Bóng đêm say lòng người, Triệu Bạch Lộ càng say hơn bóng đêm kia.
Khi cô nắm chặt chiếc nhẫn trở lại ghế lô đã gần tan cuộc.
Vưu Gia Ninh uống quá nhiều, khuôn mặt đỏ hồng, dựa vào vai cô nói bạn trai cô ấy sẽ đến đón cô ấy, hỏi Triệu Bạch Lộ muốn cùng về không.
Triệu Bạch Lộ không nói gì, bọn họ đi tới cửa, Vưu Gia Ninh được bạn trai khiêng đi rồi, mà trong miệng vẫn còn gọi tên Triệu Bạch Lộ.
Bạn trai của cô ấy là một chàng trai hơi gầy, khá thư sinh, anh ta liếc nhìn Triệu Bạch Lộ một cái, hỏi cô: “Tôi đưa cô về nữa nhá?”
Triệu Bạch Lộ nhíu mày, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên ——
Ngay khi cô vừa nhìn lên đã nhìn thấy Cố Kim Dạ trong bóng đêm.
Anh châm điếu thuốc đứng nghiêng dựa vào cạnh cửa xe, thấy cô đi ra nhìn cô. Trên mặt anh ta vẫn có vẻ nghiền ngẫm như cũ, dường như anh cười nhẹ.
Không thể nghi ngờ gì anh là một người đàn ông xinh đẹp.
Có lẽ dùng từ “Xinh đẹp” để miêu tả một người đàn ông không thích hợp, nhưng giờ này khắc này Triệu Bạch Lộ cảm thấy với vốn từ vựng kém cỏi của mình, cô không thể nghĩ ra từ nào thích hợp hơn để miêu tả Cố Kim Dạ.
Thật xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, khi không nói gì cũng quyến rũ, dường như nhìn một lúc lâu là có thể khiến cho người ta rơi vào trong mắt anh.
Chắc là Cố Kim Dạ không uống rượu, cho nên vẫn còn có thể tự lái xe. Mái tóc đen ngắn của anh bị gió thổi bay tán loạn che gần hết đôi mắt, anh dựa vào chiếc xe thể ȶᏂασ màu đỏ phía sau, màu đỏ tươi giữa những ngón tay anh như ngọn đèn sáng vào ban đêm.
“gtb488……” Một giọng nữ lẩm bẩm truyền đến.
Vưu Gia Ninh nấc một cái, duỗi ngón tay cái ra, tự đáy lòng cảm khái: “Cố Kim Dạ, cmn anh ta đúng là một người đàn ông quyến rũ.”
Đúng vậy.
Triệu Bạch Lộ đồng ý gật đầu.
“Cùng đi không?” Bạn trai Vưu Gia Ninh lại hỏi.
Triệu Bạch Lộ lắc đầu, từ chối anh.
Vì thế anh ta liền mang Vưu Gia Ninh say như chết đi rồi.
Còn lại tốp năm tốp ba người cũng tan đi.
Triệu Bạch Lộ lại nhìn về hướng Cố Kim Dạ. Anh vẫn đang nhìn về phía này, anh dập tắt tàn thuốc, khoang tay, vẻ mặt đã hơi không kiên nhẫn.
Bị anh nhìn, máu Triệu Bạch Lộ đều bốc lên đỉnh đầu…… Cô cảm thấy hình như chuyện tồn tại nào đó vặn vẹo, nhưng cũng không bài xích.
Theo lý thuyết quyền chủ động ở trong tay cô, nhưng khi cô nhìn Cố Kim Dạ, lại cảm thấy hình như mình mới là người bị động. Cô nói từ chối nhưng không phải từ chối, cô chủ động cũng không phải là chủ động, nhưng anh chỉ nói muốn, chính là chắc chắn phải làm cho bằng được, không thể chối từ.
Triệu Bạch Lộ nhớ lại, đêm trước tốt nghiệp cô vẫn còn duy trì thói quen gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý của cô là một người phụ nữ cực kì dịu dàng, biết cảm xúc của cô không ổn định, lần đầu tiên sau hơn bốn năm cô ấy lấy thân phận một người bạn nói với cô:
“Em có thể không tha thứ cho bọn họ, nhưng em nên thử buông xuống đi, nếu không vĩnh viễn sẽ không bước ra được vòng tuần hoàn này.”
Cô dừng một chút, tựa như cảm thấy khó có thể mở miệng: “Có lẽ em có thể thử đi hỏi chàng trai kia xem cậu ta buông như thế nào, có lẽ sẽ giúp cho em được một chút.”
Triệu Bạch Lộ nghi hoặc hỏi: “Chàng trai nào?”
“Chàng trai đã trải qua những chuyện giống như em.” Bác sĩ dịu dàng nói: “Nếu cậu ta có thể làm được thì em cũng có thể……”
*
Anh đã làm được.
Triệu Bạch Lộ nhìn về hướng Cố Kim Dạ một cái.
Hơn nữa còn cực kì xuất sắc.
Gió đêm thật tĩnh lặng.
Não bộ Triệu Bạch Lộ bị rượu làm cho tê liệt cả đêm, treo máy hai giây, cô loạng choạng bước vài bước đi đến trước mặt Cố Kim Dạ.
Cố Kim Dạ nhìn cô đi đến đây, trong giây lát vẻ mặt không kiên nhẫn biến thành cười khẽ, đuôi lông mày và khóe mắt đều là lửa nóng, đôi chân dài nâng lên, bước lên đón lấy người đang đến đây.
“Gấp như vậy sao?” Anh chậm rãi cong lưng, ôm cô vào trong lòng ngực, “Tôi còn tưởng rằng cậu lâm trận sẽ bỏ chạy.”
Tim Triệu Bạch Lộ đập bùm bùm kinh hoàng, cô nghe thấy giọng Cố Kim Dạ vang lên ở bên tai, giọng phổ thông của anh chuẩn hơn rất nhiều, câu chữ rõ ràng, phát âm rõ ràng, giọng nói trầm thấp, giống như đàn cello tấu ra khúc nhạc hoa mỹ nhất.
Mùi nam tính nhàn nhạt bao quanh cô, bỗng chốc anh hợp lại làm một với thiếu niên năm cấp 3 đi theo cô về nhà trong trí nhớ của Triệu Bạch Lộ.
Không chỉ là anh ở dưới ánh đèn đường mà còn có anh ở trên sân, anh ở trong phòng học.
Trên người chàng trai kia có sức mạnh nguyên thủy và hoang dã, anh thích cười giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị tổn thương, khi đó anh cũng cười như vậy với Triệu Bạch Lộ nói “Chúng ta tốt nghiệp rồi”, mắt anh nhìn lên bầu trời bao la rộng lớn khát vọng tự do.
Cố Kim Dạ vĩnh viễn tự do tiêu soái, khác biệt với Triệu Bạch Lộ đến thế.
Cho nên anh đang ở trên trời cao, cô sống ở trong vũng bùn.
Triệu Bạch Lộ dừng một chút, nhìn về phía anh, cũng nhìn về phía bóng đêm vô biên sau lưng anh.
Cô nói nhỏ: “Cậu có thể, có thể mang tôi đi không?”
Giọng nói như nghẹn lại.
“Tôi thật sự, không muốn ở lại chỗ này nữa.”
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhàng.
“Được.”