Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 50

Trước Sau

break

 

Nhà hàng Tầm Phủ, tiệc tan, Trình Dật dẫn người thân bên nhà họ Trình về khách sạn.

Hứa Hồng Giao cố ý ở lại, có vài lời muốn nói riêng với bố mẹ: “Khó khăn lắm mới đến Cửu Giang một chuyến, sáng mai con muốn dẫn người nhà Trình đi đến nhà chơi, buổi chiều chúng con sẽ về Bắc Kinh.”

Ngô Quế Phân và chồng nhìn nhau một cái, vội vàng nói: “Vậy bữa trưa ở nhà ăn cơm, sáng mai bố con đi chợ mua thức ăn.”

Hứa Hồng Giao vốn định ra ngoài ăn, nhưng mẹ cô ấy đã nói vậy rồi, nên cô ấy cũng đành gật đầu: “Được.”

Tay nghề nấu ăn của Ngô Quế Phân rất khá, làm một bàn đồ ăn chiêu đãi khách đối với bà mà nói thì không hề khó khăn. Những năm đầu mới gả cho Hứa Đức Mậu, người thân bên Phong Kiều đến thành phố có việc, để tiết kiệm tiền đều ghé chân ở thôn Sồi, bà đều phải giữ họ ở lại ăn cơm.

Nhưng người thân bên nhà chồng của con gái rốt cuộc cũng khác, Ngô Quế Phân có chút do dự: “Chiêu đãi nhà thông gia thì cũng nên làm, chỉ sợ họ chê nhà mình bừa bộn.”

Nhiều năm nay, nhà họ Hứa dựa vào căn nhà của mình để làm ăn, không gian sinh hoạt gần như đều nhường cho khách sạn và siêu thị rồi. Ngô Quế Phân lo lắng rằng trong mắt những gia đình làm quan như nhà thông gia, căn nhà của họ quá tồi tàn, sẽ làm mất mặt nhà họ Hứa. Đặc biệt là cô chị dâu của Hồng Giao, nhìn là biết ngay cô chiêu cành vàng lá ngọc ở thành phố lớn.

Hứa Hồng Giao lại không cảm thấy có gì: “Con và Trình Dật đã kết hôn rồi, sau này phải cùng nhau sống cả đời. Tình hình nhà mình thế nào thì là thế đó, cũng không có gì phải che giấu cả.”

Hứa Đức Mậu không vui, trừng mắt: “Điều kiện nhà mình có gì mà mất mặt chứ? Dù gì ở Cửu Giang cũng được coi là ở mức trung bình khá. Bố mẹ Trình Dật làm quan thì đúng là làm quan, nhưng thu nhập một năm chưa chắc đã nhiều bằng bố đâu!”

Hứa Thanh Lăng nháy mắt với chị gái, nói với Hứa Đức Mậu: “Bố nói đúng đấy. Lương ở Bắc Kinh nhìn thì cao, nhưng chi tiêu còn cao hơn. Vất vả cả năm, cũng chẳng tiết kiệm được mấy đồng. Không giống nhà mình, nhà cửa đều là của mình, làm ăn thì toàn bộ đều là lãi ròng.”

Hứa Hồng Giao mím môi: “Bố mẹ Trình Dật thật sự không có nhiều tiền, số tiền tiết kiệm được đều đưa cho hai người con trai hết rồi. Anh cả kết hôn họ cho mười nghìn, Trình Dật kết hôn họ cũng cho mười nghìn. Con và Trình Dật cũng hết sạch tiền rồi. Để mua nhà, Trình Dật còn phải mượn bạn bè mấy nghìn nữa.”

Đối với khó khăn của con gái Hứa Đức Mậu không mấy quan tâm, thuận miệng đáp: “Con trai kết hôn, bố mẹ đưa tiền là đương nhiên thôi.”

Ngô Quế Phân lại biết con gái lớn là một người mạnh mẽ, sau khi tốt nghiệp đại học, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy con gái nói “nghèo”, lập tức ngượng ngùng nói: “Nhà nào cưới vợ mà chẳng phải tốn tiền? Lương của con và Trình Dật cao, số tiền mấy nghìn đang nợ cũng nhanh chóng trả hết thôi.”

Hứa Hồng Giao vốn không muốn nói những chuyện này với bố mẹ mình, nghe đến đây cũng cảm thấy không cần thiết phải báo hỷ mà không báo ưu: “Nhà của chúng con chỉ trả trước một phần, mỗi tháng còn phải trả góp. Con và Trình Dật cũng không còn trẻ nữa, còn phải tiết kiệm tiền để sinh con nữa. Con đã nói với Trình Dật rồi, sau khi kết hôn con sẽ không gửi tiền về nhà nữa.”

Lời này vừa nói ra sắc mặt của Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân đều thay đổi.

Hứa Hồng Giao mặc kệ, có vài lời hôm nay cô ấy muốn nói rõ ra: “Bố, vừa nãy bố cũng nói rồi đấy, nhà mình một năm kiếm được không ít. Tiền học đại học của em gái cũng không đến nỗi không chi trả được. Nếu bố mẹ quyết định cho con bé đi học đại học, thì cứ thoải mái mà bỏ ra học phí và sinh hoạt phí. Còn nếu bố mẹ đã quyết định không cho con bé đi học, cũng được thôi. Vậy thì nói thẳng với em gái con là được, sau này về già bố mẹ cũng đừng trông cậy vào nó, về già có Hứa Tuấn Văn  nuôi bố mẹ là được rồi.”

Trong lòng Hứa Thanh Lăng chấn động, quay đầu nhìn chị gái, trong đôi mắt đen láy chứa đầy cảm xúc.

 

Đời trước chị gái cũng nói những lời tương tự như vậy, chỉ là lúc đó cô không hiểu, luôn cảm thấy chị gái lạnh lùng vô tình, không có một chút lương tâm nào. Rõ ràng là bản thân không muốn hiếu thuận với bố mẹ, còn muốn lôi cô ra để nói.

Cô không ngờ chị gái lại nói ra những lời mà đời trước cô không sao nói ra được.

Người già có lúc càng già càng hồ đồ. Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân lúc còn trẻ, có thể chịu khổ chịu làm, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng không rõ ràng. Về già, trong đầu chỉ còn lại hai chữ “nuôi dưỡng”. Đặc biệt là Ngô Quế Phân, sau khi chồng qua đời, bà chỉ muốn sống cùng con trai con dâu.

Những lời này của con gái lớn, đã hoàn toàn châm ngòi cho cơn giận của Hứa Đức Mậu: “Ý gì? Bố mẹ con vất vả nuôi nấng hai đứa con khôn lớn, bây giờ còn chưa già đâu, chuyện nuôi hai ông bà già các con đã muốn rũ sạch rồi?”

Tuy nói con gái gả đi như bát nước hắt đi, nhưng nhìn thấy con gái lớn lạnh lùng nói về chuyện dưỡng lão sau này, đầu óc Ngô Quế Phân rối bời, trong lòng cũng hoảng loạn, vừa lau nước mắt vừa nói: “Mẹ biết là con oán hận chúng ta vì hồi nhỏ đã gửi con xuống quê. Nhưng lúc đó mẹ không còn cách nào khác mà? Trước khi có em trai con, mẹ bị sa dạ dày, sinh nó ra thì mới đỡ hơn. Để sinh em trai con, mẹ đã chịu bao nhiêu khổ cực? Con ở chỗ cậu, sinh hoạt phí mẹ chưa bao giờ thiếu con cả. Bố con và mẹ đã ngược đãi con chỗ nào? Chúng ta không tốt với con, thì con có thi đỗ đại học Bắc Kinh được sao?”

Hứa Đức Mậu mặt mày xanh mét không lên tiếng, Ngô Quế Phân thì vừa khóc vừa kể lể, bà đã quan tâm, yêu thương hai cô con gái như thế nào.

Hứa Thanh Lăng biết trong lòng chị gái đang nghẹn một bụng tức giận, nghe bố mẹ lại lôi chuyện hiếu thuận, lương tâm ra để nói, cô cũng cảm thấy không có gì hay ho, không kìm được mà mở miệng: “Thật là công bằng, đem yêu thương cho chị và con, đem nhà cửa và tiền bạc cho Hứa Tuấn Văn. Ngay cả tiền sinh hoạt của con cũng muốn chị con bỏ ra, không nỡ chi tiêu cho con, nghĩ là con không biết, số tiền mà bố mẹ kiếm được cuối cùng đều để lại cho Lý Tuấn Văn thôi.”

Cảm xúc của Hứa Hồng Giao đã bình tĩnh lại: “Khổ cực để sinh con trai không thể tính lên đầu chúng con được. Nói đi nói lại vẫn là chúng con làm con gái quá tự giác, vì có em trai, nên chưa bao giờ cảm thấy tài sản trong nhà có chút liên quan nào đến mình. Bố mẹ muốn dựa vào con trai cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể đến lúc bàn đến chuyện cống hiến thì lại nghĩ đến con gái, còn lúc chia của thì toàn là nghĩ đến con trai.”

Hai chị em cô người một câu chị một câu, căn bản không để ý đến vẻ mặt đen như đáy nồi của Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân.

Một hồi xả hết ra làm cho Hứa Hồng Giao cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, hòn đá đè nặng trong lòng những ngày này cuối cùng cũng đã hoàn toàn được dỡ bỏ.

Trình Dật quay lại đón vợ, phát hiện mẹ vợ mắt đỏ hoe, bố vợ sắc mặt không được tốt. ban đầu anh ấy tưởng là hai người già không nỡ cho con gái đi lấy chồng xa, nhìn sắc mặt vợ, lại cảm thấy dường như chuyện không phải như vậy.

Hứa Thanh Lăng nghĩ tối nay chị gái có thể về thôn Sồi ở lại một đêm, cô có rất nhiều điều muốn nói với chị gái. Nhìn tình hình này, chị gái sẽ không về ở rồi.

Cô mắt nhìn chằm chằm anh rể đang vội vàng muốn đưa chị gái đi, nghĩ đến sau này một năm cũng khó mà gặp được chị gái một lần, mũi Hứa Thanh Lăng cay xè, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ.

Hứa Hồng Giao thấy em gái đang nhìn mình chằm chằm, liền vẫy tay với cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc