Tiếng cửa sắt được mở ra, ánh nắng chói mắt chiếu thẳng vào gương mặt trắng bệch có chút hơi sắc tím nơi khoé mắt. Một bộ đồ chanel hàng hiệu, nhưng nhìn kỹ nó là mẫu cũ từ 3 năm trước.
- Lệ Ái Nam, ra ngoài rồi thì cố gắng hòa nhập, đừng vào đây nữa nhé.
Nữ cai ngục đứng đằng sau nói với giọng cứng rắn rồi ra hiệu cho cánh cổng đóng lại. Tiếng cửa nặng nề đóng lại làm tim cô cũng chùn xuống.
Lệ Ái Nam nhìn túi xách trong tay, cô lục bên trong còn có ít tiền mặt, một chiếc điện thoại iphone mẫu cũ. Cô mở mật khẩu quen thuộc, bức ảnh nền chói mắt làm cô đứng sững. Một cô gái mặc váy dạ hội cao cấp ngồi bên phím đàn đầy tao nhã. Màn hình điện thoại tắt ngúm hiện lên vẻ mặt cũng giống cô gái đó, nhưng nhìn khắc khổ hơn nhiều.
Lệ Ái Nam là nhị tiểu thư nhà họ Lệ. Cô là nghệ sĩ piano được người người ca tụng, có biệt danh hoa mỹ là công chúa phím đàn. Từng nốt cô điểm xuyến đều lay động lòng người.
- Xấu xí...
Cô mở miệng thốt ra, chính cô cũng giật nảy mình khi giọng mình trầm khàn mất sức sống.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô liếc thấy cái tên cực kì chói mắt "Anh Thanh Tình". Ba chữ đó làm tim cô nhói lên một chút. Tay ấn nút nghe, đầu dây bên kia có vẻ chững lại khi cô bắt máy rồi lại có chút cười trào phúng.
- Ra tù sao không báo anh?
Cô im lặng không nói gì, tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
Thanh Tình đầu dây bên kia, thật chất là đứng ở một góc quan sát cô. Anh muốn xem thử thái độ của cô.
- Sao không nói gì?
Anh mất kiên nhẫn nói. Cô chỉ nhàn nhạt đáp lại.
- Có chuyện gì?
Xa cách, lạnh nhạt. Anh nhíu chặt mày, tay nắm chặt vô lăng. Cơn bùng giận trong lòng lại nổ ra.
- Em lại có thái độ đó sao? Lệ Ái Nam, em đang giận dỗi..
Tút tút...
Anh thấy cô ném mạnh điện thoại xuống đất. Nhấc thời anh không biết phải làm gì, chỉ ngồi trong xe chết trân nhìn cô. Cô không những ném vỡ còn dùng chân nghiền nát nó giống như muốn tránh xa nhất có thể.
Lệ Ái Nam nhìn điện thoại đã vỡ, cô hài lòng quay người bước đi. Thanh Tình lái xe vội đuổi theo. Anh tức giận chặn đường cô lại. Anh bước xuống xe một cách hằn hộc, tiếng cửa xe đóng mạnh gây ra tiếng vang không nhỏ.
- Lệ Ái Nam, em đang có thái độ gì vậy?
Lệ Ái Nam không thèm đếm xỉa, cô bước qua anh đi về phía trước. Anh đi tới nắm lấy tay cô, nhưng chưa chạm được đã bị cô rút tay lại. Cô nắm tay mình né anh hết mức có thể.
- Đừng chạm.
Thanh Tình thở dốc một tiếng, anh vuốt tóc bực bội nói.
- Em đang thể hiện thái độ gì? Em muốn chọc tức anh?
Cô ngước lên nhìn anh, lúc này anh mới sững lại khi thấy cô tiều tuỵ. Bộ dạng này, thật sự là cô sao?
Lệ Ái Nam chợt cười mỉa một cái.
- Thái độ? Nhớ 3 năm trước, anh cầu tôi có thái độ này lắm mà? Chưa đủ thoả mãn anh à?
Thanh Tình nhíu chặt mày, sự nghẹn trong cuống họng làm anh càng tức tối.
- Đừng gây chuyện, theo anh về.
- Về đâu? Anh là ai? Nói chuyện đừng có mà lên mặt, tôi và anh đang bằng tuổi.
- Em?
Cô đưa tay lên ngăn giọng anh lại.
- Đừng nói cái gì nữa, nghe giọng của anh tôi phát ốm.
Thanh Tình bị chọc giận hoàn toàn anh cười khinh bỉ.
- Ốm? Em đừng quên năm đó em theo đuổi tôi như thế nào. Có lẽ 3 năm trong tù chưa đủ để giáo huấn em.
Lệ Ái Nam ngước mắt lên, sự hận thù trong ánh mắt làm anh có chút sững sờ. Cô vung tay tát thật mạnh khiến mặt Thanh Tình lệch qua một bên. Anh khó tin lại muốn nói gì đó cô lại tát thêm một cái nữa, lực mạnh đến độ khoé miệng anh chảy máu.
- Tao đã nói... tao với mày bằng tuổi, đừng có mà kêu anh, tao không anh em gì với mày.
Tiếng nói gằng xuống, chứa chan sự hận thù. Thanh Tình đứng im như trời trồng nhìn cô. Cô đưa ánh mắt đó nhìn như muốn băm vằm anh thành trăm mảnh.
3 năm trước, cô đã đuổi theo anh như thế nào, cô gọi anh là anh, còn lẽo đẽo theo anh từng giây từng phút. Giờ phút này, cô giống như một người khác vậy, nhìn anh với đôi mắt giết người.
Tiếng điện thoại anh reo lên, là cuộc gọi của Lệ Gia.
- Thanh Tình, sao cậu mãi chưa về thế?
Giọng nói phát ra là của Lệ Văn Phi, anh trai của cô. Đại thiếu gia tập đoàn Lệ Gia, bạn thân chí cốt với Thanh Tình.
- Đang có chút chuyện.
- Nó lại gây chuyện à? Ôi... nhức cái đầu thiệt chứ, này có nên đưa về không? Hôm nay nhà tôi có tiệc.
Giọng nói ồm ồm vang lên, chính là ba cô.
- Đưa nó về nhé Thanh Tình.
- Vâng, bác trai!
Thanh Tình nhìn lại đã thấy cô đi qua bên phía cột ATM. Lệ Ái Nam bỏ thẻ ngân hàng vào, 3 năm cuộc sống đã thay đổi, chip ngân hàng cũng đã nâng cấp, nó báo thẻ của cô là bản cũ có thể không kích hoạt được. Cô thở dài, rồi ấn tiếp tục, rất may là thẻ vẫn cho check được tài khoản. Cô còn có 10 triệu tiền mặt. Đây là tiền ăn vặt của cô. Lúc cô còn làm nghệ sĩ, ngoài việc ăn chơi trác táng, cô còn có một khoản tiền tiết kiệm mà mẹ cô bắt cô làm. Đó là toàn bộ tiền thưởng của cô từ nhỏ tới lớn. Số tiền đó hiện đang ở mức 1 tỷ 3.
Cô rút thẻ của mình lại, khi quay mặt đã thấy Thanh Tình vẫn đứng chờ mình.
- Lên xe đi, chuyện gì thì nói sau, em... cô cần về Lệ Gia.
Hai cái tát lúc nãy khiến anh ta ngoan ngoãn hơn. Cô bước vào xe, ghế sau mà ngồi. Anh hít một hơi để kìm nén sự bùng nổ. Anh ngồi vào xe rồi nhanh chóng chạy đi.
Quá trình di chuyển, cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thanh Tình thấy trạng thái tinh thần của cô giống như đụng ai cũng sẽ giết người đó, nên anh không muốn chọc cô nữa. Đến Lệ Gia rất nhanh, cô không cần anh mở cửa mà tự mình bước xuống.
Người hầu trong 3 năm gần như thay đổi, cô bước vào họ xì xào bàn tán.
- Đó là đứa con gái mới ở tù ra sao?
- Đúng rồi, đứa đẩy bản thân của mình xuống lầu đó.
- Đẩy cô Mỹ Hân à? Khiến cô ấy bị liệt hai chân sao.
- Ác độc thật.
Lệ Ái Nam bước thẳng vào nhà, nơi đó có Lệ lão gia và Lệ phu nhân đang ngồi sẵn. Khi thấy cô hai người họ có rất nhiều cung bậc cảm xúc. Lệ lão gia thì cau có khó chịu. Lệ phu nhân thì rơm rớm nước mắt.
- Con gái, con về rồi, ngồi đây đi.
Cô ngồi xuống, ánh mắt nhìn mẹ mình. Lệ phu nhân không thoải mái với ánh mắt đó lắm.
- Hừ... hôm nay nhà có tiệc, đừng có mà gây chuỵện, chuẩn bị lễ phục rồi lên đàn một ca khúc đi. Ba mẹ sẽ chạy bài dần tẩy trắng cho con. Thật tình...
Lệ Ái Nam lúc này mới nhìn sang ba của mình, bàn tay cô nắm chặt lại, đôi mắt lạnh nhạt không cảm xúc.
- Con nhìn cái gì? Nhà này mắc nợ con à?
Ông ấy bực bội nói.
- Tôi không có ý định tham gia tiệc tùng, tôi muốn hỏi sổ hồng chung cư Golden... chừng nào mẹ trả lại con.
Lệ lão gia cầm bình nước ném xuống đất một cách giận dữ.
- Mày mày... con nhỏ bất hiếu, mày gặp ba mẹ chỉ để nói như thế sao?
Cô đứng dậy nhìn thẳng vào mắt mẹ. Mẹ cô hoang mang không biết nói gì.
- Mày đang muốn cắt đứt với gia đình luôn hay sao?
- Đó chẳng phải là điều ông muốn?
Lệ lão gia đứng dậy chỉ tay vào mặt cô. Đứa con gái mà ông từng yêu thương.
- Tôi muốn ngày mai có được sổ.
Lệ phu nhân không giấu được nỗi buồn, mẹ cầm lấy tay cô mà nói.
- Mai mẹ đưa cho con.
- Ship tới là được, con không muốn gặp ai.
Cô để lại câu nói rồi hất tay lạnh nhạt quay đi. Lệ Văn Phi vừa về tới nhìn thấy cô liền muốn nói gì nhưng cô đã phớt lờ anh ta.
- Thái độ gì vậy? Ở tù ra là thành cái dạng đó à?
Cô đứng sững lại. Cái dạng gì? Khẽ nhìn xuống đôi bàn tay chằng chịt vết sẹo. Lúc này cô đã lạnh lòng, không cảm xúc quay lại nhìn Lệ Văn Phi.
Có ai vào đó mà còn nguyên vẹn trở ra không?
Khẽ nhìn những gương mặt đang ở phòng khách. Cô chỉ cười khẩy một tiếng rồi quay người rời đi.
Tiếng Lệ lão gia chửi theo sau không ngớt nào là chửi cô bất hiếu, ra tối hậu thư không cho phép cô được quay về Lệ gia.
Cô không quan tâm, cô thà ở một cái xó xỉnh nào đó, còn hơn ở căn nhà ngột ngạt giả tạo này.
- Lệ Ái Nam, đứng lại... đứng lại... cô điếc à?
Thanh Tình đã chạy theo, anh ta nắm tay cô kéo lại.
- Khó khăn lắm mới ra tù, cô đang làm cái quái gì vậy? Vào mà xin lỗi cha cô, rồi nhanh chóng tham gia tiệc đi.
- Buông tay!
Anh nhìn thái độ không hợp tác của cô mà bất lực.
- Lệ Ái Nam, chính cô là kẻ cố ý giết người, cố ý đẩy Mỹ Hân xuống lầu, bộ cô nghĩ cô vô tội và chúng tôi đang ức hiếp cô? Mỹ Hân hôn mê tận 3 năm trời mới vừa tỉnh lại, cô ấy còn bị liệt hai chân nữa đó. Còn cô... cô ở tù 3 năm là nhà tôi và nhà cô đã giảm mức án nhất có thể rồi đó.
- Đừng có tự cho mình là thẩm phán, nực cười lắm Trần Thanh Tình. Cái miệng của mày... đừng có thốt mấy lời đạo lý, nghe bẩn tai lắm.
Trần Thanh Tình nhìn gương mặt giật giật vì tức giận của Lệ Ái Nam mà sửng sốt. Những lời cay nghiệt thốt ra từ miệng một người từng yêu anh sâu đậm ư?
- Cô...
Taxi chạy tới, Lệ Ái Nam nhìn cảnh cáo anh ta một lần cuối rồi quay người bước lên xe taxi. Cánh cửa đóng lại, gương mặt cô cũng mất hút sau cửa kính.
Trần Thanh Tình che miệng mình lại, anh đang không biết mình làm cái gì mà bị cô cay độc chửi rủa như vậy?