Từ Em Bé Nhỏ

– CHƯƠNG 1 – TỪ EM BÉ NHỎ

Trước Sau

break

Buổi chiều cuối hạ, nắng rơi nghiêng qua những tán lá trong khuôn viên biệt thự nhà họ Tô. Trong phòng khách rộng lớn, tiếng gõ bút chì lạch cạch vang lên đều đều.

Tô Uyển Nhi, tóc buộc lệch, đôi mắt đen dài cong cong, đang ngồi thu mình bên bàn vẽ cạnh cửa sổ. Cô bé 12 tuổi, dáng người gầy mảnh, nghiêng đầu chăm chú vào bản phác thảo dang dở. Bố mẹ lại bận họp, nhà rộng quá mức, chỉ còn tiếng bút là bạn.

Cổng tự động vang lên tích một tiếng.

Người quản gia bước ra.

“Tiểu thư, bạn của ông chủ đến.”

Uyển Nhi ngẩng đầu, nhưng không mấy quan tâm. Cô bé vốn ít nói, đặc biệt là với người lạ. Bên ngoài vọng vào tiếng giày da trầm ổn—không vội vàng, cũng không phô trương.

Rồi hắn bước vào.

Người đàn ông cao lớn, áo sơ mi trắng, khí chất trầm tĩnh và sạch sẽ như một cơn gió mát. Ánh mắt hắn quét một vòng căn nhà rộng, cuối cùng dừng lại trên bóng dáng nhỏ xíu ngồi cạnh cửa sổ.

Chu Thẩm Dực – 23 tuổi.

“Đây là con gái tôi, Uyển Nhi.”

Cha cô cười với vẻ hơi áy náy. “Lần nào chú đến nó cũng trốn trong góc này vẽ vời.”

Uyển Nhi cụp mắt xuống. Cô không trốn, chỉ… không biết phải nói gì với người lớn.

Chu Thẩm Dực hơi cúi người, đứng ngang tầm mắt cô bé.

“Chào em,” giọng hắn trầm thấp nhưng nhẹ nhàng bất ngờ, “anh là Chu Thẩm Dực.”

Uyển Nhi khẽ chớp mắt.

Một người đàn ông xa lạ… nhưng đôi mắt lại đẹp một cách kỳ lạ—bình lặng, như chẳng bao giờ nổi giông.

Bị nhìn gần, cô bé luống cuống, tay vô thức siết mạnh bút chì. Cạch—ngòi gãy, đầu chì đậm kéo một vệt dài lên trang giấy.

“Sao lại mạnh tay thế?”

Hắn bật cười nhẹ, không phải chế nhạo mà như đang trấn an.

Uyển Nhi đỏ mặt, lí nhí:

“...Tại chú nhìn con.”

“Không phải chú.” Hắn sửa lại, giọng hơi nghiêm mà dịu:

“Gọi anh là… anh Dực.”

Cô bé ngẩng phắt lên.

23 tuổi gọi là “anh”, với một đứa trẻ 12 tuổi như cô… nghe kỳ lạ nhưng cũng khiến lòng nhỏ khẽ run.

Chu Thẩm Dực thấy vệt chì lem trên má cô. Hắn cầm khăn giấy trên bàn, hơi cúi xuống, đưa đến trước mặt.

“Lau đi. Em bị dây mực kìa.”

Uyển Nhi định cầm nhưng lại lóng ngóng làm tuột khăn. Hắn bật cười, cuối cùng đành đích thân đưa khăn lên chạm nhẹ vào gò má cô, khẽ lau vệt đen nhỏ.

Động tác của hắn rất tự nhiên.

Nhưng trái tim một cô bé tuổi mười hai lại bất giác đập lỡ nhịp.

“Vẽ đẹp đấy,” Thẩm Dực nói, “nhưng em phải cẩn thận tay hơn.”

Uyển Nhi cúi thấp hơn nữa, đôi tai cũng đỏ hồng.

Cha cô bận việc, quản gia đi chuẩn bị trà. Căn phòng chỉ còn hai người—một người đàn ông trưởng thành có chút xa cách, một cô bé nhỏ lặng lẽ.

Hắn đứng dậy, nhìn bản vẽ của cô thêm một lần.

“Lần tới anh đến,” hắn nói, “cho anh xem bức hoàn chỉnh nhé.”

Uyển Nhi ngẩng lên, đôi mắt đen mở to.

“…Anh còn đến nữa sao?”

Chu Thẩm Dực khẽ nhếch môi.

“Nếu em muốn.”

Cô bé không trả lời. Chỉ ôm tập vẽ vào ngực, mím môi thật chặt để che đi cảm giác không tên đang nhen nhóm.

Đến tận khi hắn cùng cha đi vào phòng làm việc, Uyển Nhi vẫn không biết vì sao cả căn nhà bỗng… bớt trống trải hơn.

Và cô cũng không biết—

Người đàn ông dịu dàng lau vệt mực trên má mình, sẽ trở thành một dấu lặng sâu nhất trong những năm tháng sau này.

Cuộc trò chuyện giữa cha cô và Chu Thẩm Dực còn chưa bắt đầu. Khi chuẩn bị bước vào phòng làm việc, hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ nơi Uyển Nhi vẫn ngồi.

Cô bé đang vụng về sửa lại nét chì gãy, đôi chân nhỏ đung đưa nhẹ dưới ghế. Ánh nắng xiên qua cửa kính chiếu lên mái tóc, khiến dáng ngồi của cô vừa ngoan ngoãn vừa… một chút cô độc.

Hắn im lặng vài giây.

Rồi bất ngờ gọi:

“Uyển Nhi.”

Cô bé giật mình, tay run làm bút rơi xuống sàn.

“Dạ…?”

“Em có muốn ra vườn một lát không?”

Uyển Nhi tròn mắt.

“Con… à, em… với anh?”

“Ừ.” Hắn mỉm cười nhạt. “Trước khi anh bàn công việc với ba em, còn một chút thời gian.”

Cô bé khẽ nhìn về phía hành lang trống, lại nhìn xuống bản vẽ. Bình thường, có người lạ rủ đi đâu cô đều tránh né. Nhưng lần này… trái tim nhỏ như được ai đẩy nhẹ.

“…Được ạ.”

Câu trả lời bé xíu nhưng đủ khiến ánh mắt Thẩm Dực dịu đi.

Hắn nghiêng người nhặt cây bút chì dưới chân cô, đặt lại lên bàn.

“Đi thôi.”

---

Khu vườn sau nhà họ Tô rộng rãi, được chăm sóc kỹ lưỡng. Hoa cẩm tú cầu bung nở thành từng chùm, những bụi hồng leo phủ đầy ánh nắng vàng nhạt.

Uyển Nhi đi chậm, tay nắm tà áo, mắt nhìn đôi giày của mình như để trốn bớt sự ngại ngùng.

Chu Thẩm Dực đi bên cạnh, dáng người cao, bóng anh phủ xuống che cho cô khỏi nắng.

Hắn hỏi, giọng trầm mà mềm:

“Em hay ra vườn à?”

“Dạ… không. Một mình con—à, em—sợ hơi chán.”

“Vậy hôm nay có anh.”

Một câu nói đơn giản, nhưng khiến tai cô bé đỏ lên lập tức.

Hắn cúi xuống hái một cành cẩm tú cầu nhỏ.

“Em thích màu nào?”

Uyển Nhi nhìn các chùm hoa tím, xanh, trắng.

“…Màu nào cũng đẹp.”

“Vậy…” Hắn chọn một bông xanh nhạt, đưa cho cô. “Bông này hợp với em nhất.”

Cô bé nhận lấy, hai tay ôm chặt như vật quý.

“Cảm ơn anh.”

Họ đi thêm vài bước.

Uyển Nhi bất giác ngước nhìn lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt người đàn ông.

Không lạnh. Không xa.

Chỉ… dịu dàng một cách lạ.

Cô luống cuống quay đi.

“Anh… hay đến nhà con không ạ?”

“Không nhiều.”

Thẩm Dực đáp thật.

“Nhưng nếu em muốn, anh có thể ghé qua thường hơn.”

Uyển Nhi khựng lại.

Gió lay nhẹ tóc cô. Cẩm tú cầu xanh rung rinh trong tay nhỏ.

“…Con—em… không dám đòi hỏi.”

Thẩm Dực nhìn gương mặt cúi thấp ấy, bỗng thấy lòng mình nén lại một nhịp.

Một đứa trẻ ngoan, lịch sự, nhưng lại quen cô độc đến mức không dám xin một điều nhỏ bé.

Hắn nhẹ giọng:

“Em không cần đòi hỏi. Chỉ cần nói.”

Uyển Nhi khẽ ngước lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa vườn hoa.

Và trong khoảnh khắc ấy—

cô không hiểu vì sao, nhưng đã nhớ gương mặt người đàn ông ấy… thật lâu.

---

Từ xa, quản gia gọi:

“Tiểu thư, ông chủ mời cậu Chu vào!”

Chu Thẩm Dực quay lại phía căn nhà, rồi nhìn Uyển Nhi.

“Anh vào làm việc một chút. Em về phòng đi.”

Uyển Nhi gật đầu, bông hoa cẩm tú cầu vẫn được cô giữ chặt trong tay.

Khi bóng hắn rời xa, gương mặt cô bé lại ửng hồng.

Trong lòng nhẹ như vừa giấu một bí mật chỉ riêng mình biết:

Thì ra… được người ấy chú ý, cảm giác thật ấm.

LỜI MỜI NHỎ

Sau khi rời vườn, Tô Uyển Nhi ôm bông cẩm tú cầu vào ngực, bước từng bước nhỏ vào nhà.

Trong lòng cô như vừa có một đám mây nhẹ nhàng bay qua—vui, hồi hộp, và… lạ lắm.

Cô đứng ở cầu thang một lúc, định chạy về phòng.

Nhưng rồi ánh mắt lại vô thức nhìn về phía phòng làm việc của ba.

Cánh cửa đang khép hờ.

Bên trong, giọng ba cô vang lên trầm ổn:

“Dự án bên thành phố mới anh xem giúp tôi nhé, Dực.”

Rồi đến giọng người đàn ông cô vừa gặp—trầm, ấm và rất dễ nhận ra:

“Tôi sẽ xem lại toàn bộ hồ sơ trong tuần tới.”

Uyển Nhi cắn môi.

Một tuần…?

Trong đầu bất chợt hiện lên điều gì đó.

Một tuần nữa là… sinh nhật của cô.

Sinh nhật 12 tuổi.

Năm nào ba mẹ cũng bận, chỉ có bánh kem đặt sẵn và quản gia mua quà thay.

Cô siết chặt bông hoa.

Nếu… nếu anh ấy đến… có lẽ năm nay sẽ khác.

Không suy nghĩ nữa, Uyển Nhi hít mạnh một hơi rồi chạy đến trước cửa phòng làm việc.

Cô bé gõ cốc cốc hai cái, rồi đẩy cửa bước vào.

Ba cô ngẩng lên:

“Uyển Nhi? Con vào đây làm gì?”

Cô bé nhìn ba, rồi nhìn sang Chu Thẩm Dực đang ngồi phía đối diện, áo sơ mi trắng hơi xắn tay, dáng người thẳng tắp.

Khi ánh mắt hắn chạm vào cô, hắn rõ ràng hơi bất ngờ.

“Em chưa về phòng sao?”

Uyển Nhi đứng trước hai người đàn ông, tim đập nhanh đến mức như muốn bật khỏi lồng ngực.

Cô siết mép áo, rồi mở lời—giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

“Con… muốn nói với anh Dực… một chuyện.”

Cả hai đều hướng ánh nhìn về cô.

Uyển Nhi cúi đầu thật thấp, hai tai đỏ bừng:

“Tuần sau… là sinh nhật con. Con muốn… mời anh… đến dự.”

Không gian bỗng im bặt.

Ba cô hơi ngạc nhiên, bởi bình thường con gái ông rụt rè đến mức chẳng dám mời bạn cùng lớp.

Chu Thẩm Dực nhìn cô bé vài giây—ánh mắt sâu mà có chút thoáng mềm.

“Uyển Nhi…”

Giọng hắn thấp, như để cô không căng thẳng.

“Em muốn anh đến sao?”

Cô bé gật mạnh, ôm chặt tay áo.

“Dạ… Nếu anh bận thì… con cũng không ép đâu… Nhưng mà…”

Nói đến đây, giọng cô nhỏ lại, giống như tiếng mèo con:

“…Con muốn năm nay… không phải một mình.”

Câu nói khiến cả phòng chợt tĩnh lặng.

Ba cô khẽ thở dài — ánh mắt bỗng mang chút thương con gái.

Chu Thẩm Dực dựa nhẹ lưng vào ghế, đôi mắt nhìn cô bé mảnh khảnh đang cố lấy can đảm.

Và rồi, hắn khẽ gật đầu.

“Được.”

Hắn nghiêm túc nói:

“Anh sẽ đến dự sinh nhật của em.”

Uyển Nhi ngẩng phắt lên.

Đôi mắt đen láy mở to, ánh lên niềm vui không giấu được.

“Thật ạ?”

“Ừ.”

Khóe môi hắn cong rất nhẹ.

“Nếu em mời, anh phải đến chứ.”

Cô bé siết bông cẩm tú cầu trong tay, nụ cười nhỏ nở trên môi—vừa ngại vừa hạnh phúc.

Ba cô nhìn cảnh ấy, bật cười:

“Con bé này, lần đầu thấy chủ động như vậy.”

Uyển Nhi đỏ mặt chạy ra khỏi phòng ngay lập tức, bông hoa lắc lư theo từng bước chạy nhỏ.

Cánh cửa khép lại, chỉ còn hai người đàn ông.

Thẩm Dực nhìn cánh cửa vừa đóng, ánh mắt còn vương lại chút ấm áp vừa rồi…

Rồi hắn khẽ thở ra, che giấu đi cảm xúc vụt qua nhanh như gió.

“Sinh nhật mười hai tuổi…”

Hắn nói nhỏ,

“…Chắc phải tìm quà phù hợp.”

SINH NHẬT MƯỜI HAI TUỔI

Một tuần trôi qua nhanh hơn Uyển Nhi tưởng.

Ngày sinh nhật đến, cô dậy từ rất sớm, thay chiếc váy trắng mẹ mua cho năm ngoái, buộc lại mái tóc gọn gàng, rồi ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, hai chân đung đưa hồi hộp.

Bầu trời hôm nay đẹp lạ.

Cả ngày, cô nghe quản gia hỏi:

“Tiểu thư chờ ai sao?”

Uyển Nhi không trả lời.

Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về chiếc đồng hồ treo tường… và cổng lớn ngoài kia.

---

Đến chiều, căn nhà vẫn yên ắng.

Ba mẹ đi công tác chưa về kịp.

Chỉ còn quản gia và vài người làm chuẩn bị bánh kem.

Uyển Nhi ngồi bên bàn tiệc nhỏ, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi.

Mười phút.

Ba mươi phút.

Một giờ.

…Vẫn không có ai gõ cửa.

Cô cố không nhìn đồng hồ nữa.

Nhưng mỗi lần mắt khẽ đảo lên, tim cô lại chùng thêm một chút.

Anh đã nói sẽ đến.

Anh đã gật đầu.

Vậy mà…

Một bóng dáng cao lớn quen thuộc vẫn không xuất hiện.

Quản gia nhìn thấy, trong lòng không khỏi thương. Bà bước đến, giọng nhẹ như ru:

“Tiểu thư, trời tối rồi. Cậu Chu chắc có việc đột xuất. Con đừng buồn.”

Uyển Nhi cúi đầu.

“Không sao đâu ạ… Con không sao.”

Nhưng bàn tay nhỏ đang siết chặt vạt váy đã nói ngược lại.

Quản gia cầm chiếc bánh kem lên, thắp giúp cô cây nến nhỏ xinh.

“Thôi nào. Con thổi nến đi. Sinh nhật vẫn là sinh nhật của tiểu thư.”

Bánh kem trắng, nến lung linh.

Chỉ thiếu một người.

Uyển Nhi đứng dậy, hai bàn tay chắp trước ngực.

Cô nhắm mắt, hít thật sâu—

Một tiếng cạch vang lên từ cửa chính.

Uyển Nhi mở choàng mắt, tim như nhảy vọt lên cổ họng.

Là anh?

Là anh đến thật sao?

Cô quay người lại, ánh mắt sáng lên đầy mong đợi.

Nhưng—

Người bước vào không phải Chu Thẩm Dực.

Mà là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, gương mặt nghiêm trang nhưng lịch sự. Ông cúi đầu chào:

“Xin lỗi vì làm phiền. Tôi là quản lý của Thẩm gia.”

Nụ cười trên môi Uyển Nhi tắt dần.

Quản lý tiếp lời:

“Cậu Chu hôm nay vướng họp đột xuất. Cậu ấy bảo tôi thay mặt mang quà đến cho tiểu thư.”

Ông nhẹ nhàng đưa ra một chiếc hộp quà được gói cẩn thận, ruy băng xanh nhạt.

Màu của cẩm tú cầu.

Uyển Nhi nhìn hộp quà ấy, tim co thắt lại thành một nốt nhạc hụt hơi.

Cô cố giữ giọng bình thường:

“Anh… không đến thật sao?”

Người quản lý cúi đầu ái ngại:

“Cậu ấy bảo rất xin lỗi. Và mong tiểu thư đừng giận.”

Uyển Nhi không nói gì.

Chỉ khẽ cúi đầu, buông tay xuống, chiếc váy trắng lay theo từng hơi thở nặng.

Quản gia đặt tay lên vai cô.

“Uyển Nhi…”

Cô bé hít một hơi thật sâu.

“Cảm ơn chú đã đến.”

Cô nhận lấy hộp quà bằng hai tay—rất lễ phép, rất ngoan.

…Nhưng ngón tay nhỏ đã run lên mất kiểm soát.

Đợi cả ngày.

Đợi đến mức trái tim đau như bị để quên.

Sinh nhật tuổi 12 của cô—

vẫn không có ai đến kịp lúc.

---

Khi người của Thẩm gia rời đi, Uyển Nhi ngồi xuống ghế, nhìn ngọn nến đã nghiêng nhẹ vì gió.

Cô thổi nến.

Lần đầu tiên, cô không ước điều gì cả.

Chỉ lặng lẽ tự nói trong lòng:

Sau này… con sẽ không mong ai quá nhiều nữa.

Khi cánh cửa lớn khép lại, tiếng động vang lên giữa căn nhà rộng như một cái thở dài rất nhỏ.

Quản gia thu dọn bánh kem, ánh mắt vẫn len lén nhìn cô bé đang ngồi bất động trước hộp quà được gói tinh tế.

Uyển Nhi để hộp quà lên lòng, mấy ngón tay nhỏ vuốt dọc theo ruy băng xanh nhạt.

Giống màu bông hoa anh tặng trong vườn.

Nhưng bây giờ… dù đẹp đến đâu, cô cũng thấy nó thật xa.

“Tiểu thư, con nghỉ ngơi đi.”

Quản gia nói khẽ. “Muốn ăn bánh thì gọi ta.”

“Dạ…”

Cửa khép lại, căn phòng chìm vào im lặng.

Uyển Nhi siết một góc ruy băng.

Một hơi thở run nhẹ thoát ra khỏi môi.

Cô đã chờ hắn cả ngày.

Một ngày dài đến mức mỗi phút trôi qua đều đau như kim chạm vào tim.

Nhưng cô vẫn mở quà.

Vì dù sao… đây là món quà đầu tiên anh tặng cô.

Uyển Nhi tháo ruy băng, nghe tiếng soạt nhẹ vang lên trong căn phòng trống.

Nắp hộp bật mở.

Bên trong là—

Một chiếc khung tranh gỗ thủ công, nhỏ xinh, được chạm trổ tinh tế.

Trong khung là một phiến giấy trắng phủ bằng tấm mica, kèm một tờ ghi chú gấp gọn.

Cô lấy tờ giấy ra.

Nét chữ của hắn gọn gàng, mạnh mà trầm ổn:

> “Uyển Nhi,

Anh nghe quản gia nói em thích vẽ.

Anh không biết nên tặng gì, chỉ nghĩ—

Sinh nhật cần một thứ để giữ lại khoảnh khắc đẹp nhất.”

“Năm nay, nếu em thích… hãy đặt bức vẽ đầu tiên vào khung này.

Anh muốn nhìn thấy nó vào lần gặp kế tiếp.”

— Thẩm Dực

Uyển Nhi cắn môi thật chặt.

Cô bé run tay đặt khung tranh lên bàn, nhìn nó một lúc lâu.

Không phải món quà xa xỉ.

Không phải đồ đắt tiền.

Chỉ đơn giản… là một người có để ý đến cô.

Nhưng người ấy—

vẫn không đến.

Uyển Nhi chạm đầu ngón tay vào giấy, vuốt nhẹ.

Tay bé nhỏ, lạnh buốt.

“Lần gặp kế tiếp…”

Cô lẩm bẩm như nhắc lại lời hắn.

Nhưng hôm nay là sinh nhật cô.

Và hắn lại không giữ lời.

Cô lấy bản vẽ dang dở của mình — bức phác họa hoa cẩm tú cầu đã bị vệt chì lem dài lúc gặp anh.

Cô cắt phần xấu, giữ lại nửa bông hoa xanh nhạt đẹp nhất.

Uyển Nhi từ tốn bỏ phần vẽ đó vào khung tranh.

Cuối cùng, cô khẽ siết mép gỗ.

“Lần gặp kế tiếp…”

Giọng cô bé nhỏ đến mức như gió cũng nghe không rõ.

“Lần sau… anh đừng làm con chờ lâu như vậy nữa.”

Đêm sinh nhật tuổi 12 của Tô Uyển Nhi—

không có tiếng cười, không có khách.

Chỉ có một chiếc khung tranh chưa hoàn chỉnh.

Và một trái tim nhỏ chờ đợi đến hụt hẫng.

Đêm sinh nhật trôi qua trong sự tĩnh lặng đến nao lòng.

Uyển Nhi ngồi trước khung tranh rất lâu, cho đến khi ngọn nến tắt hẳn và ánh đèn vàng trở nên mờ đục.

Cô ôm gối, co mình trên ghế sofa nhỏ.

Không khóc.

Chỉ im lặng.

Bởi trẻ con đôi khi buồn đến mức… nước mắt cũng chẳng chịu rơi.

Cuối cùng, cô mệt đến thiếp đi, vẫn giữ khung tranh trong tay.

---

Buổi sáng hôm sau

Tiếng xe hơi dừng trước cổng đánh thức quản gia.

Nắng đầu ngày len qua rèm, rải xuống sàn nhà những vệt dài ấm áp.

Uyển Nhi vẫn còn ngủ, đầu tựa trên tay ghế, tóc rối nhẹ.

Khung tranh nằm ngay bên cạnh, như món bảo bối cô sợ đánh mất.

Cánh cửa bật mở.

Ba mẹ cô đã về.

Mẹ cô bước vào trước, dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái vốn có.

Bà thở dài khi thấy bánh kem đã ăn dở trên bàn, nến tắt, hoa vương vãi.

“Trời ơi… con bé ngủ ở đây sao?”

Ba cô đặt vali xuống, nhìn quanh không thấy ai khác.

“Quản gia đâu rồi?”

Bà quản gia bước ra từ bếp, vội vàng cúi đầu:

“Thưa ông bà, tối qua chỉ có mình tiểu thư ở nhà. Tôi sợ con bé buồn nên cố ở lại với tiểu thư, nhưng hơn nửa đêm lại ngủ gục mất…”

Mẹ Uyển Nhi khựng lại.

Cả hai nhìn về phía cô bé đang cuộn tròn trên sofa, dáng vẻ nhỏ bé đến đáng thương.

Mẹ cô bước đến khẽ lay:

“Uyển Nhi… sao con lại ngủ ở đây?”

Cô bé cựa mình mở mắt.

Mắt hơi sưng, giọng yếu:

“Ba mẹ về rồi ạ?”

“Ừ.”

Mẹ cô vuốt tóc con gái. “Sao không lên phòng ngủ? Ba mẹ xin lỗi vì không kịp về tối qua…”

Uyển Nhi mỉm cười, cố tỏ vẻ bình thường.

“Không sao đâu ạ.”

Ba cô nhìn thấy khung tranh trên đùi con gái.

“Con ôm cái này ngủ luôn à?”

“Dạ…”

Uyển Nhi cúi gằm. “Quà… của anh Dực.”

Hai vợ chồng thoáng nhìn nhau.

Ánh mắt người cha hơi trầm xuống.

Mẹ cô hỏi nhẹ:

“Cậu ta… không đến sao?”

Uyển Nhi lắc đầu.

“Anh ấy bận… nên gửi người mang quà.”

Lời nói rất bình thản.

Nhưng cái nắm chặt mép váy lại không giấu được nỗi thất vọng.

Mẹ cô thấy vậy, lòng thoáng nhói.

Bà kéo Uyển Nhi vào lòng, ôm cả cái thân nhỏ xíu đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

“Con gái mẹ năm nay lớn rồi… nhưng vẫn bé bỏng quá.”

Bà nói, giọng mềm.

“Ba mẹ xin lỗi vì để con phải chờ một mình.”

Uyển Nhi nhắm mắt, ngả đầu vào lòng mẹ.

“…Con quen rồi mà.”

Một câu nói làm quản gia lặng đi.

Còn ba mẹ cô thì im bặt.

Quen rồi.

Một đứa trẻ 12 tuổi nói “quen rồi”.

Quen với việc sinh nhật chỉ có một mình.

Quen với việc người quan trọng nhất không đến.

Ba cô đặt tay lên vai con:

“Uyển Nhi, cuối tuần ba sẽ bù cho con một bữa sinh nhật khác nhé?”

Cô lắc đầu:

“Con không cần ạ. Hôm qua là được rồi.”

Cô đặt khung tranh lên bàn, bàn tay nhỏ nhẹ như sợ làm nó rơi.

Rồi cô nhìn cả hai, nở nụ cười nhạt:

“Con chỉ muốn… mọi thứ đừng hứa nếu không chắc sẽ làm được.”

Câu nói đơn giản ấy khiến người lớn bối rối.

Bởi nó quá trưởng thành, quá buồn so với tuổi của một đứa bé.

Mẹ cô kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

Uyển Nhi nhắm mắt, mệt mỏi rúc vào vòng tay ấy.

Và trong khoảnh khắc ấy—

không ai biết rằng, nỗi hụt hẫng ngày hôm qua sẽ trở thành một vết thương nhỏ, nằm im trong tim cô suốt nhiều năm.

Sáng nay bầu trời xanh trong đến lạ. Uyển Nhi đeo cặp, bước xuống xe trước cổng trường. Cô bé đi chậm, vẫn còn mang theo dư âm hụt hẫng từ đêm sinh nhật.

Vừa đến dãy hành lang dẫn vào lớp, cô nghe tiếng người lớn trò chuyện phía trước. Tưởng là thầy cô, cô định tránh đường — nhưng bước chân khựng lại ngay lập tức.

Người đàn ông đứng trước phòng hiệu trưởng.

Áo sơ mi đen phẳng phiu.

Dáng người cao thẳng, khí chất lạnh nhạt nhưng sắc bén.

Gương mặt ấy… cô nhớ rõ từng đường nét.

Chu Thẩm Dực.

Bạn thân của ba. Người cô mong đợi suốt đêm sinh nhật nhưng không đến.

Uyển Nhi đứng bất động, tim đập thình thịch.

Hắn đang nói chuyện với thầy hiệu trưởng, giọng trầm thấp mà rõ ràng:

— “Tôi đến để bàn về quỹ hỗ trợ giáo dục.”

Rồi hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tình quét qua hành lang…

…và dừng lại trên cô.

Đôi mắt sâu thẳm kia khóa chặt lấy dáng nhỏ bé giữa hành lang vắng.

Uyển Nhi giật mình, tay vô thức siết chặt quai cặp. Cô không biết phải chạy hay chào.

Chu Thẩm Dực im lặng vài giây.

Trong thoáng chốc, ánh mắt hắn lay động rất nhẹ — lạnh lùng nhưng xen chút khó gọi tên.

Uyển Nhi đứng khựng ở đầu hành lang, tay siết chặt quai cặp. Khi cửa phòng hiệu trưởng mở ra, Chu Thẩm Dực bước ra với dáng cao lớn khiến không gian quanh cô như thu nhỏ lại.

Ánh mắt hắn nhanh chóng dừng đúng chỗ cô bé đang đứng.

— “Uyển Nhi?”

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút sắc lạnh quen thuộc nhưng lại khiến tim cô đập mạnh.

Uyển Nhi ngẩng lên, giọng nhỏ đến mức như gió thoảng:

— “…Anh Chu.”

Thẩm Dực cúi nhẹ người, đưa ánh mắt xuống ngang với cô.

— “Em đi học?”

Uyển Nhi hơi bối rối trước cách xưng hô ấy, nhưng vẫn khẽ đáp:

— “Dạ… em đi học.”

Anh nhìn cô vài giây, như muốn đánh giá cảm xúc trong đôi mắt trong veo kia.

Rồi anh nói, giọng bình thản như thể đó chỉ là một sự thật, không kèm theo áy náy:

— “Tối qua anh bận.”

Ba chữ ngắn ngủn.

Đủ để trái tim Uyển Nhi thắt lại.

Cô cúi đầu:

— “…Dạ. Em hiểu.”

Chu Thẩm Dực đưa tay lên, đặt nhẹ lên đầu cô — bàn tay to, ấm, nhưng động tác đặc biệt cẩn thận.

— “Em lớn rồi.”

Uyển Nhi ngẩng lên, đôi mắt long lanh lẫn chút thất vọng mà cô cố giấu đi.

Tiếng chuông vào lớp vang lên đúng lúc, sắc và rõ, cắt ngang mọi cảm xúc chưa kịp nói.

Thẩm Dực rút tay về, giọng trở lại lạnh nhạt:

— “Vào học đi.”

— “Dạ… em đi đây.”

Cô chạy vội về phía lớp học, để lại sau lưng bóng hình nhỏ nhắn và mái tóc đung đưa theo từng bước.

Chu Thẩm Dực đứng yên.

Ánh mắt anh vẫn dõi theo cô cho đến khi bóng dáng biến mất sau góc hành lang.

Đôi môi anh khẽ cong lên — thoáng qua, nhẹ đến mức không ai nhìn thấy.

Trong lớp

Uyển Nhi bước vào lớp với gương mặt bình thường, nhưng đôi tai cô lại vô thức đỏ ửng. Cô ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, mở sách ra nhưng ánh mắt cứ mơ hồ nhìn vào khoảng không.

Cô vẫn nghe văng vẳng giọng nói trầm thấp ấy:

“Tối qua anh bận.”

“Em lớn rồi.”

Trái tim bé nhỏ lại đập lạc nhịp, vừa vui vừa tủi.

Cô không biết mình mong gì, chỉ biết… vẫn còn thấy tiếc vì hôm qua anh không đến.

— “Uyển Nhi, cậu mơ mộng gì thế?”

Bạn cùng bàn huých nhẹ vai cô.

Uyển Nhi giật mình, vội cúi xuống sách:

— “Không… không có gì.”

Nhưng chữ trên trang vở cứ nhòe đi, cô không đọc được.

Ánh mắt cô lại vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ — nơi hành lang xa xa, Chu Thẩm Dực vừa đứng đó.

Dù anh đã đi rồi, cảm giác của anh vẫn còn lưu lại trong không khí.

---

Cảnh Chu Thẩm Dực rời đi

Phía ngoài sân trường, Chu Thẩm Dực đang cùng thầy hiệu trưởng bắt tay kết thúc buổi làm việc. Ánh nắng sáng phản chiếu trên áo sơ mi đen khiến dáng anh càng thêm lạnh lùng.

— “Cảm ơn anh Chu đã ghé.”

— “Không có gì.”

Khi bước ra cổng trường, Thẩm Dực dừng lại một chút, quay đầu nhìn về tòa nhà lớp học khu khối 6 — nơi Uyển Nhi đang ngồi.

Anh không nhìn thấy cô, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú đến lạ, như đang tìm kiếm điều gì trong những ô cửa sổ ấy.

Ánh gió nhẹ thổi qua, kéo phần tóc mai của anh khẽ động.

Một giáo viên đi ngang qua, tò mò hỏi:

— “Anh Chu nhìn gì thế?”

Chu Thẩm Dực thu hồi ánh mắt, giọng trở lại lạnh nhạt:

— “Không có gì.”

Anh bước về phía xe, mở cửa.

Trước khi lên xe, anh vẫn ngoái nhìn một lần nữa về phía tòa lớp học ấy — lần này ánh mắt sâu hơn, lặng hơn, chứa thứ cảm xúc mà chính anh cũng không muốn phân tích.

Cửa xe đóng lại.

Chiếc xe đen sang trọng từ từ lăn bánh ra khỏi trường.

Trong khoảnh khắc ấy, ở ô cửa sổ tầng hai, cô bé với mái tóc buộc hai bên đang lặng lẽ nhìn theo hướng đó — nhưng khoảng cách quá xa, cô không thấy được gì ngoài một màu đen nhỏ dần.

Cô bé mím môi, cúi xuống vở.

Lần đầu tiên trong đời… một người khiến cô thất vọng, nhưng cũng khiến cô mong muốn được gặp lại.

Chuông tan học vang lên, học sinh ùa ra khỏi lớp, tiếng cười nói rộn ràng khắp sân trường. Uyển Nhi đeo cặp, bước chậm rãi ra cổng, vẫn nghĩ chắc tài xế của nhà sẽ đứng đợi.

Nhưng khi vừa đi xuống bậc thềm, cô bỗng thấy một chiếc xe đen quen thuộc đỗ bên lề đường.

Cửa kính hạ xuống.

Chu Thẩm Dực đang ngồi bên trong.

Một tay anh đặt lên vô-lăng, tay còn lại gõ nhịp nhàn nhạt. Ánh mắt anh nâng lên, khóa chặt cô chỉ trong nửa giây.

— “Lên xe.”

Uyển Nhi tròn mắt, sững một nhịp.

— “A… anh đến đón em?”

— “Không thích?”

Giọng anh rất bình thản, nhưng gây áp lực đến mức cô không dám nói không.

— “Không phải… em thích ạ.”

Cô mở cửa bước vào, trái tim đập mạnh như đang chạy đua. Hương gỗ nhẹ từ người anh phả đến, khiến cô càng ngồi thẳng lưng hơn.

---

Trung tâm mua sắm

Xe dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

Uyển Nhi mở to mắt:

— “Sao mình tới đây ạ?”

— “Em thích gì thì chọn.”

Cô chớp mắt:

— “Nhưng… nhưng em đâu có nói muốn mua gì…”

Chu Thẩm Dực liếc xuống cô bé đang đứng cạnh mình, giọng vẫn trầm ổn:

— “Chỉ cần em thích.”

Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng đặt lên vai cô, dẫn vào bên trong.

Uyển Nhi đỏ tai, lúng túng như chú mèo nhỏ đi cạnh một con hổ.

Trong cửa hàng đồ nữ, anh đứng một góc, khoanh tay nhìn cô thử hết cái này đến cái kia:

— “Lấy cái đó.”

— “Lấy cái này nữa.”

— “Nhân viên, gói lại hết.”

Uyển Nhi hoảng hốt xua tay:

— “Nhiều quá! Em đâu cần—”

Anh cúi xuống, nói nhỏ đủ để chỉ mình cô nghe:

— “Em chỉ cần chọn. Mấy thứ này anh muốn.”

Cô cứng đờ.

Tim cô đánh rơi một nhịp.

---

Công viên – hoàng hôn

Sau khi xách theo mấy túi quà (đa phần do anh chọn), hai người đến công viên gần đó.

Gió chiều thổi nhẹ, tiếng trẻ con cười vang đâu đó.

Uyển Nhi ngồi trên ghế đá, chân đung đưa.

Chu Thẩm Dực ngồi cạnh, tay dài đặt trên lưng ghế, gần sát vai cô.

— “Tuần này em nghỉ hè rồi đúng không?”

Uyển Nhi gật đầu:

— “Dạ… hết tuần là nghỉ.”

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt bình lặng nhưng như có gì đó nguy hiểm ẩn dưới.

— “Muốn đi chơi cùng anh không?”

Cô sững người:

— “Đi… đâu ạ?”

— “New York, Hàn Quốc, Nhật Bản.”

Anh ngừng lại một nhịp, giọng trầm xuống:

— “Nước Anh hay Pháp cũng được.”

Uyển Nhi mở to mắt, không tin nổi.

— “Sao… sao lại nhiều vậy…?”

Chu Thẩm Dực nghiêng đầu nhìn cô, ánh nhìn sâu thẳm:

— “Em cứ xem đó là hình phạt của anh.”

— “…Hình phạt?”

Anh đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc mềm của cô.

Giọng anh thấp và rất chậm:

— “Vì anh đã không đến dự sinh nhật em.”

Uyển Nhi cảm thấy cả thế giới nhỏ bé của mình như xoay một vòng.

Lồng ngực cô run lên, không biết vì vui hay vì cảm giác gì lớn hơn thế.

Cô cúi mặt, lí nhí:

— “Vậy… nếu là hình phạt… em nhận.”

Chu Thẩm Dực nhìn cô bé mười hai tuổi bên cạnh — đôi tai đỏ ửng, giọng nhỏ như muỗi.

Khóe môi anh khẽ cong.

Rất nhẹ.

Rất nguy hiểm.

Cảnh về nhà

Chiếc xe đen dừng trước cổng biệt thự họ Tô. Uyển Nhi ôm mấy túi quà lớn nhỏ, vừa định xuống xe thì giọng anh vang lên phía sau:

— “Ngày mai tan học anh lại đón.”

Uyển Nhi quay lại, mắt mở to nhưng tim lại ấm lên bất ngờ:

— “…Dạ.”

Chu Thẩm Dực nhìn cô vài giây, ánh mắt sâu đến mức khiến cô bé phải cúi đầu trốn tránh, rồi anh mới để cô xuống xe.

Khi Uyển Nhi bước vào nhà, mẹ cô từ phòng khách ngẩng lên, vừa thấy túi đồ liền nhíu mày:

— “Uyển Nhi? Con đi đâu mà mua nhiều như vậy?”

Ba cô cũng bước ra, khoanh tay nghiêm nghị:

— “Ai đưa con đi?”

Uyển Nhi ôm túi quà sát vào ngực, hơi giật mình.

Cô không muốn ba mẹ hiểu lầm, nhưng cũng không biết phải nói sao:

— “…Anh Chu đưa con đi ạ.”

Ba mẹ cô nhìn nhau.

Mẹ cô hơi bất ngờ:

— “Dực đưa con đi? Hôm nay ba tưởng tài xế rước.”

Ba cô cau mày nhẹ:

— “Cậu ấy bận như vậy, sao lại rãnh đưa con?”

Uyển Nhi cúi gằm, lúng túng vo góc túi trong tay:

— “Anh… tiện đường nên chở con đi mua đồ thôi ạ.”

Câu trả lời khiến mẹ cô dịu hơn.

Nhưng ba cô vẫn quan sát, ánh mắt sâu và khó đoán.

— “…Nhi, con và cậu ấy nói chuyện gì?”

Uyển Nhi ngập ngừng.

Hình ảnh công viên lại hiện lên — giọng anh trầm thấp, ánh mắt nhìn cô, câu hỏi muốn dẫn cô đi du lịch.

Tim cô siết lại.

— “Dạ… không có gì. Chỉ là… hỏi chuyện học thôi ạ.”

Ba cô vẫn nhìn cô thêm vài giây nữa, như đang cố đọc điều gì trong gương mặt con gái. Cuối cùng, ông xoa đầu cô:

— “Thôi, lên phòng thay đồ rồi xuống ăn tối.”

Uyển Nhi gật đầu ngay lập tức.

Cô chạy lên phòng như trốn, mang theo đầy túi quà và cả trái tim đang không chịu nghe lời.

---

Cảnh đêm đó – ôm điện thoại chờ tin nhắn

Phòng ngủ ấm áp, đèn vàng dịu nhẹ.

Uyển Nhi nằm dài trên giường, ôm chiếc gối ôm nhỏ, bên cạnh là điện thoại cô vừa xin mẹ cài lại sau kỳ thi.

Cô mở màn hình.

Trống trơn.

Không tin nhắn.

Cô lăn sang trái rồi sang phải, mái tóc dài rũ xuống gối, đôi chân đung đưa theo cảm xúc.

Từ chiều đến giờ… anh vẫn chưa nhắn.

Cô cắn môi, mở phần tin nhắn ra – trống trơn thật.

Không hiểu sao… lòng cô hụt một nhịp.

Anh nói mai sẽ đón mình.

Nhưng sao anh không nhắn gì thêm?

Hay… anh bận thật?

Uyển Nhi úp mặt vào gối:

— “Anh Chu không nhớ đâu… mình chỉ là em bé trong mắt anh thôi…”

Nhưng khi nói câu đó, tim cô lại hơi nhói — nhói đúng kiểu rất trẻ con, rất chân thật.

Cô lại mở màn hình.

Không có tin nhắn.

Bàn tay cô đan lại, đặt lên ngực, nơi trái tim đập nhanh hơn bình thường.

Đúng lúc cô định tắt điện thoại, màn hình sáng lên tinh một tiếng.

Tin nhắn mới.

Uyển Nhi bật dậy, tim muốn rơi ra ngoài:

— “Ngủ sớm. Mai 4h anh tới đón.”

— “Đừng để anh chờ.”

Uyển Nhi siết điện thoại, mặt đỏ bừng đến tận tai.

Cô gõ trả lời với đôi tay run nhẹ:

“Dạ. Em không để anh chờ.”

Gửi xong, cô ôm gối, chui vào chăn, tim nổ tung trong lồng ngực.

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ.

Còn trong phòng, cô bé 12 tuổi đang mỉm cười nhỏ đến mức chính mình cũng không nhận ra.

Một người đàn ông…

Bắt đầu trở thành điều khiến cô mong chờ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc