Trưởng Tử Huyết Phù

Chương 4

Trước Sau

break

Vừa bị vụn gỗ chạm vào thì cỏ cây vốn đang tươi tốt chợt úa vàng rồi chết héo, để lộ mặt đất nâu sậm bên dưới như một cơn sóng chết chóc. Gió lạnh thổi qua, mọi người im phăng phắc nhìn khoảng đất chết lan nhanh tới hơn trăm mét mới ngừng lại.

Đằng sau, nước giếng bắt đầu sôi lên ùng ục, tràn qua cả thành giếng, màu nước đổi từ trong suốt sang đỏ rực như máu. Những sợi tơ đen bẩn thỉu nổi dần lên, càng lúc càng nhiều, cho đến khi tạo thành một mảng tóc dày che kín mặt nước, thấp thoáng dưới đó là một đôi mắt tràn ngập oán hận.

‘Đùng!’

Bầu trời đang nắng rực thoáng chốc tối sầm, trong mây đen vần vũ là những tia chớp uốn lượn như rắn. Cuồng phong nổi lên, hất tung cả bàn thờ, mọi người bị gió thổi ngã, gào thét lớn đến mấy cũng không át được tiếng ù ù vang lên từ bốn phương tám hướng.

Tóc chảy xuống thành giếng, lan nhanh trên mặt đất, một cái bóng na ná hình người bay vọt lên cao, cái miệng đen ngòm trống rỗng há hốc. Con quỷ nhìn chằm chằm mấy người nhà ông bà Vĩnh Xương, khi nó định lao xuống thì một tia sét đánh thẳng vào miệng giếng. Con quỷ thét lên chói tai, sóng âm như có thực chất quét qua khiến tất cả những người có mặt choáng váng, tai mắt mũi miệng đổ máu rồi ngất lịm.

***

Lúc thằng Tro tỉnh lại, đầu nó đau như búa bổ, máu trên mặt đã khô lại. Nó vừa lăn vừa bò về phía mụ Oản, mắt mũi hoa lên còn dạ dày thì cuồn cuộn như sắp nôn.

Trời vẫn còn sáng, nếu không phải thành giếng bị sét đánh vỡ nát và cây cỏ chết khô thì Tro sẽ nghĩ mình vừa nằm mơ.

Nó vừa lết được đến chân mụ Oản thì đã bị mụ xách cổ lên như xách con gà con: “Oán hồn xuất hiện mà khiến trời đất xuất hiện dị tượng thế này thì e là đã hóa thành quỷ rồi, còn là ác quỷ, lệ qủy nữa. Tôi không đủ phép để trị nó, ông bà tìm người khác đi.”

Nói rồi bỏ mặc ông bà Vĩnh Xương van vỉ khóc lóc, mụ lôi Tro đi thẳng một mạch về nhà, không ngoái đầu lại đến một lần. Trong nhà, lão Chí đang ngồi uống rượu với đĩa cá khô, thấy hai người về, lão ngạc nhiên: “Sao lại về giờ này? Tôi tưởng mụ bảo phải bào cái nhà đó đủ một con trăng cơ mà?”

“Bào cái con khỉ!” Mụ Oản rít lên: “Lão thu dọn đồ đạc đi, lên thành phố! Trốn vài hôm, không được nữa thì sang tỉnh khác, vượt biên cũng được, không ở lại đây nữa!”

“Cái mẹ gì…” Lão Chí ngẩn ra, vừa định hỏi lại thì thấy cái vẻ nhũn nhão của thằng Tro và gương mặt trắng bệch của mụ Oản. Bình thường gan mụ đồng cốt dởm đời này còn to hơn cả lão, nay hốt hoảng thế này thì chắc chắn là có chuyện rồi. Cứ chạy trước, an toàn rồi thì hỏi sau cũng được.

Lão nhảy xuống giường, bới từ góc nhà ra một cái túi vải màu nâu sậm, vá chằng vá đụp. Thời thế này, không biết lúc nào phải chạy nên cả lão Chí lẫn mụ Oản đều chuẩn bị sẵn tay nải, vàng bạc, bùa chú gia truyền đều ở trong đó cả. Không đến năm phút mọi thứ đã xong xuôi, ba người ôm đồ ra ngoài, nhưng vừa ló mặt thì đã bị một đám người đông nghìn nghịt dọa giật mình.

Ông Vĩnh Xương dẫn theo khoảng chục tay đàn ông mặt mũi bặm trợn đứng chờ sẵn bên ngoài. Khác với vẻ hiền lành nhã nhặn buổi sáng, lúc này, dưới ánh chiều tranh tối tranh sáng, khuôn mặt ông ta hiểm ác gian xảo như ác quỷ. Thấy ba người mụ Oản tay xách nách mang, ông ta cười khằng khặc: “Cô Oản, thầy Chí, đi đâu đây?”

Mụ Oản ném toẹt tay nải xuống đất: “Ông muốn gì?” Lão Chí kéo thằng Tro ra sau lưng, tay lăm lăm con dao găm sắc lẻm.

Đám tay chân của ông Vĩnh Xương đồng loạt rút vũ khí, hàng chục thanh mã tấu sáng loáng phản chiếu gương mặt tái nhợt của thằng Tro. Nó run rẩy túm chặt lão Chí, mắt nhìn chằm chằm thắt lưng gã đàn ông đứng sát rạt sau ông Vĩnh Xương, chỗ đó thấp thoáng thứ gì đó trông như báng súng đen bóng.

“Muốn nhờ cô Oản cứu mạng. Cô thấy đấy, con quỷ kia thoát ra rồi, không khéo cả nhà tôi chết sạch cũng nên. Mong cô làm ơn làm phúc, dù gì cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp cơ mà.” Ông Vĩnh Xương nhẹ nhàng nói, giọng êm như ông giáo giảng bài.

Lão Chí vừa định tiến lên thì mụ Oản đã ra hiệu dừng lại, con mắt xếch nhìn xoáy vào ông Vĩnh Xương. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, thằng Tro bị mồ hôi rơi vào mắt, xót cháy mà không dám lau. Nó đang chờ mụ Oản kêu ‘chạy!’, chân cẳng đã co lên sẵn thì nghe mụ cười: “Nếu ông Vĩnh Xương đây đã có lòng thì tôi cũng không chối từ, người tu đạo, làm phúc tích đức là chuyện nên làm mà.”

Thằng Tro ngẩn ra, nó ngẩng đầu, thấy lão Chí cũng đã gài lại con dao vào thắt lưng, cũng cười ha hả rồi theo mụ Oản lên chiếc ô tô đã mở cửa sẵn. Tro ngơ ngác đi theo hai người như con rối, hoàn toàn không hiểu sao vừa rồi hai bên còn đang giương cung bạt kiếm, giờ lại vui vẻ nói cười như không hề có chuyện gì xảy ra.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc