[Truyện Ngược] Mùa Hoa Rơi, Nơi Chúng Ta Hẹn Ước

Chương 5. Buông bỏ

Trước Sau

break

Ái Nam cắn chặt răng, tay cô cố gắng buộc dây thừng cho chắc. Đôi mắt chứa đầy sự hận thù và đau đớn. Nguồn cơn đều là từ cô mà ra, chỉ có tự tay giết chết chính mình thì cô mới cảm thấy bớt đau khổ. 

Từng cảnh quá khứ hiện dần trong đầu cô. Ngày cô chạy theo Thanh Tình, cô vui vẻ với Mỹ Hân, cô hống hách, kiêu ngạo. Cho đến những cảnh khốn cùng trong tù. Tay áo cô rơi xuống để lộ những vết thương chằng chịt nơi cánh tay. 

Xong xuôi, cô đứng lên giường, đôi mắt nhìn về phía trước qua thòng lọng. Cô rướn người rồi đặt cổ mình lên. Sự nghẹt thở nhanh chóng chiếm lấy tâm trí cô. Gương mặt đỏ lửng, miệng không tự chủ mà phát ra tiếng ặc ặc. 

Nhưng đột nhiên ánh mắt cô như có ánh sáng. Từ nơi bàn thờ như có sự phát sáng. Cô rơi từ trên cao xuống một cách đau đớn. Giống như một cái tát khiến cô tỉnh lại. 

Bản thân nằm vật vã ra đất, cô đấm mạnh tay xuống đất. Môi cắn chặt đến bật máu. 

Đến cái chết cô không làm được... 

Dây thừng đã mục rồi nên không chịu được sức nặng cũng như bản năng sống của con người. 

Ái Nam liên tục đấm xuống đất. Bàn tay nhanh chóng đỏ ửng và hơi trầy xước. 

- Vô dụng... vô dụng... chết mà cũng không làm được, mày là đồ vô dụng. Vô dụng... 

Cô vùi đầu vào cánh tay mình, sau đó cắn thật mạnh. 

Từ sau bụi cây, Trọng Minh nắm chặt tay lại, đôi mắt thương xót nhìn cô, nhưng anh cố gắng kìm lòng không được tiến lên. Vì anh biết chắc chắn cô không muốn ai đó thấy hoàn cảnh của mình hiện tại. 

Ái Nam bình tĩnh lại, miệng cô đã ứa máu, chỗ vết cắn khẽ sưng tấy lên. Cô thở mạnh, cơn đau dạ dày lại tái phát. Vừa ngóc đầu lên cô đã thấy nơi hộc tủ bàn thờ có một kẽ hở. Cô tò mò lết đến. 

Tay kéo hộc tủ ra, những đồ vật được sắp xếp gọn gàng xuất hiện nơi tầm mắt cô. Ái Nam nhíu mày rồi run rẩy cầm lấy hộp sữa đã hết hạn lên. Bên trên có dán giấy viết từng chữ nghệch ngoạc. 

- Để... để... cho cháu yêu.

Cô cảm thấy khó thở tột độ, lại cầm thêm một chiếc bánh. 

- Để dành cho Nam Nam. 

Lại cầm lên thêm những gói kẹo đã không còn ăn được. 

- Để lại cho cháu yêu... hức... Đều để lại cho cháu yêu. 

Cô lục tung từng gói bánh, hộp sữa. Những thứ này là gia đình cô đã gửi về, lúc đầu còn tình thương sau đó là gửi cho lấy lệ. Ông bà không dùng chỉ để lại và dùng những chữ nghĩa ít ỏi để ghi lên. 

Cô khóc nấc lên, lại lấy thêm một lon sắt nơi đáy hộp. Mở ra bên trong rất nhiều tiền, tiền lẻ, tiền chẵn. Cô trút hết ra, dưới đáy lon có một tờ giấy được xếp ngăn nắp. Khi đọc xong cô đau đớn nằm vật xuống, cô bật khóc lớn. 

- Tiền tiêu vặt cho cháu gái... hức hức... 

- Sao lại... Hức hức... 

Ái Nam ôm lon sắt mà khóc nấc lên. 

- Ông bà... con bất hiếu, con thật sự bất hiếu. 

Khi cô chạy theo những thứ phù phiếm, khi cô sa cơ lỡ vận, thì vẫn có người ở nơi xa trông ngóng, lo lắng cho cô. Không biết, khi hay tin cô ở tù không biết bà ngoại đã đau buồn như thế nào. 

- Con xin lỗi... 

Cô khóc không ngừng, miệng chỉ biết thốt lên lời xin lỗi. Lúc cô ăn sung mặc sướng lại không nhớ đến ông bà. Đến khi chỉ còn tấm thân tàn, lại tìm đến để làm vấy bẩn. Thật tệ hại khi ông bà đã từng mong cô nên người, nhưng khi lớn lên cô lại tìm về nơi đây để kết thúc bản thân. 

Cô có xứng đáng là đứa cháu yêu của ông bà. Có xứng đáng nhận được tình yêu của ông bà không? Tại sao... 

"- Bà ơi... cháu đã không thể đạt điểm cao rồi, hức hức... ông bà ngoại ơi... cháu ghét bản thân mình. Ba nói, toán lớp 5 mà cũng không làm đúng hết thì chỉ có đi ăn mày, hu hu. 

- Cháu yêu của bà, con đừng nói như vậy, sao lại ghét bản thân mình chứ. Chính cháu ghét bản thân cháu thì sẽ không có ai yêu cháu nữa cả." 

Chính cô ghét bản thân mình... thì ai có thể yêu cô chứ. 

Không biết bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi. Trong mơ cô thấy được cô trở về lúc nhỏ. Lúc đó chỉ mặc độc một chiếc áo thun ngắn, tay nghịch bùn đất lấm lem. Cậu trai nhỏ chạy tới mang theo cốc nước rồi cùng cô nghịch bùn. Khung cảnh ngọn đồi xanh mướt, những hoa nhỏ vàng xinh xắn. Nhưng chuyển cảnh, bàn tay nhỏ bé bỗng trở nên đầy sẹo, cơn đau co rút nơi thắt bụng, sự run rẩy từ song sắt làm cô giật mình tỉnh dậy. 

Cô được nằm trên giường, đắp một chiếc chăn cũ nhưng rất thơm. Cô chồm người ngồi dậy, cơn nhức từ cánh tay khiến cô tỉnh giấc. Chỗ vết thương được băng bó lại cẩn thận. Ái Nam nhìn xung quanh thì thấy nhà cửa được dọn dẹp, đống sữa, bánh hết hạn được bày lên bàn. 

Cô đứng dậy chầm chậm đi ra nhìn, Trọng Minh đang cầm chổi cây quét lá. Quét được hai ba bước, anh lại quơ cây chổi giống như đánh trận. 

- Lại múa võ hả anh trai. 

- Ơi... solo không? 

- Khùng quá, em phải đi học rồi. 

- Đi đi nhóc. 

Trọng Minh vẫy tay rồi cười cười, trời sáng nên cô nhìn rõ hơn, làn da anh nâu nâu, gương mặt góc cạnh miệng cười có má lúm. 

Cô thu lại ánh mắt rồi nhìn ra đằng sau, lại có vài chén ly chưa kịp rửa. Cô thở hắt một cái, nhìn bàn thờ ông bà sau đó đi tới. Cô ngồi xổm xuống, tay xả vòi, rồi ngâm tay vào. 

- Lạnh quá... 

Cô nhăn nhó giơ bàn tay đã đỏ ửng vì lạnh. 

- Lạnh hả? 

Ái Nam quay sang nhìn anh, Trọng Minh nhìn cô cười cười. Anh vỗ vỗ nhẹ đầu cô.

- Còn biết lạnh là còn sống đó.

Nói rồi anh quay người bước đi. Ái Nam ngỡ ngàng nhìn bàn tay đầy vết sẹo. 

- Biết lạnh là còn sống? 

Cô rửa xong đi vào đã thấy anh bày biện cháo nóng, còn bưng một bát cháo để lên bàn thờ. Anh lấy nhang định thắp thì cô đi tới. 

- Để tớ... 

Trọng Minh nhìn gương mặt tái nhợt của cô, rồi gật đầu đưa nhang cho cô. Cô thắp, sau đó nhìn di ảnh ông bà rồi ngượng ngùng cúi đầu và cắm nhang vào. Cắm xong cô đi tới ngồi xuống bàn.

- Cháo nấm rau củ, mới nấu đó... cậu ăn miếng đi. 

- Cảm ơn! 

Cô cầm lấy rồi chầm chậm múc ăn. Cháo ấm nóng xoa dịu cổ họng lạnh lẽo, rát buốt. 

- Ngon không? 

Cô thành thật lắc đầu. 

- Hơi nhạt! 

Trọng Minh hả một tiếng rồi múc thìa lớn đổ vào mồm. 

- Ặc... nóng quá. 

Anh sặc ra, cô vội vỗ vỗ lưng anh. 

- Khụ khụ... 

Anh ho nhẹ rồi chợt quay sang nhìn cô. Khoé mắt có vết bầm nhẹ, môi sưng lở tróc da, làn da thiếu nước khô khốc, hốc mắt đỏ có quầng thâm. 

Ái Nam vội thu tay lại rồi cúi gằm mặt. Trọng Minh nhíu mày, nhưng anh cũng không hỏi gì nhiều. 

- Tớ làm ở trung tâm thị trấn, có quán cà phê, tên là Mina. 

- Mina? 

Ái Nam hơi nhíu mày, sau đó như nhớ ra điều gì đó. 

- Lúc nhỏ... chúng ta có chơi trò bán hàng. Khi lựa chọn tên quán, chúng ta đã cãi nhau còn đánh nhau nữa... sau đó, chốt lại là Minh Nam, nhưng lấy gọn là Mina? Cậu lấy đó đặt tên quán thật hả? 

Trọng Minh thấy cô nói nhiều lên cũng vui vẻ chọc ghẹo. 

- Sao? Không được hả? 

- Trẻ con...

Ái Nam không nhịn được mà lắc đầu.

- Cậu đó, tên hay mà... thôi đi làm đây! Có gì đợi tối tớ về. 

Nói rồi anh chạy biến đi, leo lên con xe máy cà tàn có gắn thêm giá đỡ đằng sau dùng để chở đồ cồng kềnh. Cô nhìn anh đạp một hồi xe nó mới lên ga, sau đó chạy đi. Tiếng bô xe bụp bụp rồi tiếng rồ ga lớn chạy đi. 

Đúng là một chiếc xe ồn ào. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc