Từ Đêm Nay Trở Đi

Chương 33.1: Che mưa (bắt côn trùng)

Trước Sau

break

Triệu Bạch Lộ bị anh ta véo mạnh đến mức toàn thân như có kiến bò, cắn răng đẩy anh ta ra rồi quay lưng bỏ đi.
Cô kéo chiếc xe đạp điện ra, anh chàng họ Cố này rất chủ động, chân dài một bước đã ngồi lên xe, giữ tay lái ý bảo cô ngồi lên.
Tay Triệu Bạch Lộ vẫn cầm cái túi quà, cạn lời: “Anh đến đây làm gì?”
“Ăn cơm.” Cố Kim Dạ đưa ra một câu trả lời kiểu truyền thống Trung Quốc, đưa tay kéo cô lại, “Nhanh lên, em không đói nhưng anh đói rồi.”
Triệu Bạch Lộ lạnh lùng: “Anh xuống xe.”
“Chẳng lẽ em muốn anh đi bộ?” Cố Kim Dạ hỏi.
Triệu Bạch Lộ muốn giành lại chiếc xe đạp điện của mình, “Anh bắt xe đi.”
Nhưng Cố Kim Dạ cao to, sức mạnh, cô loay hoay mãi mà anh không hề nhúc nhích.
“Đừng làm loạn.” Cố Kim Dạ chậm rãi nói, lộ ra một biểu cảm mọi người đều hiểu. Đôi chân dài của anh chống xuống đất, chiếm gần hết tầm nhìn, khá là bắt mắt.
Triệu Bạch Lộ hơi choáng váng một chút, rồi tỉnh táo lại, buộc mình không chìm đắm trong vẻ đẹp trai của anh.
Cố Kim Dạ: “Với nhan sắc đỉnh như anh, bắt xe thì đúng là nhóm nguy cơ cao, nhanh lên, đừng làm phiền các chú cảnh sát.”
“……”
Triệu Bạch Lộ hít một hơi, bị mức độ vô liêm sỉ của Cố Kim Dạ làm choáng váng.
Cô đứng bên cạnh xe, anh cũng không có ý định nhường, cả hai đang căng thẳng, điện thoại reo lên.
Triệu Bạch Lộ nghe máy, đột nhiên bị tiếng kêu than ở đầu bên kia làm rùng mình.
“Ôi trời— tên khốn này!!!”
Triệu Bạch Lộ cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, cầm điện thoại xa một chút, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Đầu bên kia, Vưu Gia Ninh khóc lóc: “Hu hu hu, cậu tan làm chưa! Mau đến với tớ! Sao lại là hôm nay, ngày mai là sinh nhật của tớ rồi mà!!”
Triệu Bạch Lộ trừng mắt: “Cậu gào cái gì vậy? Nói chuyện bình thường đi.”
“Oa a ——”
Một tiếng kêu còn cao hơn tiếng trước.
Nửa giây sau, điện thoại đột nhiên yên tĩnh, rồi một giọng nữ bình tĩnh vang lên, báo một địa chỉ.
Tiết Văn nói: “Rảnh thì đến đây đi, Gia Ninh uống nhiều rồi.”
“Cậu ấy làm sao vậy?”
Tiết Văn: “Đến rồi nói.”
Điện thoại cúp máy.
Triệu Bạch Lộ ngây người nhìn điện thoại, cảm thấy thái dương giật giật.
Cố Kim Dạ hiển nhiên cũng nghe thấy một chút, ánh mắt bớt phần đùa giỡn, mang theo chút bất đắc dĩ, tay vỗ lên yên sau: “Đi đâu, anh chở em.”
Triệu Bạch Lộ đầu óc hơi loạn, quên mất chiếc xe đạp điện vốn là của mình, ngồi lên yên sau, ngập ngừng nói địa chỉ Tiết Văn vừa báo cho mình.
Quay đầu lại nhìn vào gương chiếu hậu thấy mình— tóc buộc lên, vài lọn rơi lòa xòa trên vai, mắt vì thiếu ngủ mà hơi sưng, phấn nền không đều, dưới cằm hơi tróc lớp trang điểm.
Nhìn có vẻ hơi xấu.
Triệu Bạch Lộ lấy gương nhỏ và thỏi son từ trong túi ra, tỉ mỉ tô son lên môi.
Màu đỏ dưa hấu làm sắc mặt cô trông tươi tắn hơn một chút. Cô vốn có vẻ đẹp thanh tú, đường nét mềm mại, hợp với những màu sắc tươi sáng như thế này.
Cố Kim Dạ liếc nhìn gương chiếu hậu: “Đó là gì?”
Triệu Bạch Lộ bị đủ chuyện làm mất hết kiên nhẫn, quay thỏi son trong tay, lười biếng nói: “Màu son quyến rũ đàn ông.”
Cố Kim Dạ: “Quá đỏ.”
Triệu Bạch Lộ đung đưa chân, không để ý đến anh.
Cố Kim Dạ vừa lái vừa nói: “Không đẹp.”
Triệu Bạch Lộ ném thỏi son lại vào túi, tay bấm vào gáy anh, đe dọa: “Anh nói lại lần nữa xem.”
Ngón tay mềm mại, đầu ngón tay hơi lạnh, chạm vào da cổ không những không khó chịu mà còn gây ra cảm giác tê tê như bị điện giật.
Cố Kim Dạ không tránh, hưởng thụ mà nghiêng cổ, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ tươi của cô trong gương, thái độ như chiều lòng: “Được rồi, màu son quyến rũ đàn ông, quyến rũ anh.”
Triệu Bạch Lộ lúc này mới thả tay ra.
Chiếc xe đạp điện nhẹ nhàng, chở hai người chậm rãi đi qua phố xá ồn ào, hướng về đích đến.
Trên xe nam nữ biểu tình đều thực tự nhiên, cực kỳ giống một đôi bình thường nhất tình lữ, chỉ là nhìn kỹ dưới có thể phát hiện, nam nhân nhàn nhạt biểu tình bao hàm một tia cười trộm, nữ nhân trên mặt thoạt nhìn không có thực vui vẻ, nhưng cực kỳ bình thản.
Người trên xe biểu cảm tự nhiên, giống như một cặp đôi bình thường nhất, chỉ là nhìn kỹ sẽ thấy, trong nét mặt người đàn ông có chút cười thầm, trên mặt người phụ nữ trông không vui nhưng rất bình yên.
Thỉnh thoảng nhìn sang, có thể thấy ánh mắt đối diện nhau qua gương chiếu hậu, mỗi lần như thế, người ngồi sau sẽ lúng túng né tránh, còn người lái xe sẽ nở nụ cười hiểu rõ.

Gió thổi qua, tình cảm yên lặng dần dần nở hoa.
*
Địa chỉ Tiết Văn báo là một quán ăn ven đường, khi họ đến trời đã tối, ông chủ dựng lên chiếc đèn đường mờ mờ, mấy chiếc bàn ghế đơn giản bên đường, ngồi đầy người, Tiết Văn và Vưu Gia Ninh ở đó.
Cô xuống xe, Cố Kim Dạ tìm chỗ đỗ xe.

Tiết Văn ngẩng đầu, thấy Triệu Bạch Lộ đi tới, vừa định chào hỏi thì thấy phía sau có Cố Kim Dạ, biểu cảm lập tức trở nên thú vị.
Triệu Bạch Lộ không nhận ra, đi thẳng tới, thấy Vưu Gia Ninh dựa vào vai Tiết Văn, người đầy mùi rượu, má đỏ ửng.
Triệu Bạch Lộ: “Cậu ấy uống say rồi à?”
Tiết Văn: “Chưa, nhưng cũng sắp rồi.”
Triệu Bạch Lộ: “……”
Cô không nhịn được quay lại nhìn người đàn ông đang đi tới, thầm nghĩ, người bây giờ sao vậy, không có việc gì thì thích uống rượu say.
Một hai người đều thế, không để người khác yên.
Cô hỏi: “Sao lại uống rượu đột ngột vậy?”
Vưu Gia Ninh vỗ ngực, hai mắt mê mang, lẩm bẩm nói: “Cậu biết không, ngày mai là sinh nhật của tớ rồi.”
Triệu Bạch Lộ có chút do dự chớp mắt.
Thật ra, suýt nữa thì quên.
Mọi người đều đã gần ba mươi rồi, ai còn đặc biệt tổ chức sinh nhật nữa.
Giọng Vưu Gia Ninh đột ngột cao lên, đầy bi thương: “Ngày trước sinh nhật của tớ, cậu biết tên khốn này làm gì không!”
Cô thẳng người dậy, đập bàn một cái—
“Nó tặng tớ một món quà sinh nhật!”
Ngừng lại một chút, quay đầu.
“Gọi là tự do.”
Trong đầu Triệu Bạch Lộ lập tức hiện lên hình ảnh cậu trai trẻ ngày đó trông có vẻ yếu đuối.
Tiết Văn nâng cằm Vưu Gia Ninh lên: “Tình yêu quý giá, tự do càng quý giá hơn.”
Vưu Gia Ninh muốn đá một cú, nhưng uống nhiều quá, gắng giữ tỉnh táo, động tác lớn cũng khó khăn.
Cô ngẩng lên, cảm thán: “Nói rõ cũng tốt, không có tình cảm còn hơn lén lút ngoại tình làm mình đau khổ, nhưng tên khốn này, lúc đầu cũng không thấy có gì, nhưng càng nghĩ càng thấy bực mình, đúng không?”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc