Từ Em Bé Nhỏ

Chương 2

Trước Sau

break

Gion – Đêm Xuống

Sau khi dạo phố một lúc lâu, ánh đèn lồng bắt đầu rực lên dọc hai bên đường. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo mùi hương của gỗ, trà và món ăn Nhật.

Chu Thẩm Dực vẫn nắm tay Uyển Nhi, bước chậm để cô kịp nhìn mọi thứ.

Một nhà hàng kiểu Nhật với bảng hiệu gỗ treo rèm noren màu xanh chàm đập vào mắt hắn.

— “Vào đây ăn tối.”

Uyển Nhi gật đầu.

Bên trong là một không gian ấm cúng, ánh đèn vàng và những chiếc bàn gỗ nhỏ đặt ngay ngắn. Hai người ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy phố Gion qua lớp kính mờ.

Khi món ăn được mang ra — thịt bò nướng đá, trứng hấp chawanmushi, mì soba — Uyển Nhi nhìn mà tròn mắt thích thú.

— “Ôi đẹp quá…”

— “Ăn đi. Nóng đấy.”

Chu Thẩm Dực gắp miếng đầu tiên cho cô.

Uyển Nhi đỡ lấy bằng hai tay như nhận bảo vật, vừa ăn vừa gật gù:

— “Ngon thật…”

Hắn nhìn cô ăn, ánh mắt dịu đi đến mức khó nhận ra.

Cô bé nhỏ đang ngồi đối diện hắn, tóc được kẹp bằng chiếc kẹp mới mua, đôi mắt sáng và khuôn mặt hồng vì nóng.

Có lúc Uyển Nhi vô thức chống cằm, rồi… gật gù.

Chu Thẩm Dực đặt đũa xuống:

— “Buồn ngủ rồi?”

Uyển Nhi mở mắt vài giây… rồi lại khép lại.

Cuối cùng, cô ngã nhẹ sang một bên — đúng lên vai hắn.

Hắn thoáng giật mình nhưng không đẩy ra.

Chỉ đưa tay điều chỉnh lại tư thế cho cô, để cô dựa thoải mái hơn.

Hơi thở cô ấm, nhẹ, đều đều:

— “Anh…”

Hắn cúi đầu:

— “Ừ?”

— “…đừng đi đâu…”

Giọng cô nhỏ như tiếng mèo.

Tim hắn khựng lại.

— “Anh không đi.”

Hắn đáp trong vô thức.

Họ ngồi như thế đến khi bữa ăn kết thúc. Uyển Nhi ngủ gục trên vai suốt, còn hắn ngồi yên, một tay giữ lưng cô để cô không ngã.

---

Trở Về Khách Sạn

Trời đã tối hẳn khi họ rời nhà hàng. Gion lên đèn đẹp đến mức lung linh như mơ.

Uyển Nhi vẫn còn lơ mơ ngủ, nên Chu Thẩm Dực cúi xuống nói:

— “Lên anh cõng.”

— “Em… em đi được…”

Cô nói mà mắt không mở nổi.

Hắn không hỏi thêm lần nào.

Cúi xuống, nhấc cô lên lưng một cách gọn gàng.

Uyển Nhi vòng tay ôm cổ hắn, đầu tựa lên vai.

— “Anh ấm quá…”

Chu Thẩm Dực bước trên con đường đá, hai tay giữ vững chân cô, mỗi bước đều chắc chắn.

Đèn lồng đỏ hắt ánh sáng lên hai người — một người đàn ông trẻ cao lớn, và một cô bé nhỏ xíu ngoan ngoãn trên lưng hắn.

Khi đến khách sạn, hắn đặt cô xuống giường nhẹ nhàng như đặt một thứ vô cùng quý.

Uyển Nhi mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh:

— “Đây… phòng em?”

— “Phòng của chúng ta.”

Hắn nói rất tự nhiên rồi bổ sung:

— “Anh ngủ giường sofa. Em ngủ giường lớn. Đừng lo.”

Uyển Nhi đỏ mặt, kéo chăn lên ngang đầu:

— “Em… em không lo…”

Chu Thẩm Dực bật cười nhẹ, đi mở cửa sổ để gió đêm Kyoto thổi vào.

Uyển Nhi nằm trong chăn, nhìn bóng lưng hắn.

Trong lòng cô có một cảm giác rất lạ — vừa ấm, vừa yên, vừa… muốn được ở cạnh hắn lâu hơn nữa.

Hắn quay lại, ánh mắt dịu mà trầm:

— “Ngủ đi, Uyển Nhi.”

— “Vâng… chúc anh ngủ ngon.”

— “Ngủ ngon, em bé.”

Đêm Kyoto tĩnh lặng.

Và lần đầu tiên, Uyển Nhi cảm thấy… người mà cô thích có lẽ vừa bước vào giấc mơ của mình.

Buổi sáng ở Kyoto dịu dàng như một lớp sương mỏng phủ lên mọi mái ngói cong. Hai người xuống xe tại cổng đền Fushimi Inari, nơi những cổng torii đỏ cam trải dài như một dòng chảy bất tận lên núi.

Uyển Nhi đội chiếc mũ len màu kem, tay ôm ly trà nóng anh vừa mua cho.

“Đẹp thật…” cô thì thầm, mắt sáng lấp lánh.

Thẩm Dực đứng bên cạnh, nhìn cô còn nhiều hơn nhìn cảnh.

“Đi chậm thôi, đường nhiều bậc đá lắm.”

Nhưng chỉ vài phút sau, sự cố xảy ra.

Một nhóm khách du lịch phía trước lùi lại chụp hình, không chú ý rằng Uyển Nhi đang bước xuống bậc thang phía sau họ. Cô giật mình, trượt chân vì lớp lá ẩm, bàn tay loạng choạng không tìm được điểm bám.

“Uyển Nhi!”

Trong khoảnh khắc, Thẩm Dực phản ứng nhanh đến mức gần như bản năng.

Anh vòng tay kéo cô vào ngực mình, ôm chặt, rồi nghiêng người để cả hai không té xuống bậc đá dốc.

Tiếng tim cô đập mạnh trong lồng ngực… nhưng tiếng tim anh còn mạnh hơn.

Cô chưa kịp định thần thì nhận ra mình đang… được anh bế lên.

Một tay anh giữ lấy eo cô, một tay đỡ phía sau đầu gối, che chắn cô khỏi dòng người đang len qua cổng torii.

“Em có bị đau không?” – giọng anh thấp, hơi thở nổi lên vì hốt hoảng, chứ không phải vì mệt.

“E-em không sao… anh thả em xuống đi, mọi người nhìn…”

“Không thả.”

Hai chữ chắc nịch như thể đó là quyết định tuyệt đối.

Anh đưa cô khỏi dòng khách du lịch, tìm một khoảng trống giữa hai hàng cổng đền. Dưới ánh nắng đầu ngày, màu đỏ của torii phản chiếu lên gương mặt anh, làm đôi mắt anh càng thêm sâu và nghiêm.

Anh đặt cô xuống băng ghế gỗ, nhưng vẫn giữ lấy cổ tay cô.

“Đi đứng cẩn thận.”

Giọng anh có chút trách nhưng ánh mắt lại tràn đầy lo lắng.

Uyển Nhi lí nhí:

“Em không cố ý… trượt thật mà.”

Anh cúi xuống nhìn mắt cô, chỉ cách vài phân.

“Anh biết. Nhưng từ bây giờ, đi sát anh. Không được đi một mình.”

Cô đỏ mặt.

“Vậy… anh đừng đi nhanh quá.”

Thẩm Dực khẽ cười, xoa đầu cô.

“Được. Vậy em nắm tay anh.”

Anh đưa tay ra trước.

Chờ.

Uyển Nhi ngập ngừng rồi đặt tay vào tay anh.

Anh đan tay cô lại ngay lập tức, nắm chặt như sợ buông ra là mất.

Đi dưới hàng ngàn cổng torii, giữa Kyoto buổi sớm, bàn tay nhỏ bé của cô nằm gọn trong tay anh—ấm, chắc chắn và như một lời thừa nhận không cần nói thành lời.

“Đi thôi.”

“Dạ… anh.”

Hai người rời khỏi khu đông khách, men theo con đường nhỏ dẫn sâu hơn vào núi. Ánh nắng xuyên qua những tán cây già, đổ bóng loang lổ lên nền đá. Không khí lặng yên đến mức Uyển Nhi nghe được cả tiếng lá rơi.

Bàn tay cô vẫn nằm trong tay Thẩm Dực.

Cô đã thử rút nhẹ… nhưng anh nắm chặt hơn.

“Em định bỏ chạy sao?” – anh hỏi, giọng trầm nhẹ, hơi khàn vì sớm.

“Đâu có…” – cô nhỏ giọng.

“Vậy thì để nguyên.”

Đi được một đoạn, gió núi thổi lạnh, Uyển Nhi kéo kéo áo khoác. Không kịp giấu động tác đó, ngay lập tức anh dừng lại.

“Lạnh?”

Cô lắc đầu theo phản xạ.

Nhưng câu trả lời ngược lại với thân thể run nhẹ của cô.

Thẩm Dực không nói gì.

Anh tháo khăn choàng của mình, cúi xuống quàng lên cổ cô. Mùi hương quen thuộc từ áo khoác… mùi gỗ trầm nhàn nhạt khiến tim cô đập mạnh.

“Anh… để em tự—”

“Im nào.”

Anh chỉnh mép khăn ngay ngắn, động tác dịu dàng đến mức trái tim cô như bị bóp nhẹ.

Khi cô còn đang bối rối, anh cúi xuống sát tai cô, giọng trầm ấm:

“Lạnh phải nói. Anh ở đây để chăm em.”

Uyển Nhi bật đỏ mặt, tim đập lạc nhịp.

Cả hai tiếp tục bước, và họ đến một đoạn cổng torii vắng người nhất. Nơi này tĩnh lặng đến lạ—như cả Kyoto chỉ còn lại hai người.

Uyển Nhi đưa tay chạm khẽ vào cột gỗ đỏ.

“Đẹp thật… Nhật Bản trong phim cũng không bằng.”

“Em thích đến mức này?” – anh hỏi.

“Dạ… lần đầu em đi nước ngoài mà.”

Thẩm Dực đứng sau cô, giọng anh trầm xuống, mang theo chút suy tư:

“Lần đầu của em… anh muốn là anh đưa em đi.”

Cô ngẩn người.

Nghe như một lời tỏ tình giấu kín.

Rầm—!

Trong khi cô còn chưa biết phải trả lời thế nào, một chú nai từ rừng chạy băng qua đường nhỏ trước mặt. Uyển Nhi giật mình lùi lại, suýt ngã vì bậc đá không bằng phẳng.

Thẩm Dực phản ứng nhanh như trước—kéo mạnh cô vào lòng.

Lần này ôm còn chặt hơn.

Tim cô đập thình thịch.

Cả khuôn mặt vùi vào ngực anh, mùi hương quen thuộc khiến người cô nóng lên.

“Em đúng là…” – anh siết nhẹ eo cô – “Không rời mắt khỏi em một giây là xảy chuyện.”

Uyển Nhi lúng túng:

“Em… đâu biết có nai…”

Anh cúi đầu nhìn cô, nửa cười nửa bất lực:

“Càng không biết, thì càng phải bám anh.”

Anh không buông ra ngay mà giữ cô lâu thêm vài giây—như cố ghi nhớ cảm giác này.

Cuối cùng, anh mới thả tay, nhưng lại nắm lấy tay cô lần nữa, mạnh đến mức cô khó lòng rút lại.

“Đi thôi.”

“Dạ… anh.”

Con đường đỏ dưới hàng ngàn cổng torii tiếp tục mở ra, nhưng từ khoảnh khắc ấy, Uyển Nhi biết rất rõ:

Cả chuyến đi này… anh không chỉ muốn đưa cô đi chơi.

Con đường torii dẫn họ đến một khoảng sân yên tĩnh nằm giữa lưng chừng núi. Tiếng chuông gió treo trước một gian thờ nhỏ leng keng theo gió, hòa với mùi hương trầm thoang thoảng—bình yên đến mức thời gian như chậm lại.

Uyển Nhi dừng chân, mắt nhìn những dải ema gỗ treo trên giá – nơi du khách viết điều ước.

“Đẹp quá…” – cô chạm một tấm gỗ, nhẹ nhàng lắc lư theo ngón tay cô.

Thẩm Dực đứng sau, tay đút túi áo, mắt dõi theo từng động tác của cô.

“Muốn viết điều ước không?”

“Có được không?” – cô quay lại, ánh mắt lấp lánh.

“Muốn gì cũng được.”

Giọng anh trầm ấm, ngắn gọn nhưng vô cùng nuông chiều.

Anh mua hai tấm ema, đưa cô một cái. Uyển Nhi ngồi xuống bậc đá, chống cằm suy nghĩ.

Thẩm Dực đứng cạnh, nhìn xuống — khóe môi cong nhẹ khi thấy cô mím môi tập trung.

“Viết bí mật cũng được hả anh?”

“Ừ. Nhưng nếu em không cho anh xem…”

Anh cúi người xuống, ngang tầm mắt cô,

“…anh sẽ đoán.”

Cô giật mình quay đi:

“Không cho đoán luôn!”

Anh bật cười khe khẽ.

Uyển Nhi cuối cùng cũng viết xong điều ước. Cô cẩn thận treo tấm gỗ lên giá. Nhưng lúc cô vừa buông tay, gió thổi mạnh, tấm ema rung lên, lộ ra vài chữ khiến anh vô tình đọc được:

“Mong người đó… đừng xa em.”

Uyển Nhi vội che lại:

“Đừng nhìn! Anh hứa rồi mà!”

“Anh đâu có nhìn.”

Nhưng ánh mắt anh lại sâu hơn bình thường, như dồn nén điều gì đó.

“Em… ước cho ai vậy?” – anh hỏi, giọng bình thản nhưng đáy mắt hoàn toàn không bình thản.

Uyển Nhi đỏ mặt, nhìn xuống mũi giày:

“Em không nói…”

Thẩm Dực im lặng vài giây.

Rồi anh bước đến phía sau cô, cúi đầu sát tai cô đến mức hơi thở anh lướt qua cổ cô.

“Người đó…”

Anh thấp giọng,

“…là anh phải không?”

Uyển Nhi giật mình xoay người lại, nhưng chưa kịp chối thì anh đã đưa tay chặn tường phía sau cô.

Một kabedon nhẹ nhàng nhưng, với cô, tim như muốn rơi xuống đất.

Cô lắp bắp:

“Không—không có…”

“Thật không?”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn như muốn xuyên qua tim cô.

Uyển Nhi cắn môi, trốn tránh.

Thẩm Dực khẽ cúi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân.

“Anh hỏi lần cuối.”

“…Người đó có phải là anh?”

Uyển Nhi run lên, khẽ gật đầu—nhỏ đến mức như không muốn ai biết.

Nhưng anh đã thấy.

Thẩm Dực khựng lại một nhịp.

Không nói gì.

Chỉ đưa tay chạm lên đỉnh đầu cô, vuốt nhẹ xuống như dỗ dành, như cảm ơn, như cố kìm một cảm xúc nào đó quá mạnh.

“Anh biết rồi.”

Giọng anh trầm thấp đến mức khiến đền Fushimi Inari bỗng trở nên tĩnh lặng hơn.

Uyển Nhi ngẩng lên:

“Anh… không giận sao?”

“Giận?” – anh khẽ nhíu mày – “Vì một điều anh đã muốn nghe từ lâu?”

Cô ngơ ngác.

Anh nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi góc tường, ôm gọn bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay mình.

“Đi thôi. Anh sẽ dẫn em đến nơi đẹp nhất Kyoto.”

“Đi đâu vậy anh?”

Thẩm Dực nghiêng đầu nhìn cô, môi cong lên rất nhẹ.

“Đến nơi… mà anh muốn nhìn em dưới ánh mặt trời.”

Kyoto buổi sớm, hàng ngàn cổng đỏ phía sau họ—

và một điều gì đó giữa hai người… đã không còn như trước nữa.

Họ rời khỏi con đường torii, đi theo lối nhỏ dẫn lên một đỉnh dốc thoai thoải. Mặt trời Kyoto buổi sáng đã lên cao hơn, ánh sáng vàng nhẹ rải xuống từng bậc đá phủ rêu, tạo thành một khung cảnh gần như siêu thực.

Uyển Nhi nắm tay anh đi, nhưng trái tim thì chưa ổn định lại sau câu “Anh biết rồi”.

Thẩm Dực im lặng không nói gì, nhưng ngón tay anh đan vào tay cô rất chặt — như sợ cô đổi ý, hoặc như sợ khoảnh khắc vừa rồi chỉ là mơ.

Một lát sau, họ lên đến một đoạn cao của núi. Từ đây có thể nhìn thấy cả Kyoto trải dài phía dưới: những mái nhà truyền thống xen giữa các tòa nhà hiện đại, sông Kamo uốn lượn như dải lụa bạc.

Uyển Nhi bật thốt:

“Đẹp quá…”

Anh không nhìn cảnh.

Anh nhìn cô.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, khiến làn da trắng mịn như phát sáng. Gò má cô hơi ửng đỏ vì leo dốc và… vì anh.

“Đẹp thật.” – anh nói chậm rãi.

Cô quay sang cười:

“Nhật Bản đúng là—”

“Anh nói em.”

Giọng anh thấp hẳn xuống.

Uyển Nhi đứng hình.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc cô bay lất phất. Anh đưa tay vén nhẹ một lọn tóc ra sau tai cô — quá tự nhiên, quá dịu dàng, đến mức trái tim cô nhảy loạn.

“Uyển Nhi,” anh gọi tên cô bằng giọng trầm ấm,

“…lúc nãy em nói điều ước của em…”

“Em— em đâu có nói!” – cô bật phản ứng ngay.

“Không nói.”

Hàng mi anh khẽ nhướng lên.

“Nhưng anh nghe rồi.”

Uyển Nhi cúi mặt, hai tay siết chặt nhau… nhưng bàn tay đang siết đó lại nằm trong tay anh.

Thẩm Dực nhìn cô hồi lâu, ánh mắt có thứ gì đó rất phức tạp: kềm nén, bão tố, và cả một chút dịu dàng đến bất ngờ.

“Anh nói em nghe một điều.”

Anh tiến lại gần hơn.

Uyển Nhi ngẩng lên theo bản năng.

Khoảng cách quá gần.

Hơi thở hòa vào nhau.

“Không chỉ em…” – anh khẽ nói – “Anh cũng đã ước.”

Cô mở to mắt:

“Ước… gì ạ?”

Thẩm Dực cúi đầu, chóp mũi almost chạm vào trán cô.

“Một ngày nào đó… em sẽ lớn.”

“Và em sẽ nhìn anh…”

“…bằng ánh mắt như buổi sáng nay.”

Uyển Nhi không kịp chuẩn bị—mặt đỏ như lửa, tim đập như muốn vỡ ra.

Anh thấy hết.

Khóe môi anh cong lên, nhẹ nhưng nguy hiểm.

“Đừng trốn nữa, Uyển Nhi.”

“Em đâu có—”

Anh đưa tay đặt lên gáy cô, giữ cô lại, buộc cô nhìn anh.

“Em thích anh.”

Anh không hỏi.

Anh khẳng định.

Uyển Nhi cắn môi, đôi mắt long lanh:

“…Anh biết rồi còn nói.”

“Vì anh muốn nghe em nói.”

Ánh mắt anh như thiêu đốt.

“Nhưng nếu em chưa sẵn sàng… anh chờ.”

Cô ngước mắt lên, nhỏ giọng:

“Chờ bao lâu?”

“Bao lâu cũng được.”

Lời này không phải hứa hẹn — mà là lời thề.

Cô cảm thấy mũi mình cay cay.

Thẩm Dực thở nhẹ, rồi đặt lòng bàn tay lên đầu cô, xoa thật chậm.

“Nhưng…”

Giọng anh thấp xuống, trầm đến mức khiến cô ngừng thở.

“Đến lúc em đủ tuổi…”

Anh cúi đầu sát bên tai cô, môi gần như chạm làn da mỏng.

“…anh sẽ không buông em ra nữa.”

Cô khẽ run.

Thẩm Dực ngồi xuống bậc đá, kéo cô ngồi cạnh mình, để cô tựa vào vai anh.

Kyoto dưới chân họ, tiếng chuông gió trên cao, và hơi ấm từ bờ vai rộng ấy khiến mọi lo lắng trong cô tan dần.

Một lúc lâu sau, anh hỏi:

“Em muốn ăn gì? Anh dẫn đi.”

Uyển Nhi mím môi cười:

“Gì cũng được… miễn là đi với anh.”

Anh liếc cô, khóe môi nâng lên đầy ý vị.

“Ừ. Vậy… hôm nay em đừng rời khỏi anh.”

Và cô không rời thật.

Cả ngày hôm đó, Kyoto trở thành thành phố của hai người.

Sau vài ngày ở Nhật, chuyến đi của hai người chuyển sang chặng tiếp theo — Pháp.

Máy bay hạ cánh xuống Paris vào buổi chiều muộn. Ánh hoàng hôn lướt qua những mái nhà cổ kính, nhuộm vàng cả bầu trời. Uyển Nhi dán mắt vào khung cửa sổ máy bay, ngỡ như vừa bước vào một thế giới trong truyện tranh.

“Đẹp quá…” – cô thốt lên, má áp vào kính.

Thẩm Dực đứng sau lưng cô, tay đặt lên tựa ghế, cúi người xuống.

“Lần đầu em đến Pháp?”

Cô gật mạnh:

“Dạ! Em chỉ thấy trên phim. Không nghĩ thật sự… đẹp như vậy.”

Anh khẽ cười:

“Phim sao bằng khi em đứng cạnh anh.”

Uyển Nhi đỏ mặt ngay tức thì:

“A–anh lại nói linh tinh…”

“Anh nói thật.”

Giọng anh trầm, rất thật.

---

Sân bay Charles de Gaulle – khoảnh khắc nắm tay không rời

Bước xuống sân bay, dòng người tấp nập. Uyển Nhi loay hoay ôm áo khoác và hộ chiếu. Chỉ một giây cô mất dấu anh thì—

“Tay.”

Thẩm Dực đưa tay ra.

Cô đặt tay vào trong mà không kịp suy nghĩ.

Anh đan ngón tay cô lại, kéo sát cô vào bên cạnh:

“Ở Paris dễ lạc lắm. Đừng rời anh.”

Uyển Nhi ngẩng lên:

“Anh thấy em là trẻ con à?”

Thẩm Dực nghiêng đầu nhìn cô:

“Không. Anh thấy em là người anh phải giữ.”

Cô đứng hình mất vài giây.

---

Khách sạn – căn phòng với ban công nhìn ra tháp Eiffel

Chiếc xe sang đưa họ tới khách sạn. Uyển Nhi há hốc khi bước vào phòng:

Ban công rộng, cửa kính lớn, rèm trắng bay nhẹ theo gió… và phía xa, tháp Eiffel đang sáng dần theo hoàng hôn.

“Trời ơi…” – cô chạy lại sát lan can, mắt sáng như sao – “Nhiều đèn quá!”

Thẩm Dực đứng sau, tay khoanh trước ngực, nhìn cô đầy thích thú:

“Em còn chưa thấy lúc nó nhấp nháy đâu.”

“Có nhấp nháy hả anh?!”

“Có.”

Anh tiến lại gần, khoác nhẹ áo khoác lên vai cô:

“Đèn bắt đầu chớp lúc trời tối. Đợi thêm chút nữa.”

Uyển Nhi ngước nhìn bầu trời xám tím, chờ đợi.

Thẩm Dực thì… nhìn cô nhiều hơn.

Ánh sáng vàng từ tháp Eiffel phản chiếu lên gương mặt cô, khiến hàng mi dài của cô như phát sáng.

“Anh nhìn gì vậy…?” – cô lí nhí.

“Cảnh đẹp.”

Anh đáp, không chút che giấu.

“Em hỏi thật á…”

“Anh cũng đang nói thật.”

Cô đỏ mặt muốn trốn, nhưng anh lại đứng sát bên, không cho cô lùi.

---

Đèn tháp Eiffel bắt đầu nhấp nháy

“Anh ơi! Nó sáng kìa!” – Uyển Nhi reo lên như một đứa trẻ.

Vừa đúng lúc ánh sáng nhấp nháy lan dọc tháp Eiffel, cả thành phố như bừng lên. Cô ngây ngẩn nhìn cảnh tượng đó, đôi tay vô thức bám vào lan can.

Một cơn gió lớn thổi qua.

Uyển Nhi suýt chạm người vào lan can lạnh ngắt thì—

Thẩm Dực vòng tay qua eo cô, kéo cô lại.

“Cẩn thận.”

Giọng anh ngay sau tai cô.

Cô cảm nhận được hơi ấm ở sát lưng mình.

“Em… chỉ nhìn tháp thôi mà…”

“Nhìn cái gì cũng được.”

Anh ghì tay mạnh hơn một chút.

“Nhưng không được để em té.”

Uyển Nhi tim đập loạn:

“Anh… đang ôm em đó.”

“Anh biết.”

Cô đỏ mặt đến mức tai cũng đỏ.

Anh cúi xuống, giọng như dỗ:

“Uyển Nhi.”

“Dạ?”

“Đêm nay… để anh đưa em đi dạo Paris, được không?”

Cô ngẩng lên, đôi mắt sáng hơn cả đèn tháp Eiffel:

“Dạ được! Đi đâu ạ?”

Anh không trả lời ngay.

Thay vào đó, anh siết tay cô:

“Đi chỗ… mà anh muốn cho em thấy từ lâu.”

Uyển Nhi nghiêng đầu:

“Ở đâu vậy anh?”

Thẩm Dực cúi xuống ngang tầm mắt cô, ánh nhìn sâu đến mức khiến tim cô lạc mất một nhịp.

“Dọc sông Seine.”

Khoé môi anh cong lên đầy ẩn ý.

“Nơi mà người ta nói… dễ khiến người ta yêu nhau.”

Cô đứng im.

Mặt nóng bừng.

Còn anh — anh mỉm cười, nắm tay cô kéo vào ánh đèn vàng của Paris.

Paris về đêm phủ một lớp vàng dịu dàng lên mọi con phố. Thẩm Dực nắm tay Uyển Nhi bước xuống bậc tam cấp dẫn ra bờ sông Seine. Gió lạnh thổi nhẹ qua mặt nước, mang theo mùi hương của thành phố – mùi bánh mì mới nướng, hoa tươi, và chút se lạnh của mùa hè Paris.

Uyển Nhi choáng ngợp:

“Đẹp thật… cứ như trong tranh vậy…”

Thẩm Dực nhìn sang cô, khóe môi cong lên:

“Có em ở đây mới đẹp.”

“Anh nói hoài…” – cô lí nhí, nhưng trái tim lại mềm ra từng nhịp.

---

Dọc bờ sông Seine – ánh đèn phản chiếu trong mắt cô

Hai người đi dọc theo lối lát đá cổ. Thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân ngồi bên bờ, trò chuyện nhỏ nhẹ, hoặc ôm nhau nhìn tháp Eiffel phía xa.

Uyển Nhi nhìn xung quanh, đôi mắt tròn xoe:

“Em tưởng Paris đông người hơn.”

“Đông.” – anh đáp – “Nhưng anh chọn chỗ vắng hơn. Em không thích ồn.”

Cô ngạc nhiên:

“Anh nhớ hả?”

Thẩm Dực quay sang, ánh mắt sâu như cuộn nước dưới chân họ.

“Những gì liên quan đến em… anh đều nhớ.”

Uyển Nhi bước hụt nhịp, tim nảy một cái thật mạnh.

Anh thấy rõ điều đó.

Nhưng không trêu cô, chỉ lặng lẽ kéo tay cô vào gần mình hơn, bàn tay bao lấy bàn tay nhỏ như đang giữ một món đồ quý.

---

Cầu Pont Alexandre III – nơi ánh đèn vàng soi lên hai người

Họ bước lên cây cầu đẹp nhất Paris. Trụ đèn cổ bật sáng, ánh vàng chiếu lên những bức tượng thiên thần lộng lẫy và lên cả đôi mắt Uyển Nhi, khiến chúng long lanh như hồ nước mùa thu.

Cô chạy ra giữa cầu, xoay người lại:

“Chỗ này đẹp ghê! Chụp hình cho em được không anh?”

“Lại đây.” – Thẩm Dực khẽ gật.

Uyển Nhi đứng vào vị trí anh chỉ, tóc bay nhẹ theo gió. Cô mỉm cười, giơ tay tạo dáng.

Nhưng anh lập tức lắc đầu:

“Không phải như vậy.”

Cô blink:

“Vậy sao?”

Anh bước lại gần, đưa tay lên chỉnh lại khăn choàng cổ cô, rồi hạ tay xuống, ánh mắt dịu đến mức khiến cô không dám thở mạnh.

“Em chỉ cần đứng bình thường.”

“Nhưng… vậy có đẹp không?”

“Đẹp.” – anh đáp, không chần chừ.

Uyển Nhi đỏ mặt, ngẩng lên nhìn anh.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Dực bỗng thu điện thoại xuống, không chụp nữa.

Cô ngạc nhiên:

“Ơ… anh không chụp hả?”

“Không.”

Anh cất điện thoại vào túi, tiến đến sát cô.

“Anh thích nhìn hơn.”

Uyển Nhi khựng người.

Gió Paris bỗng trở nên nóng hơn.

---

Khoảnh khắc dưới đèn cầu – sự gần gũi không thể né tránh

Cô mở miệng nói gì đó, nhưng chưa kịp thì bước chân loạng choạng vì trượt lên một viên đá ẩm.

Thẩm Dực lập tức đưa tay đỡ.

Không chỉ đỡ – mà kéo hẳn cô vào lòng.

Cả cơ thể cô ép vào thân anh.

Uyển Nhi tê người trong một giây.

“Cẩn thận chứ.” – giọng anh trầm, ngay bên tai.

“Em… em không cố ý.”

“Anh biết.”

Anh giữ cô lại lâu hơn cần thiết.

Rồi cúi xuống, nói khẽ:

“Ở gần anh như vậy… em có sợ không?”

Uyển Nhi lắc đầu thật nhỏ:

“Không…”

“Vậy tốt.”

Anh đặt tay lên lưng cô, rất khẽ — nhưng đủ để khiến cả người cô nóng bừng.

Uyển Nhi ngẩng lên. Hai người chỉ cách nhau vài phân.

Ánh đèn của cầu Alexandre III phản chiếu trong mắt anh.

Và trong im lặng ấy… trái tim cô đập nhanh đến mức cô tưởng anh nghe được.

Thẩm Dực nâng cằm cô lên nhẹ nhàng bằng ngón tay cái.

“Uyển Nhi.”

“Dạ…?”

“Sau này…”

Anh nhìn cô thật lâu.

“…em có muốn quay lại Paris với anh nữa không?”

Cô ngập ngừng một chút, rồi gật.

“Dạ có.”

Anh mỉm cười.

Nụ cười đó… khiến Paris thua xa.

Thẩm Dực cúi đầu xuống, khoảng cách chỉ còn một nhịp thở —

nhưng anh dừng lại, giữ nguyên vị trí ấy.

Như chờ cô chủ động.

Như tôn trọng.

Như kiềm chế.

Uyển Nhi nhắm mắt lại một chút, rồi mở ra, thì thầm:

“Anh…”

Anh nhìn vào mắt cô:

“Hửm?”

“Anh… lại gần nữa được không…”

Thẩm Dực khựng một giây.

Rồi anh nghiêng đầu, giọng thấp đến mức như tan vào gió:

“Đừng nói anh lần thứ hai.”

Và anh đặt trán mình lên trán cô — không hẳn là hôn, nhưng còn hơn cả sự gần gũi.

Một sự thân mật đủ để khiến cả Paris mất tiếng.

Uyển Nhi run lên nhẹ, thì anh ôm cô vào lòng, siết chặt:

“Anh chờ em lớn.”

“Nhưng em đừng bắt anh chờ lâu quá.”

---

Tiếng chuông nhà thờ xa xa vang lên.

Bờ sông Seine lấp lánh ánh đèn.

Và giữa Paris hoa lệ, Thẩm Dực và Uyển Nhi đứng sát nhau đến mức thời gian cũng không dám chen vào.

Bầu trời Paris chuyển sang màu tím oải hương khi hai người rời khỏi quán cà phê nhỏ ở góc đường. Đèn đường dần sáng lên, hắt xuống mặt đá lát ánh vàng dịu khiến bóng hai người đổ dài trên phố.

Uyển Nhi ôm hộp bánh macaron trong tay, vừa đi vừa ngó hai bên đường đầy những ban công sắt uốn mềm mại. Thẩm Dực đi cạnh, một tay đút túi áo khoác, một tay thỉnh thoảng nâng nhẹ balo cô đang đeo chỉ vì… nó hơi lệch xuống một bên.

Cô liếc lên:

“Anh làm gì vậy?”

“Đeo lệch vai mỏi lưng.”

“Em còn nhỏ mà…”

“Nhỏ thì càng phải để anh chỉnh.”

Cô im bặt, tai đỏ lên.

Họ đi bộ tới bờ sông Seine. Gió buổi tối mang theo mùi nước lạnh và hương bánh ngọt từ những xe đẩy gần đó. Xa xa, tháp Eiffel đã lên đèn—ánh vàng kim óng ả phản chiếu trong mắt Uyển Nhi.

Cô đứng tựa lan can:

“Đẹp quá…”

Thẩm Dực nhìn tháp Eiffel đúng một giây, rồi nghiêng sang nhìn cô lâu hơn gấp ba:

“Ừ. Đẹp.”

Uyển Nhi quay sang bất chợt bắt gặp ánh mắt đó, tim như bị gió Paris hất thẳng vào ngực.

Một chiếc du thuyền chạy chậm qua, kéo theo làn sóng lăn tăn chạm vào chân cầu. Cô nhìn theo, rồi hỏi nhỏ:

“Anh Dực… em có làm anh phiền không? Suốt chuyến đi… anh cứ lo cho em mãi.”

“Không phiền.”

“Thật không?”

“Không phiền… mà là quen.”

Uyển Nhi ngơ ngác: “Quen?”

Thẩm Dực mím môi, ánh mắt dời khỏi cô nhưng giọng thì thấp và trầm đến mức gió đêm cũng nghe rõ:

“Quen với việc em đi đâu cũng đứng gần anh. Quen với việc quay lại là thấy em ngay đó. Nếu một ngày em không ở cạnh…”

Hắn dừng lại một chút.

“…anh mới thấy phiền.”

Cô cúi đầu, tim đập loạn. Cây cầu phía sau họ chớp sáng khi đèn Eiffel đổi nhịp.

Thẩm Dực nhìn xuống cô một lần nữa:

“Đi thôi. Còn một nơi anh muốn đưa em tới.”

“Đến đâu ạ?”

“Tầng trên của tháp Eiffel.”

Uyển Nhi mở to mắt. “Thật hả anh?”

“Ừ. Em muốn nhìn Paris từ trên cao mà, đúng không?”

Cô khẽ gật đầu.

Hắn đưa tay ra trước.

“Vậy thì… lại đây.”

Uyển Nhi đặt tay mình vào tay hắn. Bàn tay lớn siết nhẹ, đủ để tim cô trượt một nhịp.

Hai người quay lưng với dòng Seine, bước vào buổi tối Paris long lanh như một bức tranh, và hành trình tiếp theo lại mở ra— lặng lẽ mà ấm đến nỗi Uyển Nhi muốn giữ mãi trong tim.

Thang máy tháp Eiffel đưa họ lên tầng ngắm cảnh với tốc độ chậm rãi, ánh đèn vàng hắt vào ô cửa kính, phản chiếu gương mặt cả hai. Uyển Nhi đứng sát lan can trong thang máy, tay vẫn được Thẩm Dực nắm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay anh khiến cô thấy an tâm lạ thường.

Khi cánh cửa mở ra, gió trên cao ùa vào — lạnh hơn dưới đất nhưng cũng sạch và nhẹ hơn. Paris mở ra trước mắt họ như một tấm bản đồ sống động: những con đường giao nhau thành mạng lưới ánh sáng, những cây cầu cong mảnh bắc qua dòng Seine đen lấp lánh, các tòa nhà cổ kính xếp san sát như những cuốn sách lâu đời đang sưởi ấm thành phố.

Uyển Nhi bước đến lan can kính, ánh mắt sáng lên rực rỡ:

“Đẹp quá… đẹp hơn nhiều so với trong hình.”

Thẩm Dực đứng sau cô nửa bước, đưa tay chỉnh lại chiếc khăn len đang lệch trên cổ cô.

“Em lạnh không?”

“Không… nhưng ở đây gió mạnh quá.”

Sợ cô bị thổi ngã, Thẩm Dực liền đặt tay lên vai cô, kéo cô sát vào mình.

“Đừng đứng sát mép quá. Anh không yên tâm.”

Uyển Nhi bật cười khẽ:

“Em đâu có nghịch ngợm tới mức nhảy xuống.”

“Không phải chuyện đùa.”

Giọng anh thấp hẳn đi, gần như thì thầm bên tai cô.

“Lỡ em trượt chân thì sao?”

Cô im lặng. Sự lo lắng thật trong giọng Thẩm Dực khiến trái tim cô hơi run lên — không phải vì sợ, mà vì được anh quan tâm nhiều đến vậy.

“Anh Dực…” cô nhỏ giọng. “Anh lúc nào cũng để ý em như thế à?”

“Không phải lúc nào.”

Anh nghiêng xuống nhìn cô.

“Chỉ khi em ở ngay trước mắt anh.”

Câu nói nhẹ như không nhưng lại khiến môi Uyển Nhi khẽ mím lại, gương mặt đỏ ửng. Cô xoay sang hướng khác để giấu vẻ ngại ngùng. Nhưng Thẩm Dực đã nhìn thấy hết.

Anh đứng sát sau lưng cô, tay đặt lên lan can, vô tình tạo thành một vòng ôm không chạm.

“Em thích Paris chứ?”

Uyển Nhi gật đầu. “Thích ạ.”

“Vậy mai anh đưa em đi Montmartre. Có một chỗ người ta hay nói là ‘đỉnh đồi dành cho những lời ước’. Em muốn thử không?”

Cô bật cười:

“Anh tin mấy cái đó à?”

“Không tin.”

Nhưng anh nhìn cô, đáy mắt sâu như trời đêm Paris:

“Nhưng nếu là ước của em thì anh muốn nghe.”

Uyển Nhi cúi đầu, giọng nhỏ như gió:

“Em chưa nghĩ ra…”

“Vậy mai nghĩ.”

Thẩm Dực đưa tay ra.

“Giờ xuống thôi. Hôm nay em đi nhiều rồi.”

Uyển Nhi đặt tay vào tay anh — lần thứ mấy trong ngày cô không nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng mỗi lần bàn tay ấy siết lấy tay cô, cả Paris như thu bé lại, chỉ còn họ bước giữa ánh đèn vàng lung linh.

Và ở khoảnh khắc đó… Uyển Nhi chợt nhận ra:

Chuyến đi này, đối với cô, không chỉ là một chuyến du lịch.

Nó đang trở thành một ký ức mà cô sẽ mang theo suốt đời.

Gió đêm Paris thổi nhẹ qua rèm cửa sổ khách sạn. Uyển Nhi vừa tắm xong, còn đang lau tóc thì điện thoại của Thẩm Dực trên bàn rung liên tục.

Anh nhìn màn hình — ban đầu chỉ nhíu mày nhẹ. Nhưng khi bắt máy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Giọng bên kia gấp gáp đến mức gần như run:

— “Chu tổng, có chuyện rồi. Ở công ty… không ổn. Hội đồng đột ngột đổi phiên bỏ phiếu. Nếu anh không về ngay, dự án lớn sẽ bị ép chuyển giao—”

Uyển Nhi đứng lặng. Cô chưa từng thấy ánh mắt Thẩm Dực sắc lạnh như vậy suốt chuyến đi.

Anh nói ngắn gọn:

“Giữ nguyên hiện trạng. Mười hai tiếng nữa tôi về tới.”

Cúp máy.

Phòng rơi vào im lặng nặng trĩu. Một sự im lặng mà Uyển Nhi cảm nhận rõ ràng là không lành.

Cô bước lại, nhỏ giọng:

“Anh… có chuyện gì ạ?”

Thẩm Dực nhìn cô. Ánh mắt anh hạ xuống, dịu đi một chút, như đang cố kiềm cả đống mệt mỏi đang dồn tới.

“Anh phải về ngay.”

Giọng anh trầm, thấp hơn bình thường.

“Ngay trong đêm.”

Uyển Nhi hơi khựng lại.

“Vậy… chuyến đi—”

“Dừng ở đây.”

Anh bước đến, đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ mái tóc còn ẩm.

“Xin lỗi vì để em kết thúc kỳ nghỉ như thế này.”

Cô lắc đầu liên tục.

“Không sao. Em hiểu mà.”

Nhưng trái tim nhỏ trong lồng ngực cô thắt lại.

Cô không muốn anh xin lỗi.

Cô chỉ muốn biết — anh có buồn không? Có áp lực không? Có mệt không?

Anh thu dọn rất nhanh. Chỉ hai, ba phút là xong. Cả người mang khí chất lạnh và dứt khoát của một người đàn ông đang quay trở lại chiến trường thật sự.

Trước khi rời phòng, anh quay lại nhìn cô — ánh mắt sâu không đáy, có gì đó như tiếc nuối.

“Uyển Nhi.”

“Dạ?”

“Nếu về đến nơi mọi chuyện phức tạp… có thể anh sẽ bận một thời gian.”

Anh dừng lại một nhịp, rồi nói thật chậm:

“Nhưng anh không biến mất. Đừng lo.”

Cô cắn môi, gật đầu.

---

Trên xe ra sân bay, Paris lướt qua ngoài cửa kính: những dãy nhà cổ, những góc phố sáng đèn, những cặp đôi đang nắm tay nhau đi dọc sông Seine.

Uyển Nhi nhìn khung cảnh ấy mà thấy tim nhói lên.

“Anh Dực…”

Cô gọi nhỏ.

“Hm?”

“Anh… có mệt không?”

Anh nhìn sang, bất ngờ bởi câu hỏi đó. Rồi môi anh cong nhẹ, nụ cười rất mỏng và rất hiếm khi xuất hiện trong suốt cuộc điện thoại vừa rồi.

“Có.”

Anh không giấu.

“Nhưng nhìn em, anh đỡ hơn.”

Cô cúi xuống, ngại đến mức đỏ cả tai.

---

Họ lên máy bay chuyến sớm nhất. Ghế thương gia vẫn rộng và sang như lúc đi, nhưng không khí thì khác hoàn toàn.

Uyển Nhi ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thành phố thu lại phía dưới.

Thẩm Dực đặt áo khoác lên người cô, rồi cài dây an toàn cho cô như trước.

Nhưng khi bàn tay anh chạm nhẹ vào tay cô, anh dừng lại một khắc.

“Lần sau,” anh nói bằng giọng vững như lời hứa,

“anh sẽ bù lại cho em. Lâu hơn. Xa hơn. Tốt hơn.”

Uyển Nhi nhìn anh, đôi mắt trong vắt.

“Em không cần bù gì đâu… chỉ cần anh ổn.”

Thẩm Dực hơi sững.

Rồi anh đáp lại bằng một câu khiến trái tim cô đập lệch đi một nhịp:

“Vậy em yên tâm. Vì anh phải ổn — còn rất nhiều thứ dành cho em mà.”

Máy bay rời khỏi mặt đất.

Paris chính thức ở lại phía sau.

Và lần đầu tiên… Uyển Nhi hiểu rằng giữa họ đã có một thứ gì đó thay đổi. Một thứ mà ngay cả biến cố cũng không làm mờ đi.

Máy bay hạ cánh xuống New York trong ánh chiều chạng vạng. Không giống chuyến đi đầy háo hức lúc khởi hành, lần trở về này phủ một lớp im lặng nặng trĩu.

Thẩm Dực nhận điện thoại liên tục ngay khi máy bay mở chế độ liên lạc. Anh nghe — giọng không còn lạnh mà chuyển sang sắc bén, rõ ràng, từng câu từng chữ như đang dàn trận.

Uyển Nhi bước cạnh anh trên hành lang sân bay, kéo vali nhỏ, không dám chen vào dòng suy nghĩ của anh. Nhưng cô vẫn đi sát bên, như một cái bóng dịu dàng không rời.

Khi ra đến sảnh, xe của Chu gia đã đợi. Người trợ lý cúi đầu:

“Chu tổng, hội đồng vẫn đang họp. Họ bảo sẽ chỉ chờ anh đến.”

“Chuẩn bị tài liệu.”

Giọng Thẩm Dực gọn và cứng.

“Và cho người đưa Uyển Nhi về nhà an toàn.”

Uyển Nhi ngẩng lên ngay:

“Em tự về được mà.”

Thẩm Dực nhìn cô. Ánh mắt anh không còn căng thẳng như khi nói chuyện điện thoại — chỉ còn sự kiên quyết quen thuộc mỗi khi anh lo cho cô.

“Không được. Em ngủ cả chuyến bay, giờ mệt rồi.”

Anh cúi xuống chỉnh lại áo khoác trên vai cô.

“Về nhà nghỉ đi. Chuyện của anh… sẽ nhanh thôi.”

Cô mím môi. Cô muốn nói rằng mình không muốn tách khỏi anh lúc này, rằng cô muốn đứng cạnh anh như lúc ở Kyoto hay Paris. Nhưng cô hiểu — thế giới của anh và thế giới của cô vốn không giống nhau.

Cô chỉ gật đầu.

“Vậy… khi nào rảnh, anh nhắn cho em.”

Thẩm Dực im lặng một giây, rồi gật nhẹ.

“Ừ. Anh sẽ nhắn.”

---

Xe đưa Uyển Nhi về đến cổng biệt thự Tô gia. Cô bước vào nhà thì đã thấy mẹ đứng đợi trong phòng khách, còn ba cô đang xem tài liệu.

Bà Tô lập tức nhìn thấy vẻ mệt của con gái:

“Con đi đường xa có mệt không? Có bị say máy bay không?”

Uyển Nhi lắc đầu.

“Dạ không. Mọi thứ ổn mà mẹ.”

Cô nói chuyện bình thường, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về điện thoại như vô thức.

Ông Tô đặt tài liệu xuống:

“Chu Thẩm Dực đưa con về à?”

“Dạ… không. Anh… anh có việc gấp nên đi ngay rồi.”

Ông Tô gật gù, có vẻ không bất ngờ.

“Chuyện bên Chu thị đang rối lắm.”

Rồi ông nói tiếp, nhẹ hơn:

“Nhưng ba biết nó sẽ không để con gặp nguy hiểm đâu.”

Uyển Nhi cúi đầu, trái tim se lại.

---

Tối hôm đó, cô nằm trong phòng, đèn ngủ hắt ra ánh vàng dịu. Điện thoại nằm bên cạnh, màn hình tối đen. Mỗi lần có tiếng rung từ thông báo ứng dụng khác, tim cô đều giật thót.

Nhưng không có tin nhắn nào từ anh.

Cô ngồi dậy, kéo gối ôm vào lòng. Ánh đèn từ cửa sổ hắt vào, chiếu lên khuôn mặt non trẻ nhưng đã mang chút buồn không tên.

Cô tự hỏi…

Anh có đang ổn không?

Có ăn gì chưa?

Có ngủ được không?

Có bận đến mức không nhớ nhắn cho cô… hay đơn giản là không rảnh?

Uyển Nhi ép mình nằm xuống, kéo chăn lên ngang mặt.

Mãi đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại bất ngờ rung một cái.

Trái tim cô bật dậy trước khi cơ thể kịp phản ứng.

Cô chộp lấy điện thoại.

Một tin nhắn.

Từ Chu Thẩm Dực.

Chỉ vỏn vẹn một câu:

“Về đến nơi. Em ngủ đi, đừng đợi.”

Uyển Nhi mím môi, rồi từ từ thả lỏng, cảm giác như vừa được tháo một nút thắt trong lồng ngực.

Cô gõ lại:

“Vâng. Chúc anh ngủ ngon.”

Ba giây sau, anh trả lời ngay:

“Ngủ ngon, Uyển Nhi.”

Lần này, cô ngủ rất nhanh.

Và rất yên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc