[Truyện Ngược] Mùa Hoa Rơi, Nơi Chúng Ta Hẹn Ước

Chương 3. Dày vò

Trước Sau

break

Mỹ Hân há hốc miệng, cô run rẩy đôi môi. 

- Ái Nam... 

Lệ Ái Nam cười nhạt, cô đã tưởng tượng bản thân mình sẽ ngầu, sẽ đầy kiêu hãnh đứng khi gặp lại Mỹ Hân. Nhưng nhìn bộ dạng cô ta thế này, cô chỉ biết đứng lặng nơi đó. Hộp ngôi sao vỡ tan tành dưới chân làm ánh mắt cô hơi ươn ướt. 

Hộp ngôi sao đó là minh chứng cho tình bạn của cô và Mỹ Hân. Hai đứa đã thức đêm gấp sao cho nhau. Không hẹn mà cùng tặng. Chỉ có chúng cô mới hiểu nhau đến nhường nào.

- Lệ Ái Nam... 

- Các người muốn biết sự thật đúng không? 

Lệ Ái Nam đột nhiên hét lên, cô tức giận, ngực phập phồng. Cô run run chỉ tay về phía Mỹ Hân. 

- Nói đi... hức... 

Mỹ Hân nghiến răng, nước mắt rơi lã chã. 

- Không phải lỗi của Ái Nam... thật sự không phải lỗi của cậu ấy mà. Ái Nam tớ xin lỗi... tớ thật sự xin lỗi cậu. 

Lệ Ái Nam nhắm mắt lại nước mắt đau đớn chảy xuống. 

Sau 2 tháng kể từ ngày Ái Nam bị hãm hiếp. Sau đợt giải cứu ở Bar, tình trạng tinh thần Mỹ Hân giống như bị đả kích lớn. Cô ta bị mất đi khả năng nói ngắn hạn. Mọi người đều đổ vấy về phía Ái Nam, kẻ lúc nào cũng ghen ghét với Mỹ Hân. Trần Thanh Tình còn cho rằng cô chính là chủ mưu hại Mỹ Hân ra nông nỗi như vậy. 

Nhưng anh ta đâu biết, tối hôm đó cô đã bị dày vò như thế nào. Một mình chống chọi, không còn ra hình người, tự thân lê lết về căn chung cư riêng biệt. 

Ngày định mệnh đó, Mỹ Hân đã leo lên sân thương. Cô ta đứng đó bất lực nhìn xuống bên dưới. Người đầu tiên tìm được cô, chính là Lệ Ái Nam. 

- Mày đang làm cái gì vậy? 

Mỹ Hân quay lại, ánh mắt vô hồn nhìn Ái Nam. 

- Sao lại là cậu? Tại sao... tại sao lúc nào cũng là cậu tìm thấy tôi. 

Cô ta hét lên trong đau khổ. Ái Nam không hiểu, chỉ đứng yên đó nhìn cô ta la hét. 

- Vì sao? Vì sao chúng ta lại ra nông nỗi này chứ? Lệ Ái Nam, chúng ta là bạn tốt mà? Cậu hứa cùng tôi vào trường đại học, chúng ta sống một đời tự do cơ mà? Vì sao chỉ vì anh ta mà chúng ta lại xa cách nhau chứ? 

Lệ Ái Nam không nói gì. Cô biết lỗi không phải ở Mỹ Hân hoàn toàn. Mỹ Hân chưa bao giờ đáp lại tình cảm của Trần Thanh Tình, nhưng cách anh ta chưa bao giờ đáp lại lời cô. 

- Xuống đi. 

- Không! 

Mỹ Hân lắc đầu. 

- Lệ Ái Nam, tớ sinh ra là một sao chổi... tớ đáng lý không nên đến gần cậu. Tớ... tớ... đáng lý không nên đến quán bar ngày hôm đó. Rồi hại cậu ra nông nỗi này. 

Ái Nam bật khóc, nỗi đau càng thêm dằn xé. Hoá ra cô ta đã biết, cô ta đã biết rồi. 

- Là tớ đã hại đời cậu. 

Mỹ Hân khuỵa xuống lan can, cô đau đớn ôm lấy ngực. Sau đó, tay không ngừng tát lên mặt mình. 

- Đồ ngu, đồ ngu... đồ ăn hại... đồ chết tiệt. 

- Dừng lại đi... Tao nói mày dừng lại đi. 

Ái Nam bật khóc đi đến gần. 

- Tao nói rồi... mày không liên quan gì đến cuộc sống của tao nữa. Càng không liên quan đến chuyện của tao. Chỉ là... tao với mày không thể nào quay lại như trước nữa. Cứ như người dưng mà sống đi. Mày đi con đường rực rỡ của mày, còn tao... tao sẽ đi con đường của tao. Đừng hành hạ nhau nữa được không? 

Mỹ Hân lắc đầu.

- Tớ thật sự không cam tâm, Ái Nam... tớ không hề thích Thanh Tình, cậu ta cứ đeo bám lấy tớ. Tớ đối tốt với cậu ta chỉ vì cậu, Lệ Ái Nam thích cậu ta thôi. 

Ái Nam lúc này chỉ thấy vô nghĩa, cô đứng đó mệt mỏi, cơn ê ẩm ở bụng làm cô rất mệt mỏi. 

- Tao có thai rồi... 
Tiếng nói nhẹ nhàng như hàng ngàn vết cứa nơi lòng của Mỹ Hân. Chỉ thấy cô ấy lắc đầu liên tục. 

- Không thể nào... không thể nào...

Tiếng không thể nào liên tục được lặp lại. Mỹ Hân lắc đầu, thẫn thờ đứng dậy, dáng người chao đảo, sau đó rơi xuống. Ái Nam vội hét lên rồi chạy tới. Tay cô vươn ra bắt lấy tay của Mỹ Hân. Bụng cô đập mạnh vào lan can. 

Cả người Ái Nam, một nửa lơ lửng xuống bên dưới. Còn Mỹ Hân thì hoàn toàn tuyệt vọng. Cô ấy nhìn cô, đôi mắt càng thêm hối hận. 

- Lệ Ái Nam... được làm bạn với cậu chính là điều tuyệt vời nhất với tớ... 

- Đừng... Mỹ Hân đừng làm như thế mà! 

Ái Nam đau đớn cố gắng níu lấy tay cô ấy. Cô không muốn một bi kịch nào xảy ra nữa. Ai đó làm ơn tới đi, cứu lấy chúng cô đi. 

- Ái Nam... tớ xin lỗi! 

Cánh tay gầy không thể nào giữ được, bàn tay chới với chỉ chạm được lắc tay. Cả người Mỹ Hân rơi từ tầng 6 sân thượng xuống, tiếng rầm chói tai. Cô ấy nằm trên nóc xe ô tô, máu chảy lênh láng. 

Ái Nam nắm chặt lắc tay của cô ấy trong tay. Không biết bao lâu, tiếng cảnh sát dồn dập vào. Tiếng Thanh Tình hét lên đầy thống khổ, anh ta tát mạnh vào mặt cô. Ái Nam chỉ ngã xuống đất, sự ấm nóng từ giữa hai chân chảy ra. Chỉ biết cảnh sát đã còng tay cô lại và đưa đi. 

Sự thật khiến ai ở thực tại cũng chết đứng. Họ đã làm gì chứ? Họ đã đẩy một người vô tội vào tù. Còn là con cái ruột thịt của họ nữa. 

- Trời ơi... 

Lệ phu nhân ôm ngực đau nhói. Bà ấy đấm vào ngực mình thình thịch. 

- Sao em không nói? 

Trần Thanh Tình hướng cô nói. Cô không trả lời anh ta, vô nghĩa lắm. Thái độ xa lạ đó khiến anh sợ hãi.

- Ái Nam... 

Mỹ Hân ngã phịch xuống khỏi xe lăn. Đôi chân teo nhẽo làm Ái Nam không muốn nhìn thêm. Đôi mắt cô đã sưng đỏ vì khóc. Mỹ Hân trườn tới nắm lấy tay cô. Chân bị mảnh thuỷ tinh cứa đến chảy máu, kéo lê một vệt. 

- Ái Nam... tớ không xứng đáng được sống. 

Bi kịch này từ đâu mà ra? 

Tại sao chúng tôi thân thiết đến thế, tại sao lại đến mức này chứ? 

Một kẻ không còn nguyên vẹn, kẻ kia cũng chẳng còn là người. 

Ông trời ơi, rốt cục chúng tôi đã làm điều gì sai chứ? 

Ái Nam đau đớn, cô nhắm chặt mắt sau đó hất mạnh tay Mỹ Hân ra.

- Xuống địa ngục đi... lũ các người phải xuống địa ngục. 

Mỹ Hân bị xô ngã, phản ứng yếu ớt đến độ chảy máu mũi. Ái Nam cầm lấy xấp hồ sơ trên bàn rồi chạy đi. Thanh Tình muốn chạy theo nhưng Mỹ Hân đang chảy nằm đó. Anh ta chần chừ sau đó cũng chạy đến bên Mỹ Hân. Ái Nam yêu anh như thế, chắc chắn sẽ phải đợi anh thôi. 

- Cút... chính anh... tất cả mọi chuyện này đều là anh đó.

Mỹ Hân tay đầy máu nắm lấy cổ áo của Thanh Tình. 

- Tôi đâu có yêu anh? Anh lại lấy tôi ra để chọc tức cô ấy. Tại sao lại là tôi? Tại sao? Tại sao lại là chúng tôi chứ... Trần Thanh Tình, anh chết không yên ổn đâu. Hức... 

Mỹ Hân đau khổ nắm chặt cổ áo của anh ta. Lệ phu nhân không chịu nổi cú sốc mà đã ngất xỉu tại chỗ, Văn Phi vội vàng đỡ lấy mẹ mình. 

Ái Nam ôm bụng lững thững đi xuống tầng trệt. Đến quầy lễ tân, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô. Cô không quan tâm, cầm lấy bút từ lễ tân kí rất nhanh vào đơn cam kết không quay về nước. Cô còn ghi thêm một dòng, dù có chết tôi cũng không gặp lại các người, các người không xứng. 

- Cô Lệ, cô định đi đâu sao? 

Ái Nam không trả lời cô cười nhạt, rồi gom hết hồ sơ trong tay, cô tiến ra đường lớn. Đôi mắt cô trống rỗng, tay phất đống giấy tờ lên trời. Giấy rơi tứ tung trên đầu cô. 

Lệ Ái Nam, mày đã chết rồi, mày không còn là Lệ Ái Nam rực rỡ như năm đó nữa! 

Khi Trần Thanh Tình chạy tới chỉ còn lại đống giấy tờ được bảo vệ tốt bụng thu gom lại. Anh run rẩy nhìn tờ giấy cam kết mà cô đã kí. Còn nhìn dòng chữ cô để lại. Anh ta hối hận ngồi phịch xuống đất rồi ôm tờ giấy bật khóc. 

Anh hối hận rồi, Ái Nam... anh hối hận rồi. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc