—— “Tôi tưởng cô muốn nói chuyện với tôi về chuyện của Tưởng Dịch Châu.”
Trong một khoảnh khắc, Triệu Bạch Lộ như trở về năm lớp mười hai.
Vẫn là câu nói quen thuộc này, xuyên qua những năm tháng dài đằng đẵng, đánh thẳng vào linh hồn cô.
“Em gái tôi bị bệnh, viêm phổi, tôi đến thăm nó, không ngờ lại tình cờ gặp cô ở đây.” Mạnh Nghiên Hàm mỉm cười, bước tới, chiếc váy dài lay động, lộ ra mắt cá chân mảnh mai, cả người cô giống như một loài thực vật vô hại, tự nhiên tỏa hương.
Mạnh Nghiên Hàm: “Nhưng đúng lúc lắm, tiết kiệm được thời gian, dù sao gặp cô cũng không phải chuyện dễ dàng đối với tôi.”
Triệu Bạch Lộ đặt tay lên thanh kim loại, cảm nhận sự lạnh lẽo từ đó, cô từ từ buông tay, khẽ hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi đã thấy bài đăng của cô trên WeChat hôm qua.” Mạnh Nghiên Hàm nói.
Triệu Bạch Lộ chưa từng kết bạn WeChat với Mạnh Nghiên Hàm, việc cô ta có thể thấy bài đăng mà cô đã xóa nhanh chóng, chắc chắn là qua một người bạn chung nào đó. Còn ai là người đó, Triệu Bạch Lộ tạm thời không nghĩ tới.
Cô nhìn vào mắt Mạnh Nghiên Hàm , hỏi: “Vậy thì sao?”
“Cho nên……” Mạnh Nghiên Hàm nheo mắt lại, cười nhẹ: “Tôi rất ghen tị với cô.”
Giọng cô ta dần dần trở nên nhẹ nhàng: “Mỗi người phụ nữ tạm thời có được anh ấy, tôi đều rất ghen tị.”
Triệu Bạch Lộ lạnh lùng nói: “Vậy Tưởng Dịch Châu thì sao?”
“Anh ấy rất tốt, cũng đối xử tốt với tôi.” Mạnh Nghiên Hàm nói nhỏ.
Triệu Bạch Lộ cười lạnh.
Mạnh Nghiên Hàm nói: “Anh ấy là một người rất thú vị, đúng không?”
Tuy là một câu hỏi nhưng lại kiên quyết đến không ngờ. Anh ấy đương nhiên không phải là Tưởng Dịch Châu.
“Nói xong chưa?” Triệu Bạch Lộ ngẩng đầu, hơi thở có chút không ổn định, nhưng cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh tiếp tục nói: “Nếu nói xong rồi thì tôi đi trước.”
Mạnh Nghiên Hàm đứng chắn trước mặt cô, một tay chặn xe chăm sóc, nói: “Tôi có thứ nhờ cô chuyển giùm.”
Cô ta lấy từ trong túi xách ra một vật, chiếc túi quà màu xanh đậm, đưa cho Triệu Bạch Lộ.
Triệu Bạch Lộ không nhận.
Mạnh Nghiên Hàm tiếp tục nói: “Chân trái của anh ấy lớn hơn chân phải nửa size, nên khi mua dép thích mua size 43, đôi này phiền cô giúp tôi đưa cho anh ấy.”
Ngừng một chút, lại cười nói thêm: “Cô chắc không biết đâu, sắp đến sinh nhật anh ấy rồi.”
Triệu Bạch Lộ kiềm chế cảm giác muốn chửi thề, nói: “Cô tự đưa đi.”
Mạnh Nghiên Hàm đặt túi quà lên xe chăm sóc, nhẹ giọng nói: “Tôi đi đây, phiền cô rồi.”
Nói xong quay người rời đi, chiếc váy dài lay động, dáng người phụ nữ mềm mại đến mức kỳ lạ.
Triệu Bạch Lộ mặt không biểu cảm nhìn cô ta bước vào thang máy, ấn nút, rồi cửa thang máy đóng lại, bóng dáng cô ta hoàn toàn biến mất.
Cho đến khi con số tầng chuyển thành “1”, cô mới nhẹ nhàng rời mắt, nhìn túi quà kia, cảm thấy ngực mình dâng lên một cảm giác ngột ngạt, ngột ngạt đến mức đau nhói.
Triệu Bạch Lộ nhớ lại một chuyện, khi sắp tốt nghiệp lớp mười hai, cô đã cãi nhau lớn với Mạnh Nghiên Hàm và Tưởng Dịch Châu, sau đó chuyển chỗ ngồi xuống cuối lớp. Cô đâm đầu vào đống bài tập, giả vờ như không quan tâm, giả vờ như không có gì xảy ra, cố gắng vượt qua từng ngày một cách mệt mỏi.
Tưởng Dịch Châu trước mắt cô ra sức chăm sóc Mạnh Nghiên Hàm, cô cũng giả vờ không để ý, nhưng vào những đêm khuya thường khóc một mình.
Cô đổ tất cả nỗi buồn cho là áp lực thi cử, giả vờ như không có gì, thực tế thì mọi người đều có thể nhìn thấy sự yếu đuối và buồn bã của cô. Thực ra cô luôn là một người yếu đuối, cứ cố gắng chịu đựng, rồi tự mình đổ bệnh.
Khi đó Triệu Bạch Lộ mang một vẻ mặt âm u, trong lớp không ai muốn nói chuyện với cô, cô cũng đi đi về về một mình.
Người đầu tiên nói chuyện với cô lại là Cố Kim Dạ, đặt lên bàn học của cô hai trăm đồng, cậu thiếu niên với vẻ mặt bất cần, nửa đùa nửa thật nói “Mua niềm vui cho cô.”
Lúc đó Triệu Bạch Lộ miệng thì chửi ghét, nhưng khi không có ai thì lại mỉm cười.
Cô cố chấp đến không thể cứu vãn, còn anh thì phóng khoáng như không hiểu gì về tình cảm, không biết sao sau chín năm lại đột nhiên va phải tim cô.
Thật kỳ lạ.
*
Buổi chiều tan làm, Triệu Bạch Lộ thay quần áo, không ngạc nhiên khi thấy Cố Kim Dạ ở cửa.
Anh đúng là người giữ lời, nói không lái xe là không lái xe, Triệu Bạch Lộ nhìn anh đang đạp xe đạp công cộng, ngẩn người.
Cố Kim Dạ đạp xe tới, vòng quanh cô một vòng, đắc ý nói: “Ngầu không?”
Triệu Bạch Lộ hừ lạnh: “Ấu trĩ.”
“Còn dám cãi lại.” Cố Kim Dạ chọc trán cô, cười khanh khách. Triệu Bạch Lộ nhớ đến túi quà đang cầm trong tay, lại nhìn anh với vẻ mặt vô tư, cảm xúc đột nhiên dâng lên, ném túi quà vào ngực anh, lớn tiếng nói: “Cho anh!”
Cố Kim Dạ dùng ngón tay móc lấy dây túi, “Đây là gì?”
“Quà sinh nhật.” Triệu Bạch Lộ nói: “Bạn gái cũ của anh đưa.”
Cố Kim Dạ sửng sốt, hỏi: “Bạn gái nào nào?”
“……” Triệu Bạch Lộ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mạnh Nghiên Hàm.”
Cố Kim Dạ như bừng tỉnh, gật đầu, mở túi quà ra, nhìn một lúc rồi ngẩng đầu nói: “Cô ấy thật có tâm, tôi còn rất thích thương hiệu này.”
Mặt Triệu Bạch Lộ đen như đáy nồi.
Lời này thật khó nghe.
“Cô Triệu Bạch Lộ, ánh mắt của cô...”
Triệu Bạch Lộ dữ dằn nói: “Làm sao?”
Cố Kim Dạ cười như không cười: “Tôi thấy cô muốn dùng đế giày đánh vào mặt tôi đấy.”
Triệu Bạch Lộ: “Tôi không có.”
Cố Kim Dạ nhìn cô ba giây, đột nhiên cười, nâng túi quà lên, ném trở lại vào lòng cô.
Triệu Bạch Lộ nhận lấy, ngẩn người: “Anh không cần sao?”
Cố Kim Dạ đạp xe đi tới bãi đậu, không quay đầu lại, giơ tay vẫy vẫy.
Triệu Bạch Lộ không muốn để lộ niềm vui kín đáo của mình, bước vài bước, giả vờ nói: “Người ta đặc biệt gửi cho anh, thật sự không cần sao?”
Cố Kim Dạ lại phất phất tay với cô.
Khóe miệng Triệu Bạch Lộ đều sắp nhếch lên rồi, thấy anh đỗ xe xong, bước tới chỗ mình, đợi anh đứng trước mặt mình, nói: “Không còn tình cảm gì sao, người ta nói đây là thương hiệu anh thích nhất, đặc biệt nhờ tôi mang cho anh.”
Cố Kim Dạ cười toe toét, lười biếng nói: “Cô Triệu Bạch Lộ.”
“Hả?”
Anh cúi xuống, đưa tay lấy túi quà, Triệu Bạch Lộ thấy vậy, giật mình lùi lại ba bước, theo phản xạ giấu túi quà ra sau.
Cố Kim Dạ bóp má cô, cười nói: “Không giả vờ nữa à?”
Nói xong còn chế giễu bóp bóp má cô, cười khẩy: “Giả vờ, chết vì giả vờ.”