Phó Cần nói chuyện vài câu với Trình Dật, bà ta để lại số điện thoại cho anh ấy, sau đó khi chuẩn bị rời đi, mới bắt đầu tìm kiếm con trai, nhưng cả sảnh lớn đều không thấy bóng dáng con trai đâu, bà ta chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho anh ta.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên sau lưng, theo bản năng bà ta bèn quay đầu lại nhìn, thì thấy con trai mình đang nắm tay một cô gái từ trong phòng riêng của nhà hàng đi ra.
Hai người tay trong tay, nói nói cười cười rất tình tứ, bầu không khí xung quanh hai người rất ngọt ngào, nhìn vào là biết ngay hai người đang yêu nhau.
Phó Cần không ngờ mình vừa mới nới lỏng cho phép con trai nói chuyện yêu đương, thì con trai đã nhanh chóng có bạn gái rồi. Ánh mắt phán xét của ba ta nhìn vào khuôn mặt cô gái kia, bỗng nhiên cảm thấy có phần quen mắt, hình như bà ta đã gặp ở đâu rồi.
Thẩm Loan vừa nói chuyện với Uyển Nguyệt về bộ phim mà anh ta đã xem hôm qua, ngẩng đầu lên thì thấy mẹ mình đang đứng đó, đang nhìn mình với một nụ cười như không cười.
Trong lòng anh ta hốt hoảng, theo bản năng buông tay Uyển Nguyệt ra.
Thẩm Loan nắm tay Uyển Nguyệt đi ra, không ngờ lại gặp mẹ mình, vừa rồi trong lòng anh ta căng thẳng nên mới buông tay Uyển Nguyệt ra.
Trên mặt Phó Cần nở một nụ cười nhạt, hỏi con trai vừa nãy đã đi đâu.
Vẻ mặt như cười như không của mẹ, Thẩm Loan quá quen thuộc rồi, anh ta bị nụ cười đó khơi dậy cảm xúc, cúi đầu nắm lại tay của Uyển Nguyệt.
“Mẹ, đây là bạn gái của con, Uyển Nguyệt, cô ấy là bạn cùng lớp của con.”
Nói ra rồi, Thẩm Loan ngược lại bình tĩnh hơn. Uyển Nguyệt là cô gái mà anh ta thật lòng thích, mẹ anh ta sớm muộn gì cũng phải biết thôi.
Uyển Nguyệt không ngờ Thẩm Loan lại nhanh chóng giới thiệu mình với mẹ anh ta như vậy. Sự thất vọng khi bị anh ta buông tay vừa rồi tan biến hết, chỉ còn lại sự ấm áp từ câu ‘bạn gái con’ đến tận tim gan.
Tim cô ta đập thình thịch, ngước mắt nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ trung niên quý phái trước mặt, trên mặt nóng lên, nở một nụ cười ngoan ngoãn: “Dạ cháu chào dì.”
Cô ta vốn dĩ đã xinh đẹp, là kiểu người được người lớn tuổi thích. Từ nhỏ, những cô chú trong thôn đều thích cô ta. Cô ta và Hứa Thanh Lăng cùng nhau đi ăn bún nước ở quán, bà chủ quán mỗi lần đều cho cô ta nhiều thịt băm hơn của Hứa Thanh Lăng.
Phó Cần liếc cô ta một cái, chuyển ánh mắt sang con trai: “Còn muốn giới thiệu con với chú rể, con lại chạy mất rồi. Ăn cơm thì không thấy mặt mũi đâu, bây giờ tiệc tàn hết rồi, mau về thôi.”
Nụ cười trên mặt Uyển Nguyệt cứng ngắc tại chỗ, cô ta vội vàng hất tay đẩy tay Thẩm Loan ra, nói: “Anh mau về nhà đi.”
Phó Cần cùng con trai đi ra khỏi nhà hàng, đụng mặt một đám lưu manh. Bà ta tùy ý liếc mắt nhìn một cái, tên cầm đầu vừa khéo cũng nhìn thấy bọn họ, nụ cười của đối phương đông cứng trên mặt, trong ánh mắt toát ra vài phần độc ác, lướt qua người bọn họ rồi đi.
Chỉ một cái liếc mắt, bà ta liền nhận ra.
Lên xe, đóng cửa xe lại, Phó Cần đã so sánh khớp mọi chuyện, sắc mặt hơi trầm xuống: “Hôm đó con đánh nhau với đám lưu manh kia, có phải là vì cô gái vừa rồi không?”
Thẩm Loan vốn không muốn thừa nhận, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẹ mình, chỉ có thể cứng đầu thừa nhận: “Cũng có hơi hơi liên quan đến cô ấy, nhưng trách nhiệm không phải ở cô ấy, là đám lưu manh kia quấy rối cô ấy, bắt nạt cô ấy.”
Lời nói của con trai toàn là bảo vệ cô gái, trong lòng Phó Cần đã rõ như ban ngày, nhưng ngoài miệng lại nói: “Lần trước mẹ đã nói rồi, thi đại học xong, sẽ không quản chuyện con có bạn gái nữa. Con còn nhỏ, yêu vài người cũng không sao. Nhưng bây giờ thì khác rồi, ông nội con sức khỏe không tốt, khoảng thời gian trước mới vừa sửa di chúc. Mẹ hy vọng trong chuyện yêu đương con vẫn nên thận trọng một chút, tốt nhất là tìm một cô bạn gái môn đăng hộ đối, yêu là có thể định luôn.”
Thẩm Loan nghe giọng điệu của mẹ mình như vậy, liền biết bà không thích Uyển Nguyệt rồi. Mẹ anh ta chính là như vậy, một khi đã có ấn tượng không tốt với ai, thì rất khó để thay đổi. Lúc này anh ta không thể nói gì, càng nói mẹ anh ta càng hăng.
Phó Cần thấy con trai mặt mày lạnh tanh không lên tiếng, giọng điệu dịu đi vài phần: “Trong lớp con có nhiều cô gái xinh đẹp mà, mẹ thấy cô Triệu Tử Bối kia cũng khá đấy. Lần trước ông nội còn sắp xếp chị gái của nhỏ đó đi xem mắt với chú nhỏ của con đấy. Trước khi cưới xin thì cứ tìm hiểu thêm đã.”
Thẩm Loan cố gắng kìm nén sự phản cảm của mình: “Mẹ, mẹ có thể đừng có thích sắp đặt lung tung được không? Con với Triệu Tử Bối không hợp chút nào! Cô ấy học cấp hai đã có bạn trai rồi, bây giờ tình cảm ổn định lắm!”
Phó Cần thấy đây là một cơ hội tốt để định hướng con trai, bắt đầu ra sức khuyên nhủ: “Loan Nhi, mẹ thấy con có vấn đề trong việc nhìn nhận con gái. Dù sao thì, để cho đàn ông đánh nhau vì mình, loại con gái này năng lực giải quyết vấn đề có phần thiếu sót. Nói nhẹ thì là EQ thấp, nói thẳng thì là nhân phẩm không tốt. Cô gái đó cũng là người ở thôn Sồi, về điều kiện gia đình thì chắc cũng giống Hứa Thanh Lăng, nhưng mẹ thấy cách đối nhân xử thế của cô ấy không bằng Hứa Thanh Lăng…”
Ba chữ “Hứa Thanh Lăng” thành công khiến Thẩm Loan nổi giận, sự thiếu kiên nhẫn trong lòng không thể kìm được nữa, tức giận nói: “Chú nhỏ của con cũng gần ba mươi rồi, chú ấy còn chưa kết hôn, mẹ thúc giục con làm gì?”
Phó Cần bị con trai nói nghẹn lời, bà ta luôn tự hào về con trai. Từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến ai phải lo lắng, ngay cả tuổi dậy thì cũng không có hành vi quá nổi loạn, nhưng không ngờ thi đại học xong, thì nó lại cãi lại mình.
Nghe thấy con trai nhắc đến Thẩm An Ngô, giọng điệu của Phó Cần trở nên nhạt nhẽo: “Con lấy cái gì mà so với chú nhỏ của con? Chú nhỏ của con có 49% cổ phần của Viễn Tinh, ông nội con không quản được chú ấy!”
Trong cái nhà này, ngoài Thẩm An Ngô ra, những người khác ai mà không phải nhìn sắc mặt của ông cụ? Tính cách độc đoán chuyên quyền của ông cụ, không nghe lời ông cục, thì đừng ai mong lấy được một xu từ ông cụ!
Nói một tràng lời ngon ngọt mà không có chút tác dụng nào, Phó Cần mất kiên nhẫn: “Chuyện khác mẹ không quản, nhưng chuyện con tìm đối tượng, nhất định phải nghe theo gia đình. Cô gái vừa rồi không được.”
Rõ ràng là giữa mùa hè nóng nực, nhưng không khí trong xe đã lạnh đến mức không cần bật điều hòa.
Thẩm Loan mặt mày đen lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hờn dỗi hạ cửa kính xuống, để cho hơi nóng bên ngoài cuốn sạch không khí trong xe.
Trong nhà hàng Tầm Phủ
Chưa đợi Hứa Thanh Lăng đi tìm mẹ, Ngô Quế Phân đã tìm đến cô rồi, bữa tiệc này bà còn năm nghìn tiền tiệc còn chưa thanh toán cho người ta.
Ngô Quế Phân liếc mắt nhìn sổ tiền mừng mà con gái đưa cho, nhìn thấy số tiền ở trên thì nhíu mày, trả xong tiền thừa cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
“Tiền mừng của sếp Thẩm đâu? Sao không có ở trên này?”
“Anh ấy đưa trực tiếp cho anh rể con rồi. Không đưa cho con.”
Hôm nay Thẩm An Ngô thật sự là đến vì nể mặt con rể, Ngô Quế Phân không nói gì nữa, cầm chiếc túi xách màu đen đi tìm quản lý nhà hàng.
Mấy người thân ở Phong Kiều có người ăn xong vội vàng phải bắt xe về, có người lại muốn đi dạo trong thành phố, chào hỏi Ngô Quế Phân và chồng xong thì đi.
Sợi dây thần kinh căng thẳng cả ngày của Hứa Thanh Lăng cuối cùng cũng được thả lỏng xuống, ít nhất là trong bữa tiệc cưới bố mẹ cô cũng không cãi nhau với chị gái, đám cưới lần này coi như là đã diễn ra suôn sẻ rồi.
Hứa Thanh Lăng đi theo sau bố mẹ, tiễn từng người thân ra về.
Trong con hẻm nhỏ bên cạnh nhà hàng Tầm Phủ, Ngụy Đông Lai và đám đàn em dựa vào chân tường hút thuốc.
Đám đàn em thấy đại ca tâm trạng không tốt, có người đột nhiên đề nghị: “Đại ca, vừa rồi nhìn thằng đó đáng ghét quá chừng, em thấy không cần anh ra tay, mấy anh em mình tìm cơ hội đánh cho cái thằng họ Thẩm một trận!”
Ngụy Đông Lai nhổ một ngụm thuốc lá, đạp một phát: “Mày óc heo à! Ông đây vừa mới đánh nó một trận, bây giờ thằng họ Thẩm mà xảy ra chuyện, người nhà nó sẽ nghi ngờ ông đây đầu tiên!”
“Đánh nó một trận thì có ích gì!” Một tên đàn em cười hì hì ghé vào tai Ngụy Đông Lai nói gì đó.
Mắt Ngụy Đông Lai bỗng nhiên sáng lên, lại đạp một phát vào tên đàn em, mắng: “Cái thằng nhãi ranh này mày nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái gì vậy!”
Nhưng cú đạp này lại nhẹ hơn cú đạp vừa rồi rất nhiều.