[Truyện Ngược] Mùa Hoa Rơi, Nơi Chúng Ta Hẹn Ước

Chương 2. Dày vò

Trước Sau

break

Khi Lệ Ái Nam trở lại chung cư, lễ tân toà nhà đã phải hỏi cô rất nhiều thông tin. Thủ tục rườm rà tận nửa tiếng sau cô mới có được thẻ chip để lên nhà. 

Căn nhà này là cô cố tình mua để thuận tiện đến công ty của Trần Thanh Tình. Từ lúc nhỏ, cô đã rất thích anh. Cô thích cái sự lạnh lùng, điển trai lại có chút trưởng thành. Cô đã không ngần ngại bày tỏ tình cảm của mình đối với anh. Nhưng có lẽ vì sự đeo bám đã khiến anh ta rất phản cảm. Thường xuyên phớt lờ, không trả lời và tỏ ra lạnh lùng đối với cô. Nhưng vì anh không bao giờ đẩy cô ra xa, dù cô có phiền phức anh cỡ nào, anh cũng không đồng ý cũng không nói từ chối. Vì thế, cô đã ôm hi vọng rất nhiều, cố gắng vì anh mà toả sáng. Cô yêu thích piano, từ nhỏ đã thành cô công chúa nhỏ bên phím đàn. Một phần nào đó trong tim, cô hi vọng bản thân có thể xứng đôi vừa lứa với anh. 

Cả thành phố này ai chả không biết nhà cô giàu, gia thế hiển hách cỡ nào. Cô cũng có một người bạn thân là Mỹ Hân. Cô ấy giống như đối lập với tôi hoàn toàn, gia thế bình thường, vẻ đẹp trong sáng nhẹ nhàng, nhưng tôi đối với cô ấy cứ như nam châm. Chúng tôi rất hợp tính nhau. 

Trớ trêu thay, Trần Thanh Tình lại thích Mỹ Hân. Lần đầu tiên anh ta đã mắng cô, nói cô là đồ phiền phức. Sự đau đớn từ tâm hồn khiến tính tình cô trở nên cáu kỉnh. Cô ghét Mỹ Hân, ghét luôn cái vẻ tỏ ra không biết gì của cô ấy. 

Cũng chính vì tính tình thù địch đó, khi mọi việc xảy ra, cô bị chính người nhà quay lưng, kẻ cô từng yêu sâu đậm cũng bỏ mặc cô. Họ nói hay lắm, việc cô ở tù 3 năm chính là một ân huệ, yêu cầu cô ở trong đó tự kiểm điểm lại bản thân. Nhưng không biết, chính sự bỏ mặc của họ đã khiến cô khổ sở như thế nào. 

Trần Thanh Tình cứ như hồn ma, anh ta có được thẻ từ chung cư của cô. Tự tiện mở cửa bước vào. Cô nhìn anh, lúc này cô chỉ thấy phiền vô cùng. 

- Ăn gì chưa? Tôi có mua đồ ăn cho cô. 

Anh ta đưa cho cô một bịch đồ. Cô không thèm đếm xỉa. 

- Giấy tờ đã hết hạn, tôi đang trong quá trình làm lại cho cô. 

- Cút đi. 

Thanh Tình ngồi xuống ngay cạnh cô. 

- Đừng có bướng bỉnh nữa, cô làm như vậy thì ai ưa cô cho nổi? 

Cô quay sang nhìn anh. 

- Đừng tỏ ra thanh cao, điều này không phải là điều anh mong muốn? 

Anh ta nhún vai không hiểu, đúng mãi mãi anh ta cũng không hiểu được bản thân mình ích kỷ cỡ nào. 

Cô đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó bụng quặn lên, cuối cùng cô chỉ nhìn thấy sự lo lắng của anh ta còn sót lại. 

Tiếng máy tít tít vang lên đều đều, cô chầm chậm mở mắt ra. Phòng ốc trắng xoá, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi khiến cô tỉnh táo hẳn. 

Tiếng ồn ào từ bên ngoài, không biết cố tình hay vô tình mà những lời bàn tán đó lọt hẳn vào trong màn nhĩ của cô. 

- Bác sĩ nói với Giám đốc Trần, là cô nhị tiểu thư Lệ Ái Nam, ngườ mà đi tù 3 năm do đẩy bạn thân đó. Cô ta có thai đó, từng xảy thai luôn. 

- Thật sao? 

- Đúng rồi, Giám đốc Trần sốc lắm. Cũng đúng thôi, tính ra thời điểm cô ta xảy thai là 3 năm trước khi đi tù. Lúc đó cả thành phố ai chả biết cô ấy một lòng một dạ vì giám đốc. Ai mà có ngờ... 

- Đúng là suy đồi đạo đức. 

- Ê... suỵt. 

Lệ Ái Nam cảm thấy bản thân đột nhiên lạnh lẽo, cơn đau nhói ở bụng có vẻ như trở lại. Cô cúi đầu nhìn chiếc bụng bằng phẳng của mình, tay chầm chậm siết chặt lại. 

Rầm, tiếng cửa bật ra thật thô lỗ. Tập hồ sơ bay tới rơi xuống trên mặt cô. Cô nhìn thấy trên đó có một tờ giấy cam kết không trở lại nước nếu không có sự cho phép. 

- Tôi đã làm gấp hồ sơ, cô chuẩn bị đi, cút ra nước ngoài đừng bao giờ quay về nữa. 

Cô ngước lên nhìn anh. 

- Anh lấy tư cách gì? 

- Tư cách? Điều này tôi nên hỏi cô mới đúng. Lệ Ái Nam, cô từng nói yêu tôi vô điều kiện, vậy mà từng có con. Nói... cái thai đó là của ai? 

Cô bật cười nhạt. 

- Liên quan gì đến anh? 

Trần Thanh Tình nắm lấy tay cô kéo lê xuống khỏi giường. Kim tiêm truyền nước lệch và rút ra khiến chỗ tiêm sưng tấy lên ngay lập tức. 

- Cô dám tỏ thái độ với tôi, hèn chi... năm đó cả nhà Lệ Gia lại đồng loạt quay lưng với cô. Chính vì cô đã suy đồi đạo đức, đáng lý cô nên ở thêm trong tù, chúng tôi không nên mềm lòng mà giảm án cho cô. Đi... đi về nhanh, dọn đồ và cút ra khỏi đây. 

Anh ta như phát điên, mặc cô vừa mới ốm dậy, chân còn đi chân trần. Từ hành lang dài đến bãi đỗ xe, anh ta lôi xềnh xệch cô. Đi qua những ánh mắt dòm ngó từ người khác, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Tình yêu còn sót lại cũng giống như cánh hoa bồ công anh, bay theo trong gió.

Anh ta thô lỗ nhét tôi vào xe, rồi lái xe về đến chung cư. Cô chỉ nhìn anh ta phát điên kéo cô lên trên phòng. Tại sao anh ta lại tức giận? Vì sao chứ? Cô có thai với ai, miễn không phải là anh ta. Không phải anh ta nên vui vẻ? 

Ở cửa có sẵn anh trai và mẹ cô. Mẹ cô nhìn thấy cô bận đồ bệnh nhân liền lo lắng hỏi. 

- Con sao vậy? 

Cô hất tay bà ra, rồi đẩy cái tên điên đang cố tỏ ra bình tĩnh. Cô mở cửa rồi bước vào, sau đó đóng mạnh cửa. 

- Con nhỏ này? Thái độ kiểu gì vậy? 

Tiếng ồn ào bên ngoài làm cô mệt mỏi. Cô ngồi xuống sô pha và nhìn ra cửa sổ. Trần Thanh Tình mở cửa cho hai người họ đi vào. Mẹ cô vội đưa xuống một cái sổ hồng.

- Mẹ nói là sẽ trả con, đây, con gái.

Cô không nói chuyện, chỉ ngồi bó gối ánh mắt hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa sổ. 

- Lệ Văn Phi, năm đó anh cũng biết cô ấy có thai? 

Lệ Văn Phi thở dài rồi gật đầu. Vì biết cô có thai, lại là cái thai không rõ nguồn gốc. Lệ gia thương cô, nhưng họ yêu cái thể diện của họ hơn. Trong nhà có hai đứa, một đứa hư hỏng thì sẵn sàng bỏ được. Họ vẫn còn đứa còn lại, mà lại là con trai nữa. Chính vì vậy mà họ sẵn sàng phớt lờ sự kêu gào của cô. 

- Có biết là của ai không? 

Lệ Văn Phi lắc đầu. Trần Thanh Tình lại càng thêm bực bội. 

- Không hiểu vì vấn đề gì, vì cái gì mà nó nhất quyết giấu nhẹm đi không nói cho chúng tôi biết cái thai đó là con của ai. 

- Đủ rồi... 

Lệ phu nhân nghiêm giọng nói, ánh mắt cảnh cáo thằng con trai của mình. Lệ Văn Phi nhún vai rồi không nói nữa. 

- Đây là hồ sơ đi du học, mẹ đã bàn bạc với ba con, con sẽ ra nước ngoài cũng như làm lại cuộc đời nha. Mẹ sẽ theo con một thời gian, mẹ không bỏ con đâu. 

Bà xoa lấy tóc cô nhẹ nhàng âu yếm nói. Cô chầm chậm quay mặt lại, đôi mắt đau đớn tuyệt vọng nhìn lấy bà. Đồng tử bà hơi co dãn, ánh mắt của cô như cứa chặt vào lồng ngực bà. 

- Làm lại cuộc đời? Mẹ... mẹ nghĩ con còn là con người để làm lại cuộc đời? 

Lệ phu nhân sững người nhìn cô. Cô chỉ nhìn mẹ mình đầy mệt mỏi. 

- Nếu như mẹ biết những gì con đã trải qua thì mẹ có còn nói được câu làm lại cuộc đời nữa không? Nếu như mẹ biết, những gì mẹ đã làm hoàn toàn bảo vệ lời nói dối của một người thì mẹ ra sao? Mẹ có đau lòng không? 

Tiếng nói nhẹ nhàng chất chứa đầy hận thù. 

- Lệ Ái Nam... đã chết rồi! 

Cô thì thầm nói khiến mẹ cô chết lặng. Bản thân từ từ đứng dậy, ánh mắt lướt qua những kẻ đã tống cô vào tù. 

- Các người nói thì hay lắm, làm lại cuộc đời. Có thấy nực cười không? 

Cô đi tới cầm tập hồ sơ lên. 

- Giấy cam kết sẽ không quay lại nếu không có sự đồng ý? Các người đang cố nhốt tôi vào tù lần nữa? 

- Không phải đâu con! 

- Lệ phu nhân! 

Cô lạnh lùng nhìn bà. Mẹ cô thở dốc, lặng lẽ ngồi xuống. Lệ Văn Phi tiến tới đỡ lấy tay bà.

- Đừng nói nữa Ái Nam, em đang làm mẹ mệt đó. 

Trần Thanh Tình cũng đi tới tay nắm lấy tay cô kéo lại. Giọng trầm xuống, thể hiện sự uy nghiêm. Những năm cô theo đuổi anh, dù cô có tức giận hay bị chọc giận chỉ một ánh nhìn lạnh lùng của anh cũng khiến cô ngoan ngoãn. Bây giờ cũng vậy, anh tin chắc là như thế. 

- Trần Thanh Tình, anh nghĩ tôi còn yêu anh giống như trước? 

Anh ta nhíu chặt mày lại khó tin nhìn cô. Cô chỉ cười nhạt... nhẹ nhàng rút tay ra. 

- Lúc anh tống tôi vào tù, tình cảm đó đã chết rồi. Tôi đã chết từ khi đó rồi... 

Anh ta không tin chỉ nghĩ là cô giận dỗi. Anh tiến lên một bước định nói. Nhưng cô lại quay lại, tay vén áo lên. 

- A...

Tiếng hoảng hốt từ Lệ phu nhân, bà run rẩy kịch liệt đứng dậy. Lệ Văn Phi và Trần Thanh Tình mở to mắt nhìn cô. Tấm lưng trắng nõn đầy những vết sẹo. 

Cô mỉm cười nhạt, rồi chậm rãi thả áo xuống. Cô quay lại giơ hai bàn tay của mình lên. Mỗi ngón tay đều chai sạn, đều đầy vết cắt. 

- Với bộ dạng này? Con còn có thể làm lại cuộc đời sao? 

Lệ phu nhân thở dốc, bà bật khóc. 

- Ai... ai? Ai gây ra cho con nông nỗi này? 

- Con không biết! 

Lệ Ái Nam cười chua chát, cô lắc đầu nhìn ba người họ đang tỏ ra đau đớn. Nực cười thật, tại sao họ lại đau đớn? Họ đâu có tư cách thể hiện điều đó trước mặt cô.

- Người gây ra nông nỗi này, là do bản thân con. Phải không? Đó là điều mọi người hay nói mà. Tại con... Tại con tính tình hống hách ai mà ưa? Tại con ức hiếp kẻ yếu. Tại con không được dạy dỗ. Những lời đó các người quên rồi hả? 

Những năm tháng đó, cô mệt mỏi tột độ nhưng nhận lại là những lời cay nghiệt từ chính gia đình. Đến mức cô phải quỳ xuống nói. 

- Ba... rõ ràng không phải là con... rõ ràng con bị oan! Là cô ấy tự nhảy xuống. 

- Mày là đứa bất hiếu, mày ác độc, tại sao tao lại sinh ra mày chứ? 

Cô quỳ lết tới, vừa mới sảy thai xong còn rất yếu. Cô đã không màn cơn đau bụng mà đi tới nắm lấy tay ba. Nhưng ba cô hất ra. Cô quay sang mẹ và anh nhưng hai người họ lại tuyệt tình quay đi. 

- Em vào đó thì sẽ tốt hơn cho Lệ gia, em đang làm ảnh hưởng lắm rồi. Ngoan đi, đi mấy năm rồi sẽ ổn thôi. 

Cô lắc đầu điên cuồng quay sang phao cứu sinh là Trần Thanh Tình. 

- anh Tình... em không có... em không có... 

Tiếng cô nấc nghẹn nắm lấy anh tay. Anh chỉ tức giận nhìn cô đầy hận thù. 

- Mỹ Hân còn đang hôn mê trong kia kìa... tiên lượng rất xấu. Cô thật sự làm tôi thất vọng. Tại sao người rơi xuống đó không phải là cô? 

Kể từ lúc đó, cô nhận ra mình chẳng là cái gì đối với họ. Người đàn ông mà cô yêu từ nhỏ đến lớn lúc này giống như ác quỷ trỗi dậy. Cô sững sờ nhìn anh. Trái tim cô chết lặng. Lúc đó cô nhớ cô đã hồi tưởng lại những khoảng thời gian bên anh. Ồ... hình như chỉ có mình cô chạy theo anh thì phải? Anh chưa bao giờ quay lại nhìn cô cả. 

Bên cô lúc nào anh cũng mặt nặng mày nhẹ. Nhưng bên Mỹ Hân anh lại cười tươi như thế. Một nụ cười mà ngần ấy năm chạy theo mòn mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn, vẫn không có được. Cô mệt rồi... 

Rốt cục, cô vẫn bị phán quyết 3 năm tù. Thẩm phán hỏi lại cô một lần nữa. Cô chỉ tuyệt vọng nhìn cán cân công lý trên tường. 

- Dù có lăng trì tôi hàng vạn lần, tôi vẫn không thừa nhận. 

Câu trả lời của cô khiến mọi người phẫn nộ. Tiếng chửi rủa tứ phía bủa vây. Cô bị cảnh sát áp giải đi, lúc đó cô có thấy ánh mắt của Trần Thanh Tình, ánh mắt như muốn nói chỉ cần cô cầu xin thì anh ta sẽ cứu cô. Nhưng cô không cần, cái tình cảm rẻ mạt đó nữa... cô không cần. 

Quay trở lại thực tại, cô chỉ thấy kinh tởm với trạng thái đau đớn của anh ta. 

- Tôi... tôi chỉ... chỉ là 3 năm tù thôi mà? Tại sao lại như vậy? 

Lệ Văn Phi không thể tin mà che miệng nói. 

- Nhưng rõ ràng là cô làm sai... chúng tôi... 

Trần Thanh Tình như bừng tỉnh tìm một lý do để hợp lệ những vết thương trên người cô. 

Sở dĩ năm đó, khi cô nhìn thấy anh mỉm cười vui vẻ bên Mỹ Hân. Cô đã buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương với Trần Thanh Tình rồi. Nhưng không hiểu vì lý do gì, Mỹ Hân lại đi một mình vào quán bar. Cô ta đã bị hãm hiếp... trong lúc chạy trốn cô ta đã nhắn tin cho cô nhờ cô cứu. 

Vì tình bạn, cô không nỡ để cô ấy bị như thế. Bản thân lúc đó nghĩ không thông, đã một mình đi ứng cứu. Nhưng Mỹ Hân được Trần Thanh Tình cứu được, còn cô lại thành kẻ thay thế. 

- Tôi đã vào đó, đi từng phòng bao cứu cô ta. Cô ta được mệnh danh là học bá mà? Học bá bên cạnh học thần Trần Thanh Tình, nhưng lại ngu ngốc đi vào bar. Bản thân nó bị dị ứng rượu nữa, là sao mà uống được. Nghe có tức cười không? Vậy mà tôi lại càng ngu ngốc hơn, tôi đã đi cứu nó. Để rồi tôi trở thành kẻ thay thế. Cái thai đó là tôi đã thay nó gánh. Đừng hỏi đứa bé là ai, Lệ Ái Nam này chịu... không biết. Một gã, hai gã rồi bao nhiêu gã, tôi cũng không còn nhớ nữa. 

Trần Thanh Tình run rẩy kịch liệt. Anh ta không ngờ lại có một sự thật như thế. Không thể nào, chắc chắn là Lệ Ái Nam đã nói dối. Cô ta luôn nói dối để đạt được mục đích cơ mà. Nhưng... nhưng sao ánh mắt kia lại đau khổ như vậy. 

Tiếng vỡ loảng xoảng ngay tại cửa thu hút mọi ánh nhìn. Lệ Ái Nam quay sang, như một thước phim chạy chậm. Cô giao với ánh mắt mông lung của cô gái đó. Cô gái gầy rộc, gương mặt không còn thanh thuần nữa mà bị vẻ đau ốm che lấn. Đôi chân teo nhẽo giấu sau lớp chăn. 

- Mỹ Hân? 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc