hết.”

Và ngày nghỉ hè của họ… bắt đầu.

Họ đi dọc theo con đường nhỏ của khu vườn, ánh nắng xuyên qua từng tán lá, rải những đốm sáng lung linh lên mái tóc và vai áo Uyển Nhi.

Cô đưa tay ra hứng nắng, rồi quay lại nhìn anh:

“Lúc nhỏ em từng thích chạy xuyên qua khu rừng nhỏ kia để ra hồ nước.”

Thẩm Dực đáp ngay, không nghĩ ngợi:

“Giờ em cũng có thể. Anh đi sau giữ cho.”

Uyển Nhi bật cười, rồi bất giác chạy lên phía trước. Váy cô phấp phới, giày chạm nền cỏ nghe nhẹ như tiếng gió. Thẩm Dực nhìn theo, ánh mắt đầy một sự dịu dàng hiếm thấy—thứ dịu dàng chỉ dành cho cô.

Khi cô chạy ngang một gốc cây, cành cây thấp đột ngột vướng vào tóc cô khiến cô khựng lại.

“Ấy… đau…” cô lúng túng kéo mãi không gỡ được.

Thẩm Dực lập tức bước nhanh đến, một tay đỡ sau đầu cô, tay kia gỡ từng sợi tóc đang mắc vào cành cây.

“Để anh. Đừng động.”

Giọng anh trầm xuống, hơi nghiêm nhưng rất nhẹ.

Uyển Nhi đứng im, mặt ngước lên, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở anh phả xuống trán mình.

Chỉ vài giây sau, anh gỡ xong, nhưng không buông tay ngay.

Ngược lại, anh vuốt nhẹ sợi tóc vừa bị rối, động tác nhẹ đến mức khiến tim cô run lên.

“Đau không?”

Cô lắc đầu:

“Không đau… nhưng xấu hổ.”

Thẩm Dực nhìn cô vài giây, rồi bỗng đưa tay bật nhẹ trán cô một cái.

“Em vụng về thật.”

Uyển Nhi phồng má:

“Em đâu có—”

“Có.”

Anh cười nhẹ.

“Nhưng không sao. Anh quen rồi.”

Cô im bặt, tai nóng ran.

---

Hai người tiếp tục đi, cho đến khi khu rừng mở ra một khoảng trống lớn dẫn tới hồ nước nhỏ. Mặt hồ phẳng lặng phản chiếu bầu trời, hàng cây chạy dài ven bờ, còn băng ghế gỗ dưới bóng cây vẫn y nguyên như năm nào.

Uyển Nhi bước đến mép nước, nhìn xuống bóng mình.

“Em từng thích ném đá xuống hồ,” cô nói. “Nhưng em ném không xa được.”

“Giờ thử lại đi.”

Thẩm Dực cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ đưa cho cô.

Uyển Nhi cầm viên đá, lấy đà, rồi ném—

plop!

Rơi xuống ngay sát mép nước.

Cô quay lại, mặt đỏ bực:

“Ừm… tại tay em yếu.”

Thẩm Dực không nói gì. Anh nhặt một viên đá, đứng cạnh cô.

“Nhìn nhé.”

Uyển Nhi tò mò nhìn theo.

Anh nhẹ nhàng vung tay—

plop… plop… plop!

Viên đá nảy ba lần trên mặt nước trước khi chìm xuống.

Mắt Uyển Nhi sáng lên:

“Woa! Anh làm sao được vậy?!”

“Em muốn thử không?”

Anh nhìn cô, hơi cúi xuống để gần hơn.

“Muốn!”

Anh đứng sau lưng cô, tay anh đặt lên cổ tay cô, điều chỉnh góc độ.

“Đừng thả sớm. Khi cổ tay em nghiêng thế này—đúng rồi—mới thả.”

Giọng anh thấp, gần như phủ lên tai cô.

Cả người Uyển Nhi căng lên, không phải vì sợ mà vì quá gần.

Cô hít nhẹ một hơi, cố tập trung.

Cô vung tay.

Viên đá rơi xuống.

plop… plop!

Hai lần.

Uyển Nhi hét nhỏ lên đầy thích thú:

“Em làm được rồi!”

Thẩm Dực cười nhẹ — nụ cười hiếm hoi và hiền đến mức khiến Uyển Nhi ngẩn ra.

“Giỏi lắm.”

Anh đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ.

“Anh biết em làm được mà.”

Cô đứng yên, ngước lên, tim đập nhanh như muốn trượt ra khỏi lồng ngực.

Trong khoảnh khắc đó…

Cả hồ nước, cả khu vườn, cả thế giới như chìm vào tĩnh lặng.

Chỉ còn Uyển Nhi và Thẩm Dực đứng cạnh nhau, hơi thở hòa vào gió.

---

Uyển Nhi quay đi trước, cố che giấu gương mặt đang đỏ.

“Anh Dực… giờ mình đi đâu nữa?”

Thẩm Dực nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, sau vài giây mới đáp:

“Đi ăn.”

Rồi anh bước đến cạnh cô.

“Có một nơi anh muốn đưa em đến.”

“Ở đâu ạ?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu như muốn giữ chặt hình bóng cô vào lòng.

“Lần này,” anh nói chậm rãi,

“anh sẽ đưa em đến nơi mà anh thích nhất.”

Họ rời khỏi hồ nước, đi dọc theo con đường rợp bóng cây dẫn ra phía ngoài khu vườn. Uyển Nhi cứ tò mò mãi — không hiểu “nơi anh thích nhất” là nơi nào. Cô chưa từng nghe Thẩm Dực nói rằng anh thích đi đâu, cũng chưa từng thấy anh có chỗ yêu thích thật sự.

Với cô, anh giống như kiểu người bận rộn đến mức chẳng bao giờ có thời gian để “thích” một nơi nào cả.

“Anh thích… công viên à?”

Cô đoán bừa.

“Không.”

“Quán ăn? Nhà hàng nào đó?”

“Không.”

“Thư viện? Rạp chiếu phim? Sân golf?”

“Không luôn.”

Uyển Nhi cau mày nhìn anh:

“Vậy rốt cuộc là gì—”

Thẩm Dực nhìn cô, ánh mắt nghiêng xuống đầy ý tứ.

“Đi rồi biết.”

---

Họ ra khỏi khu vườn, xe đã đợi sẵn. Lúc lên xe, Uyển Nhi tò mò ngồi sát cửa sổ, cố đoán xem anh muốn đưa mình đến đâu. Nhưng xe chạy không nhanh, cứ chậm rãi lượn qua những con phố ngoại ô vốn yên tĩnh.

Cho đến khi xe rẽ vào một con đường nhỏ có hai hàng cây cổ thụ chạy dài.

Uyển Nhi nhìn xung quanh, bắt đầu nhận ra mình đã đến đâu.

Một căn nhà gỗ nhỏ hiện ra phía cuối đường — giản dị, bình yên, không sang trọng, không xa hoa… hoàn toàn không giống thế giới của Chu Thẩm Dực.

“Đây là…”

Cô mở lớn mắt.

Thẩm Dực đáp thay:

“Nhà cũ của anh.”

Xe dừng lại. Anh xuống trước, mở cửa cho cô.

Uyển Nhi bước ra, nhìn căn nhà với đôi mắt tròn đầy tò mò lẫn ngạc nhiên.

“Anh thích nhất nơi này ạ?”

“Ừ.”

Anh nhìn căn nhà gỗ, ánh mắt hiếm khi nào dịu đến vậy.

“Vì ở đây… là lúc anh còn bình yên nhất.”

Uyển Nhi ngước lên nhìn anh — lần đầu tiên cô thấy vẻ cô đơn ấy trong mắt anh.

Dường như có một phần con người Thẩm Dực mà cô chưa từng biết.

Cô bước lên bậc thềm, chạm tay vào cánh cửa gỗ cũ kỹ.

“Anh đã sống ở đây lâu chưa?”

“Đủ lâu để nhớ mọi thứ.”

Anh mở cửa.

“Để anh cho em xem.”

---

Bên trong nhà rất sạch sẽ — rõ ràng được bảo quản cẩn thận dù hiếm khi có người ở.

Một chiếc bàn gỗ nhỏ, vài chiếc ghế, kệ sách thấp, cạnh cửa sổ có chiếc piano cũ hơi tróc sơn.

Uyển Nhi đi vòng quanh, mắt sáng lên như đang khám phá kho báu.

“Anh Dực ơi, cái này cũng của anh hả?”

Cô chỉ vào chiếc mô hình tàu gỗ nhỏ đặt trên kệ.

“Ừ. Tự làm lúc mười bốn tuổi.”

“Cái này thì sao?”

Cô nhặt một con gấu len nhỏ.

“Anh đan. Nhưng đừng cười.”

Uyển Nhi bật cười ngay lập tức:

“Anh biết đan len luôn á?”

“Biết.”

Anh liếc cô.

“Đã bảo đừng cười.”

“Nhưng đáng yêu quá mà…”

Cô ôm con gấu vào ngực.

“Em không ngờ lúc nhỏ anh dễ thương vậy.”

Thẩm Dực nhìn cô ôm con gấu, khóe môi anh cong lên:

“Giờ anh không dễ thương nữa à?”

Uyển Nhi giật mình.

“Ơ… không phải… ý em là…”

“Ý em là anh giờ lớn rồi, hết dễ thương rồi?”

Anh bước lại gần.

“Hay ý em là hồi nhỏ anh đáng yêu hơn?”

Uyển Nhi đỏ bừng mặt.

“Em… em không nói vậy!”

“Ừ.”

Anh đứng sát cô, cúi đầu xuống, giọng trầm hẳn.

“Vì giờ anh không cần dễ thương nữa.”

Cô ngẩng lên, trái tim như bị ánh mắt anh hút vào.

“Giờ anh chỉ cần…”

Anh đưa tay chỉnh lại tóc cô, nhẹ như chạm vào cánh hoa.

“Đủ để khiến em để mắt đến.”

Uyển Nhi cứng người, tim đập nhanh đến choáng váng.

---

Cô quay đi để trốn khỏi ánh mắt anh.

“Anh… mang em đến đây làm gì?”

Thẩm Dực đứng sau cô, không quá gần nhưng đủ để hơi thở anh lướt nhẹ sau tai.

“Vì anh muốn em biết,”

anh đáp chậm rãi,

“em là người đầu tiên anh đưa đến nơi này.”

Uyển Nhi xoay người lại, mắt tròn lên:

“…Thật ạ?”

“Ừ.”

Ánh mắt anh sâu, trầm mà ấm một cách lạ lùng.

“Người đầu tiên. Và có thể là người duy nhất.”

Uyển Nhi nuốt nhẹ.

Cô cảm giác như trái tim mình vừa bị ai đó đặt vào lòng bàn tay — và người đó đang siết rất nhẹ, rất dịu.

“Anh Dực…”

Cô gọi tên anh nhỏ như gió.

Anh nhìn cô rất lâu, rồi nói câu khiến cô đứng không vững:

“Uyển Nhi, anh muốn em biết một điều.”

Anh bước tới gần.

“Với anh, em không chỉ là một cô bé anh trông chừng nữa.”

Không khí giữa họ như đông lại.

Uyển Nhi mở miệng… nhưng không nói được gì.

Và chính khoảnh khắc ấy—

Tiếng chuông điện thoại của anh bất ngờ vang lên.

Không quá lớn, nhưng đủ để cắt ngang tất cả.

Thẩm Dực nhìn màn hình, mắt hơi lạnh lại.

Uyển Nhi đứng yên, tay siết chặt con gấu len, trái tim đập thình thịch.

Chuông điện thoại reo liên tiếp, tiếng rung khẩn cấp đến mức không thể bỏ qua được.

Thẩm Dực nhìn màn hình — thoáng nheo mắt, vẻ mặt lạnh đi theo cách mà Uyển Nhi chưa từng thấy.

Một giọng nói nghiêm trọng vang lên ngay khi anh bấm nghe:

“Cậu Thẩm, anh phải về ngay lập tức.

Cả hai bên đều đã gọi đến.”

Uyển Nhi nghe loáng thoáng vài từ, sống lưng bất giác lạnh đi.

Thẩm Dực hỏi lại, giọng trầm như thép:

“Bên nào?”

Người đầu dây bên kia thở gấp, như đang chạy hay xử lý hỗn loạn gì đó:

“Gia chủ bên đó muốn gặp riêng anh. Không trì hoãn được.”

Rồi như cố hạ giọng xuống:

“Và… hội đồng công ty cũng vừa triệu tập khẩn. Họ yêu cầu anh có mặt trong hai giờ nữa.”

Không khí trong căn nhà gỗ nhỏ chợt trở nên nặng nề.

Uyển Nhi đứng yên, trái tim thắt lại.

Cô không hiểu toàn bộ, nhưng cô biết:

đó không phải cuộc gọi bình thường.

Giọng trong điện thoại tiếp tục, gấp gáp hơn:

“Cậu không thể bỏ qua cái nào cả.

Cả hai đều nói là vấn đề ‘mang tính quyết định’.

Nếu anh không về— hậu quả sẽ rất khó lường.”

Uyển Nhi nhìn sắc mặt Thẩm Dực chuyển từ dịu dàng lúc nãy sang lạnh lẽo, thậm chí có chút u tối.

Anh không trả lời ngay.

Chỉ im lặng vài giây — vài giây dài đến nghẹt thở.

Rồi anh nói:

“Gửi xe đến cửa trong năm phút.”

“Vâng!”

Cuộc gọi kết thúc.

---

Uyển Nhi lập tức nhìn lên, lo lắng:

“Anh Dực… có chuyện gì vậy ạ?”

Thẩm Dực đưa điện thoại xuống, hít một hơi sâu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

Giọng anh trầm nhưng cố giữ bình tĩnh:

“Anh phải về ngay. Cả hai nơi đều buộc anh trở lại.”

“Vậy… có nguy hiểm không ạ?”

“Không sao.”

Anh xoa đầu cô.

“Anh sẽ xử lý được.”

Nhưng Uyển Nhi cảm nhận rõ — đằng sau sự bình thản ấy là cơn bão đang chực nổi lên.

---

Cô nắm lấy tay áo anh, nhỏ giọng như sợ anh biến mất ngay trước mắt:

“Anh… sẽ quay lại chứ?”

Thẩm Dực cúi người, nắm lấy bàn tay đang kéo áo mình.

“Anh sẽ quay lại.”

Ánh mắt anh, dù có chút ưu tối, vẫn mềm khi đặt lên cô.

“Anh hứa.”

Uyển Nhi cắn nhẹ môi.

“Có cần em đi cùng không?”

“Không.”

Anh lắc đầu.

“Anh không muốn em dính dáng đến chuyện lần này.”

Uyển Nhi im lặng một giây, rồi rất nhỏ:

“Em đợi anh.”

Lần này, Thẩm Dực không trêu, không né tránh.

Anh chỉ nhìn cô rất sâu, như muốn ghi nhớ dáng vẻ cô đang đứng trong căn nhà quá khứ của anh.

“Đợi anh.”

---

Bên ngoài, tiếng động cơ xe vừa dừng lại.

Thẩm Dực siết nhẹ tay Uyển Nhi lần cuối rồi quay người đi về phía cửa.

Nhưng trước khi bước ra, anh dừng lại một nhịp.

Không quay đầu, chỉ nói thấp đủ để cô nghe:

“Uyển Nhi… đừng rời khỏi nơi này cho đến khi anh gọi.”

Cánh cửa gỗ khẽ động.

Uyển Nhi đứng giữa căn phòng, ôm chặt con gấu len, tim đập loạn.

Cô có linh cảm —

chuyện lần này…

sẽ thay đổi mọi thứ.

Xe vừa rời khỏi con đường nhỏ trước căn nhà gỗ, Uyển Nhi nhìn theo đến khi ánh đèn sau cùng biến mất sau hàng cây tối.

Gió núi đêm nay lạnh hơn bình thường.

Căn nhà gỗ vốn yên bình bỗng trở nên quá rộng, quá yên tĩnh… và quá trống.

---

Góc nhìn Thẩm Dực

Anh bước lên xe, động tác nhanh gọn mà dứt khoát.

Tài xế không dám hỏi một câu, chỉ tăng tốc ngay khi cửa xe đóng lại.

Điện thoại lại sáng lên.

Cuộc gọi liên tiếp từ hai nơi —

một thuộc gia tộc Thẩm đầy rắc rối,

một thuộc công ty nơi anh đang đứng giữa tâm bão quyền lực.

Giọng thư ký vội vã vang lên:

“Họ đang tranh cãi dữ dội. Có người muốn gây sức ép trực tiếp lên anh, thưa anh Dực.”

Thẩm Dực tựa lưng, mắt khép hờ, giọng lạnh hơn kim loại:

“Cứ để họ ồn. Tôi về rồi sẽ tính.”

Bên ngoài cửa kính, thành phố xa dần, ánh đèn kéo thành những vệt sáng dài.

Trong đầu anh, bỗng hiện lên hình ảnh cô bé đang nắm tay áo mình, giọng nhỏ như sợ anh biến mất:

“Em đợi anh.”

Ngực anh siết lại một giây—

nhưng không để sự mềm yếu kéo dài.

“Chạy nhanh hơn,” anh nói.

Chiếc xe lao đi như mũi tên.

---

Góc nhìn Uyển Nhi

Cô vẫn đứng ở cửa, đôi mắt chưa rời khỏi con đường tối.

Chỉ đến khi hơi lạnh luồn qua áo, cô mới khẽ rùng mình rồi quay vào.

Căn nhà yên tĩnh đến mức cô nghe cả tiếng kim đồng hồ.

Uyển Nhi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ nơi anh từng ngủ, ôm gối vào lòng.

Cô mở điện thoại —

không có tin nhắn.

Cô đặt xuống, lại cầm lên.

Màn hình trống trơn vẫn khiến cô hụt một nhịp thở.

“Anh Dực…”

Cô thì thầm, chẳng biết mình đang gọi ai nghe.

Ngoài trời bắt đầu có mưa nhẹ.

Tiếng mưa rơi lên mái gỗ làm căn nhà càng thêm quạnh quẽ.

Uyển Nhi đứng dậy, đi loanh quanh.

Cô mở tủ, khép tủ.

Rót một ly nước, rồi để đó.

Bước tới góc phòng… rồi bước về chỗ cũ.

Cô không quen cảm giác này.

Không phải sợ, mà là trống trải.

Đêm nay sao dài quá.

---

Khi cô bước ngang qua bàn làm việc cũ của anh, mắt vô tình dừng lại.

Một quyển sổ.

Cũ, màu đen, viền da mòn nhẹ.

Cô nhớ rất rõ — nó từng nằm trong túi anh, luôn đi cùng anh.

Không phải để ai động vào.

Nhưng vừa rồi, vì vội, anh… để quên.

Tim Uyển Nhi đập mạnh một cái.

Cô nhìn quyển sổ đen rất lâu, hai tay siết vào nhau.

Do dự.

Toan với ra.

Rồi rụt lại.

Thẩm Dực chưa bao giờ cho ai chạm vào thứ thuộc về anh.

Nhưng…

nó đang mở hé ra, như thể gọi cô lại.

Uyển Nhi nuốt xuống một hơi khó tả, rồi rất chậm, cô đưa tay chạm vào góc sổ.

Chỉ cần đẩy nhẹ, trang giấy sẽ lật ra…

Và cô sẽ biết —

một phần bí mật mà anh luôn giấu.

Uyển Nhi hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay run nhẹ khi chạm vào mép quyển sổ.

Cô không định xâm phạm chuyện riêng của anh… nhưng cảm giác bất an cứ đè nặng trong ngực.

Anh đã đi trong vội vã.

Anh chưa từng để quên thứ gì quan trọng.

Liệu có phải… chuyện anh đang đối mặt còn nghiêm trọng hơn anh nói?

Cô khẽ đẩy.

Quyển sổ mở ra ngay trang đầu tiên.

Và thứ khiến cô chết lặng không phải là chữ viết phức tạp hay tài liệu bí mật —

mà là một bức ảnh nhỏ được ép vào trang sổ bằng góc dán trong suốt.

Uyển Nhi bất động.

Đó là… ảnh cô.

Uyển Nhi mở quyển sổ đen ra.

Trang đầu tiên hé mở —

và thứ đập vào mắt cô bé không phải chữ viết khó hiểu, mà là một bức ảnh nhỏ được giữ bên trong góc dán.

Uyển Nhi chớp mắt.

Đó là ảnh cô lúc 5 tuổi.

Một bé gái tóc buộc hai chùm, đôi mắt to tròn long lanh, đang ngồi trên bậc cửa nhà ngoại, ôm con mèo bé xíu.

Áo váy màu kem, má phúng phính như trái đào nhỏ.

Cô nhớ bức ảnh này…

Mẹ từng nói không biết ai chụp, chỉ lưu được đúng một tấm.

Sao lại… nằm trong sổ của anh?

Ngay bên cạnh, là những dòng chữ mạnh mẽ nhưng nét bút lại nhấn sâu —

chữ của Thẩm Dực.

“Bé con này— đừng để nó bị ức hiếp.”

“Đừng để ai kéo nó rời khỏi mình.”

“Phải bảo vệ nó cả đời.”

Uyển Nhi cắn môi, bàn tay nhỏ siết lại.

Không hiểu hết ý nghĩa, nhưng cô cảm nhận rõ:

anh rất… rất quan trọng cô.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi váy rung mạnh.

Uyển Nhi giật mình, suýt đánh rơi quyển sổ.

Cô mở màn hình—

Tên anh hiện lên.

“Anh… Dực?”

Giọng cô bé nhỏ như tiếng mèo.

Đầu dây bên kia, giọng anh dù gấp gáp vẫn mềm lại ngay khi nghe thấy cô:

“Uyển Nhi, em đang ở đâu?”

“Trong phòng anh hay ngồi ạ…”

Cô cúi đầu, ngón tay xoay xoay gấu áo.

Anh im một chút — như biết cô đã chạm vào thứ anh không muốn cô đụng vào.

Rồi anh nói, giọng thấp:

“Nghe anh.

Không được ra ngoài.

Không mở cửa cho ai.

Và… đừng động vào thứ trong phòng nữa.”

Uyển Nhi khẽ “dạ…”

Nhưng tim bé nhỏ của cô vẫn loạn lên.

“Anh Dực… chuyện anh làm… có liên quan tới em hả?”

Vài tiếng hỗn loạn vọng qua điện thoại — tiếng bước chân, tiếng người tranh cãi.

Cuối cùng, anh trả lời:

“Có.”

Uyển Nhi siết chặt ngực áo.

“Có… nguy hiểm không ạ?”

Anh thở, rất khẽ.

“Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em.”

Ngay sau đó là tiếng ai đó gọi lớn bên kia:

“Cậu Thẩm! Họ tới rồi!”

Uyển Nhi bật khóc nhỏ:

“Anh Dực!”

“Uyển Nhi.”

Giọng anh trầm và nghiêm hơn bao giờ hết.

“Nếu có ai gõ cửa. Không mở.”

“Đợi anh trở về.”

Cô chưa kịp trả lời—

Tút—

cuộc gọi bị cắt.

Uyển Nhi đứng trong phòng, ôm quyển sổ to hơn cả người mình, đôi mắt đỏ hoe.

Và đúng lúc ấy—

“cạch…”

Tay nắm cửa ngoài phòng khách khẽ xoay.

Tiếng “cạch” vang lên rất nhẹ, nhưng trong căn nhà gỗ yên tĩnh, nó như phá toang bầu không khí.

Uyển Nhi siết chặt quyển sổ đen vào ngực.

Đôi chân nhỏ khẽ run, nhưng cô vẫn cố đứng yên, đúng như lời anh dặn.

Tay nắm cửa xoay thêm lần nữa.

Lần này mạnh hơn.

“Có ai trong đó không?”

Giọng đàn ông vang lên —

không lớn, nhưng lạnh buốt.

Uyển Nhi lùi một bước.

Hơi thở cô bé nông và gấp, đôi mắt long lanh đỏ hoe.

“Chúng tôi là người của Thẩm gia.”

Giọng thứ hai vang lên, già hơn, trầm hơn.

“Chúng tôi đến đón tiểu thư.”

Uyển Nhi cắn môi đến bật máu.

Tiểu thư?

Đón?

Để làm gì?

Cô bé nhớ rất rõ lời Thẩm Dực:

“Không mở cửa.

Không đi theo ai.

Đợi anh về.”

Vậy những người này…

không phải người anh muốn cô gặp.

Tiếng bước chân ngoài cửa dịch chuyển.

Ai đó thử nắm cửa thêm lần nữa — lần này mạnh đến mức cánh cửa rung lên một cái bụp.

Giọng đàn ông trẻ lại vang lên, mất kiên nhẫn:

“Làm ơn mở cửa.

Thiếu gia Thẩm muốn đưa cô bé về.”

Uyển Nhi siết chặt mép váy.

Cô bé đã gặp một vài người của Thẩm gia trước đây — dáng vẻ chính quy, cung kính, lễ phép.

Nhưng hai người trước cửa hôm nay…

giọng điệu không giống.

Không lễ phép.

Không bình tĩnh.

Không theo quy tắc Thẩm Dực từng nói.

Cô bé run lên.

Ngay khi cô chuẩn bị lùi sâu vào phòng thì—

“Đừng hù con nít nữa.”

Một giọng phụ nữ vang lên ngoài cửa, nhẹ nhưng sắc như dao.

Tiếng giày cao gót gõ lên nền gạch “cốc cốc cốc”.

“Rút lui. Hai người làm thế là trái lệnh cậu chủ.”

Uyển Nhi nín thở.

Cô nhận ra giọng này.

Quản gia Lục — nữ quản gia thân tín nhất bên cạnh Thẩm Dực.

Người mà anh từng nói: “Nếu không có anh, chỉ nghe lời cô ấy.”

Hai người đàn ông khựng lại.

“Lục… quản gia?”

Giọng họ có vẻ bất ngờ, xen lẫn chút sợ hãi.

“Cậu Dực nói rất rõ.”

Quản gia Lục tiếp lời, từng chữ bình thản nhưng nguy hiểm:

“Không ai được tiếp cận cô bé khi chưa có lệnh trực tiếp.”

Rồi tiếng vũ khí kim loại được rút ra — nhẹ nhưng rõ.

Uyển Nhi run lên, ôm chặt quyển sổ hơn.

Quản gia Lục nói tiếp:

“Nếu các anh còn đứng trước cửa căn nhà này thêm hai giây nữa… tôi sẽ coi như các anh phản lệnh.”

Hai người đàn ông im bặt.

Một giây…

Hai giây…

Rồi tiếng bước chân rút đi, ngày càng xa.

Cánh cửa lại rơi vào im lặng.

Uyển Nhi vẫn đứng yên tại chỗ, tim bé nhỏ đập thình thịch.

Một lát sau, giọng quản gia Lục dịu xuống, gọi qua cánh cửa:

“Tiểu thư Uyển Nhi?

Con còn trong đó không?”

Uyển Nhi không nói.

Cô bé vẫn nhớ lời anh: “Không mở cửa.”

Quản gia Lục dừng lại, rồi nói rất dịu:

“Cậu chủ Thẩm dặn con không mở cửa với bất cứ ai… trừ khi cô nói câu ám hiệu.”

Uyển Nhi chớp mắt.

“Ám… ám hiệu?”

“Phải.”

Quản gia Lục nói nhẹ như đang ru một đứa nhỏ.

“Cô sẽ nói câu:

‘Bé con không được khóc.’

Nếu đúng là cậu chủ gửi cô đến…

con phải trả lời rằng:

‘Vì có anh.’”

Uyển Nhi siết chặt mép váy.

Cô nhận ra ngay — đó là câu trong quyển sổ anh viết.

Cô bé lấy hết can đảm, bước lại gần cửa.

Quản gia Lục nói trước:

“Bé con không được khóc.”

Uyển Nhi đáp, giọng nhỏ nhưng kiên định:

“…Vì có anh.”

Một tiếng thở nhẹ, như người bên kia cuối cùng cũng yên tâm.

“Tiểu thư, mở cửa đi.

Cô đến đưa con sang chỗ an toàn hơn.

Cậu chủ sẽ gọi lại ngay khi xử lý xong.”

Uyển Nhi vẫn có chút sợ, nhưng tay đã đặt lên nắm cửa.

Cạch—

Cửa hé mở.

Quản gia Lục đứng đó, gió đêm thổi áo khoác bà bay nhẹ.

Bà cúi xuống ngang tầm cô bé, ánh mắt ôn hòa:

“Chúng ta phải đi ngay, con yêu.”

Uyển Nhi nuốt một hơi, ôm quyển sổ đen vào ngực, rồi bước ra.

Và phía sau rặng cây tối —

không ai biết rằng một đôi mắt khác đang âm thầm theo dõi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc