Thẩm Loan cảm thấy trong đầu mình dâng lên một đám sương mù, những ấn tượng về cô trong đầu đều không đúng. Anh vẫn luôn cho rằng cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn chỉ biết nghe lời bố mẹ, không ngờ cô lại lén lút hút thuốc sau lưng bố mẹ. Anh tưởng rằng cô vừa nãy sẽ nhân cơ hội trước mặt bố mẹ anh cố ý bôi nhọ Uyển Nguyệt, không ngờ cô lại không hề nhắc đến.
Vừa nãy nhìn thấy cô và Thân Thuấn cùng nhau đến cùng nhau đi, chẳng lẽ hai người bọn họ nhanh như vậy đã ở bên nhau rồi?
Tâm trí Thẩm Loan càng thêm rối loạn, cũng không còn tâm trạng xem điện thoại nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta không để ý thấy mẹ mình mấy lần quay đầu, muốn nói lại thôi.
Phó Cần kìm nén trong lòng khó chịu, vẫn hỏi: “Cô gái đi cùng con đến bệnh viện vừa nãy cũng là bạn học trong lớp con à?”
Thẩm Loan lấy lại tinh thần, anh biết mẹ mình nhất định sẽ hỏi, chỉ “ừ” một tiếng coi như trả lời.
Phó Cần nhìn chằm chằm con trai, cố ý thăm dò: “Cô gái đó dáng vẻ cũng khá đấy, cô ấy thi đỗ vào trường đại học nào?”
Thần sắc Thẩm Loan nhàn nhạt: “Cô ấy là nữ sinh học giỏi nhất lớp con, thi đỗ vào khoa tiếng Trung của đại học Tầm.”
Phó Cần vẫn không bỏ cuộc: “Gia đình cô ấy làm gì?”
Thẩm Loan vốn muốn trước mặt bố mẹ âm thầm khen Uyển Nguyệt vài câu, nghe đến đây thì không thể chịu đựng được nữa: “Mẹ! Mẹ đang điều tra hộ khẩu à! Con biết nhà cô ấy làm gì chứ!”
Thẩm Thiệu Chu làm sao không biết vợ mình đang nghĩ gì. Hiện tại bà ta cứ hễ gặp một cô gái nào đến tuổi là lại suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Ông ta đối với tính toán trong lòng bà ta thật sự không tán thành: “Được rồi. Để cho con trai nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Về đến nhà, Thẩm Loan chuẩn bị lên lầu, đột nhiên nhớ ra cuộc điện thoại của bố Hứa Thanh Lăng: “Hôm nay bố Hứa Thanh Lăng gọi điện thoại đến. Nói thứ ba tuần sau con gái lớn của ông ta kết hôn, tiệc cưới được tổ chức ở Tầm Phủ, muốn mời chúng ta đến ăn cỗ.”
Bình thường nhắc đến người bà con nghèo này, Phó Cần luôn phải nói vài câu khó nghe, hiếm khi lần này lại không nói.
Thẩm Loan đi dép lê lên lầu, nghe thấy mẹ mình đáp: “Biết rồi. Đến lúc đó để dì nhỏ của con gửi cho cái phong bì là được, chứ cũng lười đi.”
Buổi tối ánh đèn ở thôn Sồi tối tăm, Thân Thuấn cứ nhất quyết phải đưa Hứa Thanh Lăng về nhà.
Khi gần đến nhà Uyển Nguyệt, từ xa đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa. Thân Thuấn còn chưa kịp phản ứng, đã bị người bên cạnh kéo vào một con hẻm nhỏ.
Nhà ở đường lối san sát, đi vào rồi mới phát hiện đây căn bản không phải là hẻm, mà là một khe hẹp giữa hai tòa nhà, chỉ vừa đủ một người đi qua.
Hứa Thanh Lăng sợ bị phát hiện, bảo cậu đứng ở bên trong, mình đứng ở vị trí sát bên ngoài.
Dưới mái hiên nhà Uyển Nguyệt treo hai chiếc đèn, rất dễ nhận biết trong cả thôn Sồi. Hai người đứng ở cửa một cao lớn vạm vỡ, một nhỏ nhắn xinh xắn, dưới ánh đêm, thực sự tương phản quá rõ ràng.
Ngụy Đông Lai kìm nén ngọn lựa giận cả một buổi tối, vào thời khắc đợi được Uyển Nguyệt về cuối cùng cũng bùng nổ, gã đẩy cô ta dựa vào tường.
“Uyển Nguyệt, cô đang đùa giỡn với tôi đấy à?!”
Uyển Nguyệt không chịu thua kém trừng mắt nhìn gã: “Tôi đùa giỡn với anh hồi nào? Tôi đã đồng ý anh làm bạn trai tôi khi nào? Từ đầu đến cuối đều là do anh tự mình đa tình!”
Ngụy Đông Lai “hừ” một tiếng: “Tôi tự mình đa tình? Cô có thể đừng giả vờ ngây ngốc nữa được không! Hôm đó bố mẹ tôi đến nhà cô, nói chuyện gì với bố mẹ cô, cô thật sự không biết sao?”
Mặt Uyển Nguyệt còn trắng bệch hơn cả ánh đèn sau lưng, giọng nói run rẩy: “Bọn họ đã nói gì? Tôi mặc kệ bọn họ đã nói gì! Tiền học phí mà bố mẹ anh tài trợ tôi không cần nữa, được rồi chứ?!”
Nụ cười của Ngụy Đông Lai lộ ra vẻ hung ác: “Bây giờ nói những lời này thì đã muộn rồi.”
Từ nhỏ, Uyển Nguyệt quen biết gã, cũng không sợ gã, giọng nói mềm mỏng hơn: “Ngụy Đông Lai, tôi biết anh đối xử tốt với tôi, nhưng chuyện tình cảm không thể gượng ép được. Anh đừng ép tôi, được không?”
Ngụy Đông Lai không chút suy nghĩ nói: “Không được. Cả đời này cô chỉ có thể là vợ của tôi.”
Hứa Thanh Lăng càng nghe lông mày càng nhíu chặt hơn. Cái tên Ngụy Đông Lai này, thật đúng là chung tình không đổi. Kiếp này, người ta đã sớm nhìn trúng nhau rồi, cứ để cho họ ở bên nhau là được.
Nếu biết kiếp trước do bản thân cưới Uyển Nguyệt, nhưng lại rơi vào kết cục tù tội, liệu có còn kiên trì muốn cưới Uyển Nguyệt nữa không?
Thân Thuấn càng nghe càng thấy buồn cười, vai không kìm được mà run lên, “Rốt cuộc là Uyển Nguyệt đã cho Thẩm Loan và Ngụy Đông Lai uống thứ bùa mê thuốc lú gì vậy?”
Hứa Hồng Giao đã hơn một năm không về nhà, lần này cùng Trình Dật về Cửu Giang tổ chức tiệc cưới, đi cùng còn có bố mẹ và anh chị dâu và cậu mợ của Trình Dật.
Tuy rằng lần trước ở Bắc Kinh đã tổ chức đám tiệc rồi, hai bên bố mẹ cũng đã gặp mặt nhau rồi, nhưng lần này còn dẫn theo nhiều người thân như vậy về, trong lòng Hứa Hồng Giao vẫn có phần lo lắng.
Trên đường ra sân bay, Trình Dật nhận được một cuộc điện thoại. Thấy là số ở Cửu Giang, anh ấy vội vàng bắt máy, nói mấy câu cảm ơn, lại nhắc nhở đối phương đừng quên đến dự tiệc cưới.
Đầu dây bên kia không biết nói gì, khiến Trình Dật cười tươi, nói: “Được rồi, ký túc xá 504 giờ chỉ còn mình cậu độc thân. Tuổi cũng không còn nhỏ nữa đâu, bố mẹ cậu chắc sốt ruột lắm rồi nhỉ, họ không giục cậu à?”
Thẩm An Ngô dựa lưng vào ghế, quay lưng về phía cửa văn phòng, nhìn dòng sông Tầm trải dài trước mắt. Ánh sáng lấp lánh mùa hè rực rỡ nhảy nhót trên mặt nước, dòng sông cũng trở nên ấm áp.
Đúng là thời điểm thích hợp để tính tới chuyện cưới hỏi.
Anh cười: “Giục chứ, sao không giục? Chỉ là tôi không để tâm thôi.”
Dù sao thì cuộc hôn nhân của bố mẹ anh cũng chẳng ra gì. Thẩm Hưng Bang giục anh đi xem mắt, vui thì anh đi, không vui thì anh mặc kệ. Lão chỉ đành mượn cớ lập di chúc, lén lút thêm điều khoản để ép anh.
Thượng Huệ Lan vì chuyện này, còn đặc biệt nhắc nhở anh một câu: “Chuyện kết hôn cũng phải để ý vào.”
Trước mặt mẹ, Thẩm An Ngô vẫn thẳng thắn nói: “Đồ của ông ta, con không thèm. Chuyện kết hôn, đừng nhắc nữa, cả đời này con không có ý định kết hôn.”
Thượng Huệ Lan vốn mạnh mẽ, nghe con trai nói đến vậy thì rơi nước mắt.
Những năm này, bà ấy không phải là không hối hận.
Năm đó phát hiện Thẩm Hưng Bang lừa dối mình, bà ấy đang mang thai 5 tháng rồi, cuối cùng bà ấy vẫn không đủ nhẫn tâm để buông bỏ.
Có những chuyện có thể tạm bợ được một lúc, nhưng không thể tạm bợ cả đời.
...
Ngày vui của bạn thân, Thẩm An Ngô không muốn nói những lời mất hứng. Thời đại học, quan hệ giữa anh và Trình Dật không tệ. Chỉ là trải qua nhiều năm, một người ở giới kinh doanh, một người ở giới chính trị, công việc đều bận rộn, cũng ít liên lạc.
Lần này khó khăn lắm mới về Cửu Giang, Thẩm An Ngô hẹn anh ấy rảnh thì ra ngoài uống rượu. Trình Dật đồng ý, nói chuyện phiếm với anh vài câu qua điện thoại rồi cúp máy.
Hứa Hồng Giao biết chồng có một người bạn học đại học quan hệ rất tốt, cũng ở Cửu Giang. Người đó là một cậu ấm con nhà giàu, là tổng giám đốc của một công ty lớn tại Cửu Giang. Lần này họ về Cửu Giang tổ chức tiệc cưới, người bạn này cũng đã giúp đỡ rất nhiều.
Anh chị dâu của Trình Dật ngồi cùng một chiếc taxi với họ, nghe Trình Dật vừa nói chuyện điện thoại về chuyện đặt khách sạn, chị dâu Diêu Lệ Văn nói: “Nhà Hồng Giao chẳng phải kinh doanh khách sạn ư? Cả đám người chúng ta ở tạm hai đêm, chen chúc một chút là được mà, cần gì phải tốn tiền oan uổng vậy?.”
Trình Dật to con cao gần mét chín, ngồi ở ghế phụ chật cứng, quay đầu lại nói: “Chị dâu, em mời mọi người đến khách sạn năm sao hưởng thụ, chị lại còn không thích à?”
Khóe miệng Diêu Lệ Văn giật giật, không nói gì, trong lòng lại lẩm bẩm: Chắc chắn là hai ông bà già kia bỏ tiền ra.