Cổ cô bị người ta ôm chặt, nửa người Triệu Bạch Lộ đều bị Cố Kim Dạ ôm vào trong ngực, một tay anh ôm lấy bả vai cô, một tay kia mở cửa xe ra, nhét cô vào ghế lái phụ Ferrari.
Cố Kim Dạ ngồi vào ghế lái, sau đó đóng cửa xe lại, phát ra một tiếng vang trầm đục rất nhỏ, xe nghênh ngang đi trong bóng đêm.
Triệu Bạch Lộ vẫn còn đang ở trong trạng thái đại não tê mỏi, mu bàn tay bị người ta nhẹ nhàng chạm vào, cô giống như một con mèo sợ hãi run run. Tiếng cười bên tai càng lớn hơn, tựa như Cố Kim Dạ phát hiện ra chuyện gì rất buồn cười, cười đến không kiêng nể gì.
Nói thẳng anh là người có tính xâm lược rất mạnh. Trên đời này có người trời sinh dịu dàng lễ độ, có người trời sinh mạnh mẽ công thành chiếm đất, hiển nhiên anh không phải là người vế trước, Triệu Bạch Lộ ngồi ở bên cạnh anh, rõ ràng anh chưa làm cái gì cô đã cảm thấy như mình rơi vào một tấm lưới dệt dày đặc.
Anh là người dệt lưới, cô là con mồi.
Chắc là để giảm bớt căng thẳng, Cố Kim Dạ hơi nghiêng đầu, hỏi cô: “Nghe nhạc không?”
Da đầu Triệu Bạch Lộ tê rần, bụng nhỏ căng lên giống như vừa mới chạy 800m xong, gật gật đầu.
Anh duỗi tay ra tùy ý ấn, khúc nhạc dạo trữ tình vang lên, Triệu Bạch Lộ chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng lại.
Khi bọn họ lái xe ra khỏi khách sạn, đoạn đường vẫn còn ùn tắc, bọn họ gặp một đèn đỏ, mấy chiếc xe phía trước xếp hàng xài khoảng 50m.
May còn có nhạc nghe, cảm ơn âm nhạc.
“Hey, em thật sự rất nhớ anh, không biết thể hiện ra quá nhiều cảm xúc này như thế nào……”
“…… Nếu không có anh, không có quá khứ, em sẽ không đau khổ như này.”
“Nhưng nếu như được quay lại, em vẫn muốn yêu anh.”
Triệu Bạch Lộ: “……”
Cố Kim Dạ nhướng mắt, ngón tay xoa xoa tay lái, móng tay mượt mà, gõ từng cái một. Anh nhìn cô, ánh mắt giống như có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, cong môi hỏi: “Đổi bài không?”
Người Triệu Bạch Lộ ngồi thẳng tắp, trong cơ thể giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, do dự một lát rồi nói có.
Anh nhún nhún vai: “Chọn bài cậu thích đi.”
Triệu Bạch Lộ chậm rãi nghiêng người về phía trước, đây là lần đầu tiên đời này của cô được ngồi xe xịn như vậy, rất sợ mình bị quê, nhưng dựa trên nguyên tắc có chết cũng phải sĩ diện, cô cố gắng làm mình lộ ra dáng vẻ tự nhiên nhất của đời này.
Cũng may Ferrari carplay cũng không có quá cao quý hào nhoáng, Triệu Bạch Lộ rất thuận lợi đổi bài hát.
Sau đó là khúc nhạc dạo đầu sôi động vang lên trong xe, phá vỡ sự yên lặng ——
“…… Calorie calorie calorie calorie kẻ thù của tôi!”
“Hãy đốt cháy calorie của tôi đi!!! ——”
Cố Kim Dạ nhướng mày.
Anh nghiêng nửa người qua, khuôn mặt anh phóng đại vô hạn ở trước mặt, hơi thở ấm áp thổi qua khuôn mặt cô, trong mắt anh có ý cười rõ ràng, Triệu Bạch Lộ bị anh ép một mực lùi về sau, cả người đều dán vào ghế xe, mới nghe thấy anh cười khẽ nói:
“Rất biết thưởng thức nha.”
……
Triệu Bạch Lộ vươn cổ, giả vờ bình tĩnh: “Cảm ơn cậu đã khen.”
Nhưng anh đừng cho là tôi không nghe ra anh đang cười nhạo tôi.
Tiếng còi xe vang lên bíp bíp, đèn xanh. Cố Kim Dạ xoay người, chậm rãi đi lên phía trước. Anh lái xe với tốc độ rất chậm, lấy giá trị con xe này mà nói thì thực sự hơi tủi thân cho nó, nhưng anh không để ý chút nào, nhìn ngựa xe như nước trước mắt, trầm giọng hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
Gương mặt Triệu Bạch Lộ lại bắt đầu nóng lên, tay cô nắm vạt áo, hắng giọng, cố gắng bình tĩnh nói: “Đi khách sạn đi.”
Cố Kim Dạ không nhịn được bật cười.
Triệu Bạch Lộ hơi bối rối quay đầu .
Cố Kim Dạ nhìn phía trước, lộ ra nửa sườn mặt không rõ ràng, nhưng khi nâng cằm lên đường cong rõ ràng, để lộ ra vẻ quyến rũ chết người.
Anh nói nhỏ: “Đừng mạnh miệng.”
Triệu Bạch Lộ không nói gì chớp chớp mắt.
Cố Kim Dạ quay sang một bên, vẻ mặt không còn nghiền ngẫm nữa mà thay vào đó chính là hiểu rõ.
Anh vỗ vỗ tay lái dưới lòng bàn tay: “Đi khách sạn á?”
Một tiếng cười.
“Cậu đùa à.”
“……” Triệu Bạch Lộ nói nhỏ: “Tôi không đùa với cậu.”
Cố Kim Dạ hơi giật mình, một lúc sau lại hơi cúi đầu. Anh đậu xe bên lề đường, cởi dây an toàn, nắm lấy cằm cô, dán cả người lên.
Không gian trong xe quá nhỏ, sự xâm lược của anh quá mạnh, lại gần như vậy, Triệu Bạch Lộ có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá và mùi chanh nhàn nhạt trên người anh.
Chắc là mùi sữa tắm, nếu không phải thì là nước giặt quần áo, rất sảng khoái thoải mái, khiến người ta cảm thấy mùi thuốc lá nhạt đi.
“Lời hay không nên nói lần thứ hai.” Ngón tay siết chặt, trong mắt hiện lên tia ảm đạm, cũng như có một tia nóng như lửa đốt.
“Chắc hẳn em nên biết chúng ta đi khách sạn sẽ làm gì chứ?” Mặt anh đối diện với cô, cô có thể cảm thấy được lồng ngực anh phập phồng khi anh nói chuyện và hít thở, còn có hầu kết lăn lộn nữa.
Triệu Bạch Lộ cảm thấy mình sắp bị hơi thở của anh thiêu thành tro, cô miễn cưỡng bắt lấy tia lý trí cuối cùng, ngón tay siết chặt, móng tay cắm vào da thịt.
Đôi mắt Cố Kim Dạ rất đẹp, con ngươi sâu thẳm, trong tròng mắt phản chiếu hình ảnh của cô, nhưng lại không phải là Triệu Bạch Lộ 27 tuổi.
Đó là Triệu Bạch Lộ năm 18 tuổi, Triệu Bạch Lộ yếu ớt, điên cuồng, tự nghi ngờ bản , cuồng loạn.
Có một số người được định sẵn là không phải là người qua đường, vừa xuất hiện sẽ tự mang theo ánh sáng trong trí nhớ, dù có tự tẩy não bao nhiêu lần, và đã chuẩn bị tâm lý bao lâu, chỉ cần cô ấy xuất hiện, tất cả những cảm xúc tiêu cực và đen tối sẽ được sẽ bị mang đi, căn bản không thể chống đỡ được.
Cảm giác đó là bất lực và không thể tránh khỏi.
Tựa như giờ khắc này, Triệu Bạch Lộ nhìn chính mình trong mắt Cố Kim Dạ, nhìn thấy quá khứ. Ngày đêm luân phiên, bốn mùa luân hồi, nhưng chỉ cô không có cái gì.
Triệu Bạch Lộ buông tay ra, vệt ngón tay trong lòng bàn tay cực kỳ sâu, cô xoa xoa, có một sự quyết tâm và phóng túng muốn vứt bỏ tất cả.
“Không phải cứ ngắm trăng sao rồi nói triết lý nhân sinh đến thơ từ ca văn nữa.” Cô nói nhỏ, “Ai cũng là người lớn rồi, thứ nên hiểu cũng đều hiểu.”
Ca khúc《 Calorie 》kết thúc, trong xe im lặng một hồi.
Một lúc sau, tiếng nhạc nhẹ nhàng lại vang lên.
Trong tiếng nhạc êm dịu như vậy, Cố Kim Dạ chậm rãi gật đầu. Anh có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, lại khôi phục thần sắc nghiền ngẫm.
“Đi thôi.”
Dưới màn đêm, cuối cùng cũng có thứ gì đó chui từ dưới đất lên.
Đúng vậy, đều là người trưởng thành rồi.
Luật pháp không thể trừng phạt được cô, và đa͙σ đức cũng không thể phán xét cô, vì vậy cô cũng không sai.
Triệu Bạch Lộ nhìn chằm chằm phía trước, cảm thấy thả lỏng một cách thần kỳ.
Nhạc vẫn tiếp tục, đèn rực rỡ mới được thắp lên, sáng rực khắp nơi.
……
“Anh không quan tâm em là ai.”
“Vậy thì cứ rơi xuống với em.”
*
“Bộp” một tiếng động vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa, mọi thứ ở thế giới bên ngoài dường như đã bị bọn hộ nhốt ở ngoài cửa.
Đập vào mắt đều là màu đen, Cố Kim Dạ duỗi tay muốn bật đèn lên, lại bị Triệu Bạch Lộ chặn lại. Cô nhón mũi chân, đưa môi mình lên, môi của Cố Kim Dạ có chút mùi thuốc lá, tùy ý xâm phạm khứu giác. Triệu Bạch Lộ hơi vụng về hôn người trước mặt, cánh tay câu lấy cổ anh, người dính sát vào anh, cảm nhận nhiệt độ anh tỏa ra cách quần áo.
Cố Kim Dạ rất biết nghe lời, anh nhanh chóng ôm lấy cô, một nụ hôn sâu rơi xuống, anh cắn vào lưỡi cô, cả hai cùng ngã về phía sau, cùng đáp xuống chiếc giường lớn duy nhất trong phòng.
Cảm nhận được áo khoác bị người ta ngang ngược cởi ra, Triệu Bạch Lộ khép đôi mắt lại.
Cô không thể tránh khỏi lại nhớ đến rất nhiều năm về trước, nhưng mọi thứ đã không còn rõ ràng nữa. Quá khứ như một cuốn phim cũ, cô chỉ là khán giả, chỉ có người đàn ông phía sau cô là chân thật.
Cô bị vội vàng cởi váy, tiếng cởi quần áo sột soạt, rất nhanh một cây lửa nóng đã đặt lên sau eo cô, khi dán lên đã hơi cứng lên, hoạt động với biên độ nhỏ qua lại giữa kẽ mông.
Triệu Bạch Lộ theo bản năng run lên, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng nhanh chóng bị Cố Kim Dạ giữ chặt eo.
Anh lật người cô ở trên giường, đè cả người lên bao trùm lấy cô, ép đến kín mít.
“Anh nói rồi, lời hay không nên nói lần thứ hai.” Anh cúi đầu, liếʍ xương quai xanh cô, hút thật mạnh một cái, lưu lại vết đỏ nhợt nhạt.
“Em cảm nhận được không?” Anh cầm tay cô kéo xuống cho đến khi chạm vào dươиɠ ѵậŧ đang cứng ngắc, “Lát nữa em sẽ thấy thoải mái hơn nữa.”