Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 44

Trước Sau

break

Hứa Đức Mậu liếc mắt nhìn bàn tiệc của nhà đối diện, trong lòng thoải mái hơn một chút. Số bàn còn chưa đến 20 bàn, tiệc cũng chỉ là tiêu chuẩn 499.

Dù sao thì hôm nay tổ chức tiệc ở nhà hàng Tầm Phủ, cũng không bị mất mặt. Ông Hứa Đức Mậu gả con gái, tổng cộng cũng bày 25 bàn, nhét kín cả sảnh lớn nhất của nhà hàng Tầm Phủ.

Không chỉ hàng xóm láng giềng trong thôn Sồi đến, mà những người thân của Ngô Quế Phân ở xã Phong Kiều cũng đến. Những người thân ở quê để đến dự tiệc cưới, sáng sớm đã rủ nhau đi xe ô tô đến thành phố, tìm đến nhà hàng Tầm Phủ. Ngô Quế Phân vội vàng sắp xếp những người cùng xóm đến một chỗ, hai ông anh vợ Ngô Hữu Lương, Ngô Hữu Quý thì cùng với vợ chồng Hứa Đức Hữu, Phó Quyên ngồi ở bàn chủ.

Hứa Tuấn Văn mặc một chiếc áo sơ mi trắng mới toanh đứng ở cửa, hễ có khách đến là lại lên tiếng chào hỏi đưa thuốc lá, quả thật rất giống một người lớn.

Hứa Thanh Lăng ngồi ở cửa đăng ký tiền mừng. Phong tục của thôn Sồi khi có đám hỷ, cả nhà đều đi ăn tiệc, tiền mừng lại không nhiều. Ngoài một vài nhà có quan hệ thân thiết, người bình thường mừng sáu tám mươi nghìn, rất ít khi quá trăm.

Mấy đứa con trai cùng tuổi với cô trong thôn đang chen chúc đánh bài ở một chiếc bàn tròn, Ngụy Đông Lai, Uyển Nguyệt và Phùng Bác đều đi cùng gia đình đến ăn tiệc. Ngụy Đông Lai mặt mày ủ rũ, ngồi đó gặm hạt dưa, Uyển Nguyệt không ngồi cùng bàn với gã, mà là ngồi cùng với mấy bà cô trong thôn.

Hôm nay Hứa Thanh Lăng không có thời gian để ý đến họ. Người thân bên nhà mẹ cô vây quanh cô đông nghịt, tiền mừng của người thân ở quê hầu như đều là hai ba chục nghìn, rất ít khi vượt quá năm mươi nghìn. Có một vài người quê mang theo gà, trứng gà, thịt lợn nhà nuôi đến làm quà thêm.

Những cái khác thì không sao, chỉ là cái lồng gà cứ liên tục phát ra tiếng động xào xạc. Con gà trong lồng cả đường bị xóc nảy đến thành phố, đã sớm không yên nổi nữa rồi.

Hứa Thanh Lăng đặt lồng gà đó xuống bên cạnh chân mình. Vì chị gái đã nhờ cô đăng ký tiền mừng, nên cô sẽ cẩn thận đăng ký từng khoản một. Mặc dù số tiền này cuối cùng phần lớn chắc chắn sẽ vào túi bố mẹ cô.

...

Mười một giờ, trước cửa nhà hàng Tầm Phủ có một đoàn xe sang trọng dừng lại, dẫn đầu là một chiếc xe Mercedes cao cấp, phía sau là mấy chiếc Santana màu đỏ mới toanh, khí thế mạnh mẽ dừng trước cửa nhà hàng.

Khách trong nhà hàng đều không nhịn được mà thò đầu ra nhìn ngó, nhà nào tổ chức đám cưới mà hoành tráng như vậy? Hứa Đức Mậu tưởng là đoàn xe của nhà ở sảnh bên cạnh, mắt dán chặt vào nhìn, trong mắt tràn đầy ghen tị. Giây tiếp theo lại nhìn thấy cửa xe hơi sang trọng dẫn đầu mở ra, con gái và con rể mặt mày tươi cười bước ra khỏi xe.

Tóc dài của Hứa Hồng Giao được búi cao ra sau gáy, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, đã có thêm nét trưởng thành của thiếu nữ xinh đẹp.

Sắc mặt Hứa Đức Mậu trong nháy mắt trở nên xanh mét, muốn nặn ra nụ cười nhưng thế nào cũng không nặn ra được. Đợi con gái đến gần, ông đè giọng nghiến răng nói: “Xe này của con lấy đâu ra vậy?”

Hứa Hồng Giao biết chắc chắn bố cô sẽ hỏi, thản nhiên nói: “Trình Dật nhờ bạn bè mượn.”

Hứa Đức Mậu còn muốn hỏi con gái, rõ ràng có đoàn xe, tại sao lại không xuất giá từ nhà? Ngô Quế Phân hung hăng kéo tay áo ông, dùng ánh mắt ra hiệu.

Mấy chiếc Santana màu đỏ phía sau đều là người thân bên nhà họ Trình, thông gia, anh chị dâu của con rể, và cả gia đình cậu của con rể.

Hứa Đức Mậu một bụng tức giận, nhưng chỉ có thể cùng vợ, tươi cười nghênh đón mọi người vào chỗ ngồi.

Hứa Thanh Lăng từ xa nhìn thấy chị gái đi ra, trong lòng có chút kích động, liền tiến lên nắm lấy cánh tay chị gái.

“Chị!”

Đời trước, tình cảm giữa cô và chị gái vốn rất tốt, sau khi chị gái kết hôn, liên lạc càng ngày càng ít đi, chị gái vẫn luôn làm việc ở công ty nước ngoài, cả sự nghiệp và gia đình đều quản lý tốt hơn cô, tiếc là khi hơn ba mươi tuổi thì bị ung thư vú, đã cắt bỏ một phần vú.

Lúc đó cô vừa kết hôn với Thẩm Loan, bận rộn đối phó với công việc và các mối quan hệ với nhà chồng, rất ít khi liên lạc với chị gái. Thỉnh thoảng đi Bắc Kinh, đi ngang qua nhà chị gái, mới phát hiện sau khi bị bệnh tính tình của chị gái trở nên càng thêm nhạy cảm gay gắt, chỉ cần không cẩn thận nói sai một câu, là sẽ khiến chị ấy nổi giận.

Sau này, cô và chị gái càng ít liên lạc hơn. Cho đến khi ly hôn với Thẩm Loan, cô phát hiện mình có thai. Trước khi đến bệnh viện làm thủ thuật phá thai, cô đã gọi điện thoại cho chị gái. Chị gái không nói hai lời, từ Bắc Kinh chạy đến thành phố nhỏ nơi cô ở, chăm sóc cô một tuần.

Bệnh ung thư vú của chị gái tuy không tái phát, nhưng cả người đã già đi nhiều, thân hình từng đẫy đà cũng trở nên gầy gò.

Nhìn chị gái tươi tắn rạng ngời trước mắt, trong đầu Hứa Thanh Lăng hiện lên bóng hình gầy guộc đang bận rộn trong bếp, hốc mắt trào lên một cảm giác chua xót.

Hơn một năm không về nhà, Hứa Hồng Giao phát hiện em gái đã cao lên rất nhiều, trông giống như người lớn rồi. Cô ấy nắm tay em gái, giới thiệu từng người thân bên nhà chồng cho em gái.

Ngoài Trình Dật ra, lần này bố mẹ, anh chị dâu, và cả gia đình cậu anh ấy đều là lần đầu đến Cửu Giang. Hứa Thanh Lăng đã là lần thứ hai gặp mặt họ rồi, đời trước chị gái giới thiệu xong, cô căn bản không để ý trong đầu. Lần này cô nghiêm túc khắc ghi từng người vào trong đầu, dù sao thì sau này họ đều là người thân của chị gái.

Trên mặt Hứa Thanh Lăng nở nụ cười ngọt ngào, hào phóng chào hỏi từng người thân bên nhà chị gái.

Bố mẹ chồng của Hứa Hồng Giao cả hai đều làm việc ở cơ quan nhà nước, thấy cô gái nhỏ rất lanh lợi, lại nghe nói cô thi đỗ đại học Tầm, liền hết lời khen Hứa Đức Mậu biết dạy con.

Hứa Đức Mậu cười gượng, bố mẹ của Trình Dật đều là cán bộ nhà nước, ăn mặc giản dị, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất vốn có của họ.

May là Hứa Đức Hữu và Phó Quyên nghe thấy động tĩnh cũng đi ra nghênh đón khách, vui vẻ nói chuyện cùng người thân bên nhà trai.

Một đám người đi vào sảnh lớn của khách sạn, còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ khai tiệc, Hứa Thanh Lăng tiếp tục đứng ở cửa đăng ký tiền mừng, tranh thủ lúc rảnh rỗi kiểm đếm tiền mặt, một túi tiền phồng lên, thật ra tính ra cũng không có bao nhiêu.

Một bóng người màu đen chắn trước mặt cô, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Đám cưới của Trình Dật là ở đây sao?”

Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, ngây người: “Anh Thẩm, sao anh lại đến đây?”

Đời trước gả cho Thẩm Loan, cô gọi “chú nhỏ” gọi rất trôi chảy. Đời này, không liên quan gì, câu “chú Thẩm” cuối cùng cũng không dám gọi.

Trong mắt Thẩm An Ngô có một thoáng bối rối, anh thật sự rất bối rối, “Trình Dật là...”

Cái lồng gà dưới chân liên tục phát ra tiếng động, Hứa Thanh Lăng chưa kịp giải thích, con gà mái đó đã thoát ra khỏi lồng, đôi cánh vỗ phành phạch lao thẳng về phía Thẩm An Ngô.

Hứa Thanh Lăng giật mình, con gà mái này cũng biết chọn người mà lao đến quá. >.<

Nhìn Thẩm An Ngô nghiêng khuôn mặt tuấn tú sang một bên, thân hình lùi về phía sau. Nghĩ đến thân thể của anh không tốt lắm, cô không kịp sợ hãi, tiến lên một bước kéo Thẩm An Ngô ra sau lưng mình, túm chặt lấy cánh con gà mái đó.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc