Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 47

Trước Sau

break

Bận rộn cũng gần xong, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn cơm. Cô đã đói đến mức bụng dính vào lưng rồi, muốn tìm một chỗ trống ngồi xuống ăn qua loa vài miếng.

Hứa Hồng Giao thấy mọi người ở các bàn ăn cũng gần xong rồi, liền bảo em gái đến bàn của anh chị ăn cơm. Hứa Thanh Lăng cũng không quản nhiều, thấy chỗ trống là ngồi xuống. Đợi Thẩm An Ngô ra ngoài hút điếu thuốc trở về, thì nhìn thấy cô bé ngồi ở chỗ bên cạnh mình, cắm cúi ăn cơm, miệng phồng má trợn lên, giống như một con sóc nhỏ.

Tất cả tiền mừng thu được trong bữa cơm này đều ở chỗ cô, Hứa Thanh Lăng không tìm được chỗ nào để đặt túi, chỉ có thể đặt túi lên đùi.

Không bao lâu sau, cô ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt, Thẩm An Ngô ngồi ở vị trí bên phải cô, nhìn thấy trên đùi cô đang đặt một chiếc túi xách đen không nhỏ, hỏi: “Em không khó chịu sao?”

Hứa Thanh Lăng nhìn theo ánh mắt của anh nhìn chiếc túi trên đùi mình, theo bản năng ôm chặt lấy, liếc anh, đáp: “Không khó chịu!”

Đều là tiền, cô có gì mà khó chịu chứ.

Phó Cần vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, thì con trai đã biến mất. Thấy Hứa Thanh Lăng đi vào, bà ta liền hỏi: “Con có thấy Thẩm Loan không? Đứa nhỏ này ăn cơm một chút mà người cũng biến mất rồi.”

Hứa Thanh Lăng vừa rồi còn gặp anh ta ở trước cửa nhà vệ sinh, đứng ở bên ngoài chắc là đang đợi Uyển Nguyệt. Lúc này nghe Phó Cần hỏi, cô không nghĩ ngợi gì mà nói: “Không thấy ạ. Có thể là đi tìm bạn học khác rồi.”

Phó Cần biết con trai có mấy người bạn học là người thôn Sồi, nghe cô nói vậy, liền không quan tâm nữa.

……

Ánh mắt của Diêu Lệ Văn vẫn luôn đảo quanh người Thẩm An Ngô, chỉ trong chốc lát, cô ta đã tìm hiểu rõ Thẩm An Ngô này là người như thế nào rồi. Thì ra là người giàu có đứng thứ hai trên bảng xếp hạng những người giàu nhất Cửu Giang, tuổi còn trẻ đã tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, đảm nhiệm vị trí CEO của công ty gia đình. Điều quan trọng nhất là, nghe Trình Dật nói, anh còn chưa kết hôn.

Bàn tính nhỏ của Diêu Lệ Văn đã đánh tách tách rồi, cô ta nghĩ đến em họ của mình đang là giáo viên dạy nhạc ở Thượng Hải, vẫn luôn nhờ cô ta giới thiệu đối tượng. Cửu Giang cách Thượng Hải không xa, có lẽ cô ta có thể tạo một mối quan hệ tốt.

Hứa Thanh Lăng miệng không nhàn rỗi, tai cũng không nhàn rỗi, vểnh tai nghe chị dâu của chị gái định giới thiệu đối tượng cho Thẩm An Ngô.

Nhìn vẻ mặt Thẩm An Ngô nhàn nhạt, mắt cụp xuống, rõ ràng là không muốn nói về chủ đề này. Bữa cơm này khiến Hứa Thanh Lăng đứng ngồi không yên, cô nhớ đời trước sau khi cô kết hôn với Thẩm Loan, Thẩm An Ngô vẫn luôn không kết hôn. Người đàn ông hơn ba mươi tuổi không có bạn gái, không kết hôn, nhân viên nội bộ của Viễn Tinh đều đồn rằng anh có vấn đề về giới tính.

Diêu Lệ Văn vẫn đang nói em họ của cô ta ưu tú như thế nào, giáo viên dạy nhạc công việc nhàn hạ ổn định lại có thời gian chăm sóc gia đình. Người như Thẩm An Ngô, một ông chủ bận trăm công nghìn việc tìm một đối tượng như vậy là thích hợp nhất.

Trình Hoài thấy vợ cứ nói mãi không thôi, gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của cô ta: “Thử miếng sườn này đi, vị ngon lắm.”

Nhưng Diêu Lệ Văn lại không nghe ra, tiếp tục nói: “Em họ của tôi người vừa xinh đẹp, lại có khí chất nghệ thuật, tính cách dịu dàng……”

 

Thẩm An Ngô tựa lưng vào ghế, nghịch chiếc bật lửa, nghe có lệ. Anh không có chút hứng thú nào với nội dung cuộc nói chuyện này, còn không bằng nhìn cô bé bên cạnh ăn đồ ăn, cô bé dường như rất thích ăn chả cá viên, nhưng mà chả cá viên trơn quá rất khó gấp, vất vả lắm mới gấp được một miếng đưa đến trước mặt, cô dùng đũa gắp mãi mới gắp được một cái vào bát, không chờ đợi được nữa liền cúi đầu cắn một miếng, lộ ra vẻ mặt hài lòng, mái tóc dài xõa sau lưng theo động tác của cô mà rũ xuống mép ghế, có vài sợi phủ trên vai anh, nhẹ nhàng trượt qua cổ anh.

Không bao lâu sau, anh nghe thấy cô bé bên cạnh ngọt ngào nói: “Chị dâu, nghe chị nói vậy, em họ của chị giỏi quá. Thật trùng hợp, em nghe nói đối tượng của anh Thẩm cũng học nghệ thuật đấy.”

Hứa Thanh Lăng cố ý nói “đối tượng”, mặc kệ anh có vấn đề gì về giới tính, “đối tượng” thì không có gì sai cả.

Lời này vừa nói ra, mấy cặp mắt đều nhìn về phía Thẩm An Ngô, ngay cả Phó Cần cũng hỏi anh “Có bạn gái khi nào vậy?”

Hứa Thanh Lăng quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu với anh.

Khóe miệng Thẩm An Ngô giật giật, “ừm” một tiếng. Diêu Lệ Văn ở phía đối diện sắc mặt cứng đờ, cuối cùng cũng ngậm miệng lại, chuyển chủ đề nói chuyện với Phó Cần.

Hứa Thanh Lăng thở phào nhẹ nhõm, cô có thể yên tâm ăn cơm rồi.

Nhân lúc không có ai chú ý đến bọn họ, cô nghiêng đầu nói nhỏ với Thẩm An Ngô: “Xin lỗi anh. Vừa nãy nếu không nói anh có đối tượng, cô ta chắc chắn chưa xong đâu, bước tiếp theo sẽ tìm anh xin số điện thoại mất.”

Cô thật sự sợ chị dâu của chị gái cô phạm vào điều cấm kỵ của anh.

Thẩm An Ngô cười khẽ: “Nể mặt anh rể em, anh còn chưa đến mức nhỏ nhen đến mức ngay cả số điện thoại cũng không cho.”

Trong mắt cô bé lộ ra vẻ kinh ngạc, Thẩm An Ngô cố nén cười, đưa tay lên muốn xoa đầu cô, đưa lên được một nửa lại cảm thấy không ổn, đành phải buông xuống: “Nói đùa thôi, anh không tùy tiện cho số điện thoại cho người khác.”

Gần đây cũng chỉ cho một người. Nhưng cô ấy chưa từng gọi cho anh.

Hứa Thanh Lăng suy nghĩ gì đó nhìn anh, được rồi, cô còn tưởng mình nói sai rồi chứ.

Không quan tâm đến những chuyện của “người lớn” trên bàn nữa, Hứa Thanh Lăng chuyên tâm ăn cơm. Các món ăn trên bàn này đều không tệ, cô thích nhất món canh chả cá viên. Chả cá viên được làm rất dai, ăn rất ngon. Nhưng mỗi lần cô vừa đặt đũa xuống, chuẩn bị cầm thìa lên múc chả cá viên, thì bàn lại bị người khác xoay đi mất, trơ mắt nhìn canh chả cá viên trượt khỏi trước mặt mình.

Cô đành phải chuyển sang ăn thịt bò sốt.

Một bàn tay khớp xương rõ ràng giữ chặt mâm xoay bằng kính lại, người đàn ông bên cạnh hơi nghiêng người, cầm bát trên đĩa đựng thức ăn của cô lên, cánh tay dài đưa tới, cầm thìa lớn, ánh mắt tập trung vào bát canh chả cá viên, không nhanh không chậm gắp những viên chả cá vào trong bát, lại múc thêm chút canh, thuận thế đặt bên tay cô.

Có lẽ là do động tác của anh quá tùy ý, không ai chú ý đến bát canh chả cá viên cuối cùng lại đặt ở trước mặt cô rồi.

Hứa Thanh Lăng nhìn bát trước mặt, đầy ắp chả cá viên…

Cô kiểu: (0.0 )~ Ya anh đây là gấp… hết chỗ chả cá còn lại vào bát của mình rồi sao?

 Vui ghê được ăn quá trời cá viên!!

Hứa Thanh Lăng cũng không khách sáo, cúi đầu ‘nóc’ hết những gì trong bát…

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc