Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 42

Trước Sau

break

Cô ta là người Thượng Hải, làm việc tại một công ty Ngoại Thương, đã kết hôn với anh trai của Trình Dật - Trình Hoài được bốn năm rồi. Lúc đầu khi kết hôn, bố mẹ chồng đưa cho họ một trăm nghìn để cô ta và Trình Hoài mua một căn hộ cũ nhỏ hai phòng ngủ ở trung tâm thành phố. Lần này Trình Dật kết hôn với Hứa Hồng Giao, lại mua một căn hộ mới trong một khu vừa mở bán ở nội thành, lớn hơn căn hộ của cô ta những hai mươi mét vuông.

Bố mẹ chồng nói với cô ta, hai đứa con trai bố mẹ một bát nước bưng bằng, cho vợ chồng Trình Dật cũng chỉ một trăm nghìn đồng. Diêu Lệ Văn chết cũng không tin. Căn nhà chín mươi mét vuông, vị trí tốt như vậy, tính thế nào cũng phải bốn trăm nghìn. Còn chưa tính tiền sửa sang, đồ điện và phí làm thủ tục mua nhà, ít nhất cũng phải thêm mười nghìn nữa mới đủ.

Trình Dật là con út trong nhà, bình thường tiêu tiền quen tay quen chân, chỉ dựa vào hai vợ chồng bọn họ thì có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy sao?

Điều khiến Diêu Lệ Văn khó chịu nhất là, Trình Dật còn định đưa Hứa Hồng Giao hưởng tuần trăng mật ở Đông Nam Á, riêng tiền vé máy bay, khách sạn và các chi phí lặt vặt cũng phải mất hai mươi nghìn!

Cô và Trình Hoài kết hôn vội vàng, đừng nói là Đông Nam Á, đến du lịch trong nước cũng chưa từng.

Chuyện này đến chuyện kia, đều khiến trong lòng người chị dâu như cô ta không thoải mái. Nghe nói nhà Hứa Hồng Giao làm ăn buôn bán nhỏ, lần này cô ta cùng đến Cửu Giang, nhất định phải tìm hiểu cho kỹ về gia cảnh của cô em dâu này.

Hứa Hồng Giao vừa khéo ngồi ở hàng ghế sau cùng với Diêu Lệ Văn, làm sao không biết chị dâu đang nghĩ gì, cười nói: “Chị dâu, khách sạn nhà em ở gần bệnh viện, khách đến chủ yếu là người đi khám bệnh, hoặc người nhà bệnh nhân, người đông lại tạp. Em sợ mọi người đến đó sẽ không được thoải mái, nên đã bàn với Trình Dật, đặt cho mọi người một khách sạn tốt hơn ở trong thành phố. Vừa khéo bạn đại học của Trình Dật là chủ khách sạn đó, đặc biệt để dành cho chúng em vài phòng.”

Vẻ mặt Diêu Lệ Văn cứng đờ, ngượng ngùng nói: “Vẫn là Trình Dật có mối quan hệ rộng.”

Hứa Hồng Giao từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến việc sắp xếp bố mẹ chồng, và cả đám người thân này ở nhà mình bố mẹ cô ấy căn bản không lo tới. 

Chỉ là hai ngày trước, Ngô Quế Phân đột nhiên nhớ ra, gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi đám người thân bên chồng ở Bắc Kinh sẽ ở đâu.

Hứa Hồng Giao nói Trình Dật đã đặt phòng ở khách sạn trung tâm thành phố Cửu Giang rồi, đến lúc đó sẽ sắp xếp mọi người ở đó.

Ngô Quế Phân dường như thở phào nhẹ nhõm, nói một câu: “Con đã sắp xếp ổn thỏa là được rồi.”

Hứa Hồng Giao biết bố mẹ cô ấy không phải là không nhớ ra, chỉ là gả con gái chứ không phải cưới con dâu, họ không muốn ôm bất cứ chuyện gì vào người. Dù sao thì con gái nuôi lớn đến từng này, gả đi là người của nhà khác rồi, trách nhiệm của họ làm cha mẹ cũng đã hết từ lâu.

Lên máy bay, trái tim Hứa Hồng Giao bỗng nhiên thắt lại, treo lơ lửng giữa không trung, khó thở.

Tính kỹ lại, cô ấy cũng chẳng ở cái nhà đó được mấy năm, trước khi vào cấp hai, hộ khẩu của cô ấy ở nhà cậu dưới quê, sau khi tốt nghiệp tiểu học, mới chuyển đến thành phố. 

Rõ ràng cô mới là con gái lớn trong nhà, nhưng trang hộ khẩu lại xếp ở trang cuối cùng của sổ hộ khẩu nhà mình.

Hồi cấp hai từ quê lên thành phố, cô ấy nói tiếng phổ thông cũng không sõi, cả năm học đều bị bạn bè chê cười.

Cấp ba Hứa Hồng Giao chọn ở nội trú, cứ hai tuần mới về nhà một lần, ở lại một đêm lấy quần áo và tiền sinh hoạt rồi lại về trường.

Thi đại học, cô ấy đặc biệt chọn trường ở Bắc Kinh, cách xa Cửu Giang, nhận được giấy báo trúng tuyển đại học Bắc Kinh, liền chuyển hộ khẩu đi ngay.

Mấy năm sau khi tốt nghiệp đại học một mình bôn ba ở Bắc Kinh là khoảng thời gian khó khăn nhất. Cho đến khi kết hôn với Trình Dật, Hứa Hồng Giao mới có cảm giác cuối cùng mình cũng có một gia đình.

Trình Dật nhận ra sự bất an của vợ, cô ấy cứ căng thẳng là có thói quen cắn móng tay.

Anh ấy giữ tay vợ lại, đặt lên đầu gối nắm chặt.

Sáng sớm, Ngô Quế Phân đã dậy, gọi hai đứa con dậy hết, cả nhà dọn dẹp trong ngoài nhà một lượt.

Con gái con rể tối hôm qua đã đến Cửu Giang, lần này đi cùng còn có bố mẹ chồng con gái, anh chị dâu và gia đình cậu của con rể.

Con gái không sắp xếp họ ở khách sạn nhà mình, mà là đặt vài phòng ở khách sạn trung tâm thành phố Cửu Giang, tất cả thân thích bên chồng điều ở đó bao gồm cả con gái lớn của bà.

Đối với sự sắp xếp này của con cả, Hứa Đức Mậu rất không hài lòng, sáng sớm đã xụ mặt. Đêm trước khi kết hôn không ở nhà mẹ đẻ, ngày cưới cũng không xuất giá từ nhà mẹ đẻ, chỉ riêng điểm này thôi cũng khiến ông cảm thấy mất mặt.

Lão Lý chủ cửa tiệm vàng khi gả con gái, thuê tám chiếc Santana, vừa thổi kèn đánh trống vừa đưa con gái đi, đến ông thì lặng lẽ gả con gái đi, sau này làm sao ông ngẩng mặt lên với người trong thôn được.

Hứa Đức Mậu vốn định thế nào cũng phải hơn lão Lý một bậc, xe hoa ít nhất phải thuê mười chiếc. Con gái lớn không đồng ý, bản thân ông lại không nỡ bỏ tiền ra, thời buổi này thuê mười chiếc xe hoa ra hồn ít nhất cũng phải mất hai nghìn đồng.

Đến khi ông hạ quyết tâm tự bỏ tiền ra để có chút danh tiếng, thì thời gian đã quá cần kề, xe ở các cửa hàng cho thuê đều đã được thuê hết, nhất thời không gom đủ mười chiếc xe hoa.

Cũng không biết người trong thôn bắt đầu từ khi nào, sau lưng nói ông quá keo kiệt với hai cô con gái, khiến trong lòng Hứa Đức Mậu rất khó chịu, sáng sớm lại lải nhải: “Nhà mình đâu phải không có chỗ ở, chạy ra ngoài ở khách sạn làm gì, cái loại danh tiếng này người ngoài lại không nhìn thấy, tốn tiền uổng công có số tiền này chi bằng thuê vài chiếc xe hoa thành một đoàn xe, mới oách chứ!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc