Hứa Đức Mậu gả con gái, trưởng thôn Ngụy Văn Sơn không đến, để vợ dẫm con trai đến, bỏ một bao lì xì rất lớn.
Ngụy Đông Lai cắt hết mái tóc bờm xờm đủ màu trước kia, cạo trọc đầu, những đường nét trên khuôn mặt càng khiến gã trông có vẻ hung hãn hơn, trên cổ trên eo đeo đầy những chiếc dây xích to kêu, bọn trẻ con trong thôn thấy gã đều sợ.
Đám đàn em của gã đều biết gã đã chia tay với Uyển Nguyệt rồi, không ai dám nhắc đến cái tên đó trước mặt gã.
Ngụy Đông Lai mặt mày u ám, nhìn chằm chằm Thẩm Loan và Uyển Nguyệt đang ngồi ở bàn khác, hai người quay lưng về phía gã, dưới gầm bàn lén lúc nắm tay nhau.
Uyển Nguyệt lúc tựa đầu vào vai anh chàng họ Thẩm, lúc lại đút cho anh ta ăn, cái vẻ quấn người đó là điều mà Ngụy Đông Lai chưa từng thấy bao giờ.
Ngụy Đông Lai thu lại ánh mắt, uống liền mấy ngụm rượu, cả người đều tỏa ra vẻ âm u. Phùng Bác căn bản không dám đến gần gã, cố ý ngồi cách gã càng xa càng tốt.
Mấy ngày trước, cậu ta đã bị Ngụy Đông Lai đánh một trận. Ngụy Đông Lai cầm một đoạn ống thép rỗng, ấn cậu ta vào góc tường, hỏi gã từ khi nào Uyển Nguyệt quen biết với Thẩm Loan.
Phùng Bác sợ đến mức chân run rẩy, nhờ gã nhắc cậu ta mới nhớ ra, ở Tú Đàm Phong, Uyển Nguyệt đột nhiên nổi cáu với cậu ta, không cho cậu ta nhắc “Ngụy Đông Lai” trước mặt Thẩm Loan. Lốp xe đạp của cậu ta bị hỏng, Thẩm Loan còn chủ động đề nghị giúp cậu ta chở Uyển Nguyệt.
Lúc đó cậu ta không biết gì cả, còn cảm thấy Thẩm Loan tốt bụng!
Thì ra hai người đó lúc đó đã nhìn trúng nhau rồi. Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Ngụy Đông Lai, Phùng Bác làm sao dám nói thật, chỉ ấp úng nói không biết, không thấy hai người họ có gì bất thường.
Ngụy Đông Lai dồn nén lửa giận trong lòng, không có chỗ xả ra, lại sinh ra một cảm giác chán nản, cuối cùng dứt khoát nằm ở nhà không ra ngoài. Vợ chồng Ngụy Văn Sơn thấy con trai không ổn, gặng hỏi thì mới biết chuyện gì xảy ra.
Ngụy Văn Sơn rất không vui, ông biết con trai mình không phải là thứ tốt đẹp gì, học chưa hết cấp hai đã ra ngoài xã hội, không xứng với con gái thứ hai của Uyển Thụ Bằng. Nhưng con trai ông lại cứ thích con bé đó đến chết đi được. Ông ta và vợ cũng cảm thấy cô bé Uyển Nguyệt đó không tệ.
Thế là ông ta đến nhà họ Uyển tìm hai vợ chồng Uyển Thụ Bằng nói chuyện, số nợ mà Uyển Thụ Bằng đang nợ bên ngoài ông ta có thể giúp trả hết, tiền đi học của Uyển Nguyệt, ông ta cũng có thể giúp chi trả. Nhưng điều kiện là Uyển Nguyệt sau khi tốt nghiệp đại học, phải gả cho con trai ông ta.
Hai vợ chồng Uyển Thụ Bằng rất vui vẻ đồng ý, Ngụy Văn Sơn đã giúp trả một phần nợ cờ bạc rồi. Ai ngờ đâu vừa quay đầu Uyển Nguyệt đã quen con trai nhỏ nhà họ Thẩm rồi.
Nếu Uyển Nguyệt không thành với con trai của ông ta, số tiền của Uyển Thụ Bằng kia chắc chắn phải trả lại. Cùng một thôn, Ngụy Văn Sơn không sợ ông ta không trả tiền.
Còn về phía nhà họ Thẩm, Ngụy Văn Sơn chỉ có thể khuyên con trai buông tay. Nếu là người khác tranh vợ với con trai ông ta, thì chắc chắn ông ta là người đầu tiên không đồng ý. Cháu trai của nhà họ Thẩm, thì thôi vậy. Những năm nay, nhà họ Ngụy theo sau nhà họ Thẩm kinh doanh bất động sản, nhà họ Thẩm ăn thịt, bọn họ cũng có thể húp chút canh.
Đáng tiếc là Ngụy Đông Lai một chút cũng không nghe lời bố mẹ, vẫn đang nghĩ cách làm sao để Uyển Nguyệt quay lại với mình.
Hứa Thanh Lăng ăn cơm xong, xách cái túi đen đó đi tìm chị gái, lần này, cô không trực tiếp đưa tiền mừng cho bố mẹ mình nữa
Hứa Hồng Giao liếc mắt nhìn: “Tiền này em đưa cho bố mẹ đi.”
Hứa Thanh Lăng do dự: “Chị à, tiệc cưới này là chị bỏ tiền ra tổ chức mà.”
Hứa Hồng Giao dịu dàng đáp: “Hôm nay những người thân này đều là do bố mẹ mời đến, sau này đi lại tình cảm cũng là chuyện của họ. Một năm chị khó về một lần, những người thân ở Cửu Giang này sau này chị cũng không qua lại. Đưa tiền mừng cho bố mẹ đi, để tránh họ cảm thấy chị chiếm hời.”
Hứa Thanh Lăng khựng lại, một lúc sau gật đầu: “Được, vậy lát nữa em đưa cho họ.”
Về việc phân chia tiền mừng, Hứa Hồng Giao đã sớm bàn bạc với Trình Dật rồi, Trình Dật cũng không có ý kiến gì về chuyện này. Căn nhà bọn họ mua ở Bắc Kinh mất bốn mươi nghìn, trả trước mươi lăm nghìn. Bố mẹ chồng tài trợ mười nghìn, hai vợ chồng tự góp thêm năm nghìn. Sửa sang lại nhà và mua đồ điện mất bảy nghìn, về Cửu Giang tổ chức tiệc cưới mất ba nghìn. Trình Dật kiên quyết muốn đưa Hứa Hồng Giao đi du lịch Singapore, Malaysia, Thái Lan, vì vậy mà lại mất thêm hai mươi nghìn.
Tính ra thì, kết hôn, không tính tiền bố mẹ chồng tài trợ, bọn họ đã tự bỏ ra gần hai mươi nghìn. Đây đều là tiền Trình Dật và cô tiết kiệm được, trong đó phần lớn đều là do Trình Dật chi trả.
Hứa Hồng Giao quen tự lập rồi, luôn cảm thấy có lỗi với Trình Dật. Với điều kiện của anh ấy hoàn toàn có thể tìm một cô gái bản địa ở Bắc Kinh, có gia thế, không cần phải tiết kiệm tiền kiếm được để gửi về quê, xây nhà cho bố mẹ.
Mỗi lần cô ấy nói vậy, Trình Dật đều không vui, anh ấy nói có thể cưới được cô ấy, anh ấy mới là người có phúc.
Dù sao thì, cuối cùng cũng có một gia đình của riêng mình rồi. Không còn giống như mấy năm mới tốt nghiệp nữa, luôn cảm thấy mình như bèo dạt mây trôi, về Cửu Giang giống như một vị khách, ở Bắc Bắc Kinh cũng không có nhà, hai đầu không chạm, treo lơ lửng giữa không trung.
Hứa Thanh Lăng thấy anh rể vẫn còn đang nói chuyện với cô chú, Phó Cần cũng ở đó. Cô lén kể chuyện mình mở phòng vẽ cho chị gái nghe: “Chị à, sau này chị và anh rể ở Bắc Kinh cứ sống tốt, đừng gửi tiền về cho bố mẹ nữa. Tiền học năm thứ nhất em đã kiếm được rồi, tiền sinh hoạt cũng không còn là vấn đề lớn.”
Hứa Hồng Giao nghe em gái nói cùng bạn học mở phòng vẽ kiếm được mấy nghìn, thật sự không dám tin vào tai mình. Ấn tượng của cô ấy về cô em gái là một người hướng nội rụt rè, không ngờ vì kiếm tiền, mà trời nóng như vậy vẫn lang bạc bên ngoài, gặp ai cũng phát tờ rơi quảng cáo.
Hứa Thanh Lăng kể hết cho chị gái biết, thật ra là muốn để chị gái yên tâm. Cô có thể tự mình cố gắng, không cần chị gái phải nuôi ăn học.
“Chị, chuyện em kiếm được tiền học phí chị đừng nói với bố mẹ nhé, em không muốn họ biết.”
Nhìn vẻ mặt kiên định của em gái, Hứa Hồng Giao không hiểu sao lại có chút cay mắt: “Chị biết. Chị sẽ không nói với họ.”
Hứa Thanh Lăng vùi đầu vào lòng chị gái, ôm lấy eo mềm mại của chị gái, giọng khàn khàn nói: “Chị à, ở Bắc Kinh nhất định phải giữ gìn sức khỏe, nhớ định kỳ đi kiểm tra sức khỏe nhé!”
Hứa Hồng Giao vẫn chưa quen lắm việc em gái làm nũng với mình, xoa đầu cô: “Ừ. Chị biết rồi.”