Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 43

Trước Sau

break

Ngô Quế Phân cũng xót tiền con gái chi cho khách sạn: “Ở khách sạn bình thường là được rồi, làm gì phải đặt khách sạn năm sao.”

Hứa Thanh Lăng vừa rửa mặt vừa nghe bố mẹ cô lải nhải ở bên ngoài. Kiếp trước, cô căn bản không hiểu rõ những điều này, sống lại một đời, cô quá hiểu tính nết của bố mẹ mình rồi, muốn có danh tiếng, nhưng lại không nỡ tự bỏ tiền ra, Hứa Hồng Giao còn phải giấu bố mẹ chồng, tự móc tiền túi của mình ra để cho họ có được đủ loại danh tiếng.

Cuối cùng bố mẹ cô còn phải đến trước mặt người nhà con rể, giả vờ như là tiền của họ bỏ ra.

May mắn là Trình Dật không phải là người quá coi trọng tiền bạc, thương vợ, miệng lại kín đáo… Ánh mắt chọn chồng của chị gái còn tốt hơn cô nhiều.

Hứa Thanh Lăng cúi người, ghé mặt vào vòi nước, vốc nước lạnh vỗ lên mặt, hồi tưởng lại cảnh chị gái kết hôn, những chi tiết ngày đó cô hoàn toàn không nhớ nổi. Chỉ nhớ chị gái và bố mẹ đã cãi nhau, không khí rất căng thẳng, chị gái ở lại một đêm rồi về Bắc Kinh luôn.

Sau đó một thời gian dài, chị gái không gọi điện về, chứ đừng nói là về Cửu Giang.

Hứa Thanh Lăng cầm khăn bông lên dùng sức lau những giọt nước trên mặt, đời này, cô chỉ muốn đám cưới của chị gái diễn ra suôn sẻ.

“Chị con làm vậy là để cho bố mẹ bớt bận tâm đấy, thật sự mà để cho mấy người thân đó ở khách sạn nhà mình, hai ngày này mệt chết bố mẹ, nghĩ đi, chỉ riêng ba bữa ăn một ngày thôi cũng đủ cho bố mẹ xoay sở rồi! Còn bố muốn đoàn xe đưa dâu, sao không sớm thuê cho chị con đi.”

Hứa Thanh Lăng nói xong những lời này với Hứa Đức Mậu, rồi lại nói với Ngô Quế Phân: “Mẹ, mẹ đừng chỉ lo sắp xếp cho người thân bên mẹ, nhà chị rể đến đây, mẹ lại không hỏi người ta có đến ở không, chị con đã đặt khách sạn rồi, mẹ lại chê chị ấy đặt đắt, chỉ có bố mẹ muốn có mặt mũi, chẳng lẽ chị con không cần mặt mũi trước mặt người thân bên nhà chồng sao?”

Lần này con gái lớn kết hôn, người thân bên quê mẹ cô ở Phong Kiều đến dự không ít, lời con gái thứ hai nói khiến mặt bà nóng bừng, nhưng lại không nổi giận được, chỉ đành ngắt lời con gái: “Mấy giờ rồi? Bây giờ nói mấy cái này có ích gì! Mau thay quần áo tới khách sạn! Hôm nay con có nhiệm vụ nặng đấy, phải làm phù dâu cho chị con, còn phải ghi chép tiền mừng nữa!”

Hôm nay là ngày trọng đại của con gái lớn, Ngô Quế Phân còn trông cậy vào con gái nhỏ giúp đỡ, mắng thì mắng, nhưng thái độ rõ ràng dịu đi.

...

Trong nhà chỉ có một chiếc gương soi trong phòng ngủ của vợ chồng nhà họ Hứa, cả nhà đứng trước gương, hai vợ chồng nhìn con trai và con gái chỉnh tề xinh xắn, cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui vẻ.

Hứa Đức Mậu mặt mày đầy tự hào: “Dù sao thì mấy đứa con nhà mình đều rất ra dáng mà!”

“Ông cũng không nhìn xem là ai đẻ. Cả thôn Sồi này ai có con cái được như con nhà mình?” Ngô Quế Phân liếc nhìn ông một cái, quay đầu lại thấy con gái chân trần đã xỏ dép lê vào, không khỏi nhíu mày: “Chẳng phải đã mua tất mới cho con rồi sao? Chân trần ra như vậy, trông có ra gì không?”

Hứa Thanh Lăng không thèm nghe mẹ cô: “Cái tất ni lông đó đi vào trơn trượt, dép lê của con lại có gót, vốn dĩ không quen đi, đến lúc đó nếu mà ngã thì ai chịu trách nhiệm?”

Ngô Quế Phân ngắm đi ngắm lại con gái mấy lần, trong lúc lơ đãng cảm thấy cô gái thứ cũng đã lớn. Mấy ngày nay đi làm bên ngoài bị rám nắng, người cũng gầy đi một chút, chỉ là giữa đôi lông mày dường như có hơi khác biệt, bớt đi vẻ non nớt rồi.

Bình thường mặc đồng phục không nhìn ra, khi thay bộ váy liền thân mua ở trung tâm thương mại, mới phát hiện ra ngực ra ngực, eo ra eo, đã trổ mã thành một thiếu nữ rồi.

Cả nhà ăn mặc chỉnh tề, Ngô Quế Phân đứng ở trước cửa siêu thị gọi một chiếc taxi, cả nhà bốn người một chiếc xe vừa đủ ngồi.

Nếu là ngày thường, bà tuyệt đối không nỡ đi taxi, hôm nay dù sao cũng là ngày trọng đại của con gái.

Mặc quần áo mới toanh chen chúc trên xe bus, lỡ làm hỏng quần áo thì thiệt thòi bản thân lắm. Chiếc sườn xám màu đỏ tía trên người bà, là bà cắn răng mới mua được, riêng tiền công may đã mất một nghìn đồng rồi.

Địa điểm tổ chức tiệc cưới của con gái lớn được chọn ở nhà hàng Tầm Phủ, giá một bàn ăn tám món ở đó là 599, không đắc bằng tiệc cưới ở Bắc Kinh, nhưng ở Cửu Giang thì cũng đã rất ổn rồi, lão Lý trong thôn vừa gả con gái cách đây không lâu, bàn tiệc đó cũng chỉ có 499 đồng một bàn.

Hứa Thanh Lăng nỗ lực hồi tưởng lại cảnh chị gái tổ chức tiệc cưới ở Cửu Giang ở kiếp trước, chỉ còn lại một ấn tượng mơ hồ. Đến nhà hàng Tầm Phủ, chân bước trên tấm thảm đỏ trải ở sảnh lớn, những ký ức đang ngủ say lại từng chút một sống lại.

Hôm nay ngoài nhà họ Hứa ra, ở sảnh bên cạnh còn có một nhà khác tổ chức tiệc cưới, người ta đã bày biển đón khách ra rồi.

Ngô Quế Phân nhìn cánh cửa trống không của nhà mình, mày nhíu lại, đến quầy lễ tân của khách sạn tìm quản lý để lý luận: “Đã hơn chín giờ rồi, biển đón khách vẫn chưa bày ra, lát nữa khách đến, không tìm được chỗ á.”

Quản lý cười nói: “Giá chữ, giấy và bút chúng tôi đều có, biển hiệu mọi người tự viết.”

Ngô Quế Phân quát lên: “Chúng tôi làm sao biết viết cái gì? Cái này chẳng phải là bên các anh phải chuẩn bị sao? Mỗi ngày ở đây đều có người tổ chức tiệc cưới mà!”

Giọng nói the thé vang lên trong sảnh lớn, những người xung quanh đều nhìn sang bên này, quản lý cũng ở bên cạnh ra sức giải thích: “Nhà đối diện kia cũng tự họ viết đó.”

Hứa Thanh Lăng bị mẹ cô làm ồn đến đau đầu, quay người nói với quản lý: “Chúng tôi tự viết vậy.”

Khách sạn có sẵn giấy đỏ và mực vàng, Hứa Thanh Lăng cầm bút lông lên viết mấy chữ “Hỷ Sự nhà họ hứa” lại viết thêm tên của chị gái và anh rể.

Chữ khải ngay ngắn, nhìn rất ra gì. Quản lý thấy cô gái này tính tình ổn định, chữ viết lại đẹp, mặt mày tươi cười khen ngợi Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân: “Con gái nhà ông viết đẹp hơn mấy ông thầy được mời bên kia nhiều.”

Hai vợ chồng lúc này mới lộ vẻ mặt tươi tỉnh hơn. Hồng Giao vì tiết kiệm tiền, trong các dịch vụ cưới hỏi thì một xu cũng không chịu chi thêm, xe hoa không chịu thuê, ngay cả việc bài trí tiệc cưới cũng đều để khách sạn lo liệu.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc