Trưởng Tử Huyết Phù

Chương 3

Trước Sau

break

Thằng Tro càng nghe càng toát mồ hôi hột. Nó liếc mụ Oản, mụ và lão Chí thường nói là không tin chuyện ma quái, nhưng mấy chục người cùng thấy thế này thì hẳn phải có điều gì đó quái gở thật rồi.

Mụ Oản bình tĩnh uống trà ăn bánh, nghe ông bà Vĩnh Xương kể chuyện. Chờ họ nói xong, mụ gật gù: “Chuyện thế này tôi cũng thấy nhiều rồi. Đây là mợ Đan mất lúc Quỷ Môn Quan mở rộng, âm khí dày đặc, mợ ấy không thấy được đường đi xuống, lại mong nhớ con nên mới về báo oán.”

Ông bà Vĩnh Xương càng nghe càng sợ, mềm giọng năn nỉ. Mụ Oản cũng không khẳng định sẽ giải quyết được, chỉ nói là phải xem tình hình, còn dặn trước là nếu thấy chuyện quá khó thì mụ sẽ không làm nữa, tiền cọc, quà cáp sẽ trả không thiếu một xu.

Sau một hồi, mụ dẫn thằng Tro đi vòng quanh khu dinh thự, nói là xem thế đất và cách bài trí. Không biết có phải do câu chuyện vừa rồi không mà thằng Tro càng nhìn dinh thự xa hoa này lại càng cảm thấy âm u lạnh lẽo, cây xanh hoa tươi, đồ vàng đồ ngọc gì cũng tràn ngập tử khí.

Thấy thằng Tro co ro cúm rúm, mụ Oản cười: “Sợ hả?”

Thấy thằng Tro gật đầu, mụ thở dài: “Nếu sau này mày còn muốn làm nghề này thì phải nhớ, chuyện ma quỷ, không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể hoàn toàn không tin. Mười người nói nhìn thấy ma thì nhiều nhất cũng chỉ có ba người là nói thật, trong ba người đấy lại chỉ có một người thật sự nhìn thấy, còn lại đều là trông gà hóa quốc. Việc tao với lão Chí làm nhiều nhất không phải đuổi tà diệt quỷ, mà là khiến gia chủ nghĩ bọn tao đã đuổi tà diệt quỷ.”

Thằng Tro ngố ra: “Vậy là bọn họ… tự mình dọa mình ư?”

“Phần lớn là thế, còn những lần hiếm hoi gặp phải mấy thứ không sạch sẽ… Hừ hừ…” Mụ Oản nhếch mép cười lạnh: “Nhớ kĩ lời tao nói này Tro, ma quỷ đáng sợ một thì lòng người đáng sợ mười.”

Tro vâng dạ, dù nó chỉ cái hiểu cái không.

Mụ Oản dẫn nó đi thẳng đến chỗ giếng nước mợ Đan gieo mình xuống. Cái giếng đó trông cũ kĩ hơn tuổi đời thật của nó nhiều, thành giếng được xây bằng đá tảng đã bám kín rêu đen, trên mặt giếng là một miếng gỗ tròn nặng trịch, tất cả đều dán đầy bùa chú. Vừa đẩy miếng gỗ ra thì hơi lạnh đã xộc lên, nhưng ngoài chuyện đó ra thì nước giếng trong veo, chẳng khác gì giếng thường trong làng cả.

Mụ Oản đốt bùa ném xuông giếng, chờ một hồi cũng không thấy có gì khác lạ. Mụ lắc đầu rồi quay lưng đi thẳng, thằng Tro khệ nệ che lại miếng gỗ rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo.

“Không có gì ạ?”

“Chả có gì sất.” Ngừng một hồi, mụ chêm thêm: “Ít nhất là với trình độ của tao thì chẳng nhìn ra cái gì sất.”

Trong dinh thự, ông bà Vĩnh Xương vẫn đang ngồi chờ. Mụ Oản cũng không làm bộ làm tịch gì, hỏi thẳng: “Ông bà muốn cầu siêu cho vong hồn mợ Đan hay trấn áp mợ ấy? Mỗi loại có pháp sự riêng, giá cả cũng khác.”

Ông bà Vĩnh Xương ngần ngừ một lúc mới nói: “Cái này… thế nào cũng được, miễn là càng nhanh càng tốt, sau đó, mong cô tìm đứa cháu số khổ kia giúp chúng tôi.”

Cậu Văn và mợ Đan có tình cảm rất tốt, sau khi mợ mất, lúc nào cậu cũng nghĩ họ vẫn còn sống nên tìm kiếm khắp nơi, tưởng chừng sắp phát điên, sức khỏe cũng càng lúc càng kém. Ông bà mong mụ Oản tìm giúp được đứa bé, cậu Văn thấy nó mồ yên mả đẹp rồi thì có lẽ sẽ nghĩ lại, chịu cưới vợ sinh con cũng nên. Đương nhiên, tiền bạc không phải là vấn đề!

Ngay chiều hôm đó, mụ Oản lập đàn làm phép. Hàng chục người khua chiêng gõ trống ầm ĩ trước cái giếng cũ, hương nến trên bàn thờ đốt liên tục, khói mù mịt khiến thằng Tro và nhà ông bà Vĩnh Xương ho khù khụ. Cậu Văn ốm yếu ôm ảnh vợ ngồi trên xe lăn, mặt mũi phờ phạc thấy thương. Thằng Tro len lén liếc, cậu Văn đẹp trai như minh tinh màn bạc vậy, mợ Đan trong ảnh cũng đẹp đến độ nó muốn xuýt xoa, giá mà vợ con cậu còn sống thì một nhà ba người chắc phải hạnh phúc lắm.

Mụ Oản mặc đồ lễ nhảy múa như bị ma nhập, hai tay cầm hai bó hương trầm cháy rừng rực, tiếng leng keng từ những cái chuông treo đầy quanh eo mụ làm đầu óc người ta váng vất.

Mất cả tiếng đồng hồ thì buổi lễ mới kết thúc. Đám tay chân của mụ Oản còn chưa dọn hết đồ lễ thì ông bà Vĩnh Xương đã vội vàng chạy đến trước mặt mụ, vẻ chờ mong lộ rõ mồn một. Mụ nốc cả chai rượu trắng ‘thụ lộc’ rồi bảo: “Tôi vừa mới làm lễ dẫn lối cho mợ Đan, nếu không có gì đáng lo thì chờ nửa đêm, cửa quan mở là mợ ấy sẽ rời đi. Còn chuyện cháu ông…”

Mụ còn chưa dứt lời thì phía sau chợt một tiếng ‘rắc!’ vang lên giòn tan. Trước mắt bao người, những lá bùa mủn thành tro bụi, hàng chục đường rạn chạy dọc miếng gỗ tròn rồi nứt toác, rơi lả tả xuống miệng giếng và mặt cỏ xung quanh.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc