[Truyện Ngược] Mùa Hoa Rơi, Nơi Chúng Ta Hẹn Ước

Chương 4. Buông bỏ

Trước Sau

break

Không biết bao lâu, Lệ Ái Nam đã lên một chiếc xe. Cô bây giờ chỉ có duy nhất một bộ đồ trên người cùng 10 triệu đồng mới rút lúc nãy. Những giấy tờ chứng minh thân phận đều bị cô vứt hết. 

Chiếc xe đã đầy ghế, chỉ còn những chiếc ghế súp lụp xụp giữa hành lang. Một bà cụ tốt bụng đưa cho cô một củ khoai nóng. 

- Cô gái, mặt gì trắng bệch thế con, con bị bệnh hả? 

Cô chỉ hơi cúi gằm mặt, cô sợ họ sẽ nhận ra cô. Chỉ lặng lẽ cầm lấy củ khoai còn ấm nóng. 

- Thấy cháu đi từ trung tâm ra, chắc là đi khám bệnh hả. Trời... chuyến xe này toàn là các ông bà cụ già cả lên khám thôi. Khám thì khám mà không biết đi khi nào. Haizz... 

- Thì đi khi nào không biết, coi như lên chơi đi cái bà này. 

Ông cụ ngồi ghế trên chắc là không thích những lời xui xẻo nên quay xuống có phần cáu gắt. 

- Cháu gái, nhìn cháu ốm thế cháu bị bệnh gì vậy? 

Cô lặng lẽ ăn củ khoai, cô không muốn trả lời, nhưng ông cụ cứ nhìn cô nên cô phải nói cho lấy lệ. 

- Cháu bị dạ dày ạ. Cũng nhẹ... chỉ là cháu bị say xe nên ... nên hơi khó chịu. Cháu xin lỗi. 

Ông cụ xua tay nói không sao. 

- Người trẻ bị bệnh dạ dày nhiều quá, thằng cháu họ của ông cũng bị dạ dày. Cháu gái giữ gìn sức khỏe nhé, ăn uống điều độ, bớt thức khuya lại. Ôi dồi ôi, thằng cháu ông nó bấm điện thoại kinh lắm, thức cả đêm, ngày thì ngủ trương thây ra đó. 

- Đúng đúng... thằng chắt nhà tôi cũng vậy, nhà phải có wifi nó mới chịu về chơi. Mấy hôm trước tôi phải lắp wifi, già cả rồi có xài được đâu, chỉ đợi cháu nó về thôi. 

Cô cúi đầu cầm chắc củ khoai trong tay. Những người xa lạ còn quan tâm cô hơn là những người trong gia đình. 

- Cô gái, cô đi đâu vậy? 

- Chiếc xe này điểm đến là ở đâu? 

- Thành phố D. 

Lơ xe với giọng nói thô lỗ đáp lại. Thành phố D? Cô hơi nhíu mày rồi bất chợt hỏi. 

 - Có đi ngang thị trấn D không? 

- Có nhưng mà dừng trên quốc lộ, muốn xuống đó thì bắt xe ôm hoặc đi bộ. Mà tới đó là chiều tối rồi, lạnh lắm cô mặc phong phanh như vậy dễ bệnh lắm đó. 

Cô khẽ nhìn chiếc áo hiệu lỗi thời trên người mình. Cô lắc đầu nói không sao. Rồi đưa tiền cho anh lơ xe. Anh ta nhún vai rồi quay lại ghế của mình. Bà cụ bên cạnh đã đến điểm đến. Bà nhường cô chiếc ghế chính. 

Chuyến xe lần lượt dừng rồi chạy, rồi lại dừng. Mặt trời càng ngày càng nhỏ dần, tia nắng gắt trở thành màu cam nhẹ. 

- Cô gái, đến đầu thị trấn D rồi, xuống xe nha. 

Lệ Ái Nam đi xuống, chiếc xe đằng sau liền chạy vụt đi. Thoáng chốc chỉ còn mình cô, cô đơn lạc lõng giữa khung cảnh thôn quê. 

Cô mím môi, khẽ ôm lấy hai cánh tay, rồi sải bước mang theo trí nhớ ít ỏi để đi tiếp. 

Đi một đoạn đường dài, mặt trời đằng sau cũng lấp ló vài tia nắng qua những ngọn núi. Sắc trời dần chuyển đen. Đèn đường đã bắt đầu bật, chiếc đèn cũ kỹ chớp chớp hai cái rồi bật lên hẳn. Cô bắt đầu thở ra hơi, đi vài ba bước rốt cục cũng tới một căn nhà gỗ có cánh cổng trầy xước. 

Lệ Ái Nam chầm chậm đưa tay chạm lên vết xước trên cửa. 

"Đây là tên bà ngoại, bà ngoại tên là Sáu Lành, ông ngoại tên là Mười Thạch."

"Đúng rồi, cháu ngoan... cẩn thận tay nha"

Như quay trở về quá khứ, cô nhìn thấy một đứa bé còn rất nhỏ mặc trên người chiếc đầm công chúa, tay cầm cây gỗ ghi những chữ nghệch ngoạc lên cửa. 

Những nét nghệch ngoạc vẫn còn ở lại, chỉ là lòng người đã không còn ngây thơ như thởu ban đầu. 

- Ai đó? 

Tiếng nói trầm thấp vang lên làm cô giật mình. Theo bản năng cô cúi gằm mặt, muốn dùng mái tóc che đi khuôn mặt mình. 

Người đó là một nam thanh niên, trên tay anh là một cây cuốc, có vẻ là một nông dân. 

- Ể? Cậu là... Ái Nam? Ái Nam... Nam Nam... 

Tiếng kêu liên tục, anh ấy còn sát tới nhìn cho rõ. 

- Nè, không nhớ tớ à? Trọng Minh đây. Lâm Trọng Minh! 

Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn. Thanh niên cao ráo đứng dưới đèn đường, gương mặt góc cạnh nam tính có phần tinh nghịch. Lâm Trọng Minh, người bạn thởu nhỏ nhà bên cạnh nhà ngoại cô. Mỗi khi cô về là sẽ chạy đến nhà anh chơi. Không ngờ cậu bé năm đó còn thấp hơn cô nửa cái đầu, nay đã cao lớn như vậy. 

- Chào cậu. 

Cô không thể nào tránh được ánh mắt của anh, cô đành cúi đầu nói nhỏ. 

Lâm Trọng Minh nhìn cô rụt rè như vậy có chút ngạc nhiên. Sau đó anh mỉm cười. 

- Vào đi, đứng làm gì thế. Đây... tớ mở cửa cho. 

Cô nắm chặt tay rồi đi vào theo anh. Khung cảnh trong nhà vẫn như vậy, đơn sơ mộc mạc nhưng ấm áp. Trọng Minh bật quẹt lửa thắp lên đống củi trong chậu. 
Ái Nam đứng trước nhà nhìn vào, ánh mắt cô buồn bã nhìn lên hai bàn thờ trên tủ. Trọng Minh thắp nhang bật đèn lên. Ánh sáng hắt lên gương mặt ông bà ngoại. 

Ông ngoại mất lúc cô vừa lên đại học. Nhưng cô đội tang không bao lâu lại quay về với guồng quay công việc, tình yêu. Mà nói đúng hơn, từ khi cô có nhận thức về tình yêu cô đã không còn quay về thị trấn D, quay về căn nhà này nữa. 

Không ngờ, khi cô ra tù, bà ngoại cũng đã mất. 

- Bà Sáu mất hai năm rồi, nhưng trước khi mất thì có dặn tớ chăm sóc giùm nhà, tối nào cũng thắp nhang bật đèn. Kẻo cháu gái bà về lại sợ ma. 

Đôi mắt cô đỏ lên, đôi chân như có gọng kìm từ từ chầm chậm đi tới. Cô mím môi cố kìm nước mắt, cô không muốn khóc khi có người khác ở đây. 

Trọng Minh thấy cô như vậy, ngàn vạn câu hỏi anh liền kiềm nén lại. 

- Đây... tới đây, ăn chút gì đi. 

Ái Nam hít một cái lấy lại tâm trạng, cô ngồi xuống bên bếp lửa. 

- Ăn chút khoai, tớ bỏ cho nóng đã. 

Anh cắm đũa vào củ khoai to, sau đó cắm xuống đất bên bếp lửa. Anh lấy một cái bịch đen ra, khi đổ ra đó là một đống rau củ. 

- Lần này về chơi hả? 

Ái Nam mím môi rồi gật đầu. 

- Hửm?

Trọng Minh lại hỏi, vì anh đang gọt vỏ củ nên không thấy cô gật đầu.

- Ừm. 

Cô chỉ ừm nhẹ giọng. 

- Về bao lâu đó? 

- Không biết! 

Trọng Minh gật gù, rồi gọt thoăn thoát rau củ. Trọng Minh mất cha mẹ khi còn nhỏ. Nhớ thời gian trước, khi cô vui vẻ cầm sô cô la ngoại quốc chạy đến nhà anh. Đó là phần thưởng khi cô đoạt giải piano của trường. Lúc đó, cô và anh 9 tuổi. 

9 tuổi đó, cô đã biết như thế nào là sinh ly tử biệt, biết được một đứa trẻ trưởng thành trong chốc lát là như thế nào. 

Ngôi nhà tang tóc, tiếng khóc họ hàng xé lòng, gương mặt thất thần của chàng trai. 

- Nghĩ gì đó, ăn khoai đi. 

Ái Nam nhận lấy miếng khoai được lột vỏ từ anh. Cô thổi nhẹ rồi bỏ vào miệng ăn.

- Cậu ăn xong nghỉ ngơi nha, yên tâm mền gối lúc nào cũng được giặt sạch, tớ chăm sóc kỹ lắm. 

- Cậu chăm lo nhà giùm ông bà tôi sao?

Anh ấy gật đầu. 

- Biết sao được, ai biểu nhà cậu là hàng xóm với tớ. Đúng không? Hưm... cậu có còn nhớ chúng ta là bạn không đấy? 

Ái Nam nhìn thẳng vào mặt anh, ánh lửa hắt lên trong đôi mắt anh. 

"Nhớ chứ... nhưng có lẽ tôi không thể nào tiếp tục làm bạn nữa. Người như tôi không xứng..."

Thấy cô mãi không trả lời, anh xì một tiếng rồi vỗ đầu cô. 

- Về nhé, nhà tớ sát bên. Có gì cứ kêu lên nhé. 

Nhìn bóng dáng anh rời đi, cô thở dài một hơi. Ăn nốt miếng khoai lang, mật ngọt chảy vào nơi cuống họng. Ngon thật đấy. 

Căn nhà gỗ nhưng đầy đủ, tủ lạnh, quạt, đèn, tất cả điều này được tính bởi thẻ của mẹ cô. Tới tháng thì tự động trừ tiền qua thẻ. Nhưng ông bà đó giờ xài rất tiết kiệm dù biết gia đình con gái giàu có. Thành thử tiền điện không qúa đắt. 

Ái Nam đi xung quanh ngắm nhìn căn nhà. Sau đó, cô tìm thấy dây thừng nơi góc phòng. Cô đứng lên giường luồng dây qua thanh gỗ trên nhà.

Đúng vậy... cô về đây, chính là muốn kết thúc mọi thứ. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc