Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 40

Trước Sau

break

Hứa Thanh Lăng cùng mấy người bạn học đến đồn cảnh sát viết biên bản, không ngờ vừa đến đã nhìn thấy Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần đang ngồi trên ghế dài ở cửa.

Phó Cần liếc mắt một cái liền nhận ra cô, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, túm chặt tay cô: “Hôm nay Thẩm Loan không phải mời bạn học đi ăn cơm sao? Cháu mau nói cho dì biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Thanh Lăng nhìn người phụ nữ mà kiếp trước là mẹ chồng mình, đôi lông mày mảnh mai, đuôi mắt có những nếp nhăn nhàn nhạt, lúc này vẻ hoảng loạn trong mắt đã thay thế cho sự lạnh lùng xa cách vốn có, khiến cô không còn là một quý bà cao cao tại thượng, mà chỉ là một người mẹ bình thường đang lo lắng cho con trai mình.

Sống đến hai kiếp người, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Phó Cần.

Kiếp trước cô thích Thẩm Loan, cho nên mỗi lần nhìn thấy bố mẹ anh đều rất nhiệt tình, chỉ sợ có chỗ nào không chu đáo. Cô càng nhiệt tình chu đáo, Phó Cần đối với cô lại càng lạnh nhạt.

Lúc này, cô chỉ coi họ là những bậc trưởng bối bình thường. Nể mặt dì cô thôi.

“Dì ơi, cháu không có tham gia buổi tụ tập của Thẩm Loan. Cháu cùng bạn học đi ăn ở đó, tình cờ gặp được thôi.” Hứa Thanh Lăng liếc nhìn Ngụy Đông Lai đang bị còng tay ngồi một bên, thản nhiên giải thích: “Người đánh nhau kia cháu quen, là con trai của thôn trưởng làng cháu. Tình hình cụ thể như thế nào thì cháu không rõ, có lẽ là có hiểu lầm gì đó.”

Phó Cần nhíu mày, tức giận nói: “Hiểu lầm thì cũng không thể đánh vào đầu người ta như vậy được.”

Thẩm Loan và Uyển Nguyệt trước sau đi vào đồn cảnh sát, từ xa nhìn thấy bố mẹ mình đang nói chuyện với Hứa Thanh Lăng, mẹ anh ta còn đang nắm tay Hứa Thanh Lăng.

Hứa Thanh Lăng liếc nhìn cửa một cái, gật đầu với Phó Cần: “Dì ơi, cháu đến đây làm biên bản, cháu đi qua bên kia nói chuyện với cảnh sát đã.”

Phó Cần nhìn bóng lưng Hứa Thanh Lăng, trước đây bà ta đã gặp cô bé này vài lần ở chỗ em gái mình. Trong ấn tượng là một người tính tình vui buồn đều thể hiện hết ra mặt, nói chuyện làm việc đều mang theo cảm giác muốn lấy lòng người khác, rất giống với cặp vợ chồng làm ăn nhỏ kia.

Hôm nay nhìn thấy, lại phát hiện cô bé này khác với tưởng tượng của bà ta, không hoảng hốt mà rất bình tĩnh. Trong ấn tượng cô bé còn có một người chị, nghe nói đã tìm được tấm chồng ưng ý, là con trai cán bộ ở thành phố Bắc Kinh. Hai cô cháu gái của em rể này quả thật đều không tệ.

Thẩm Loan nhìn thấy Hứa Thanh Lăng liền cảm thấy không thoải mái, sợ cô nói lung tung với mẹ mình, liền bước tới: “Bố, mẹ, sao hai người lại đến đây?”

Phó Cần nhìn thấy miếng băng gạc trên đầu con trai, hốc mắt lập tức đỏ lên, “Vừa rồi Thẩm Nhạc Hiền gọi điện thoại cho mẹ, nói nhìn thấy con đánh nhau với người ta. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Thẩm Loan không ngờ vừa nãy Thẩm Nhạc Hiền cũng ở câu lạc bộ Mộc Mã, không biết Thẩm Nhạc Hiền đã nói gì với mẹ anh ta, anh ta chỉ có thể cố gắng nói giảm nói tránh: “Người đó uống say, nhận nhầm con thành người khác, nên mới động tay.”

Thẩm Thiệu Chu rất tức giận: “Uống say liền đánh người loạn xạ sao? Làm gì có chuyện đó!”

Ngụy Đông Lai bị còng tay vào ghế, từ khi Uyển Nguyệt đi vào, ánh mắt của gã liền nhìn chằm chằm vào cô ta. Uyển Nguyệt cúi đầu, tránh né ánh mắt của gã, cô không đứng cùng Thẩm Loan, mà đi đến đứng giữa đám bạn học.

Con trai mình bị một tên côn đồ đánh cho ra nông nỗi này, vợ chồng Thẩm Thiệu Chu đương nhiên không thể bỏ qua, ngay trước mặt cảnh sát ở đồn mà tranh cãi với Ngụy Đông Lai.

Uyển Nguyệt nghe thấy bố mẹ Thẩm Loan chất vấn từng câu từng chữ, tim cũng nghẹn lại.

Ngụy Đông Lai nhìn cặp vợ chồng ăn mặc chỉnh tề, không khỏi nghĩ đến bố mẹ mình, sự căm hận trong lòng khiến gã trong một khoảnh khắc muốn nói cho cặp vợ chồng này biết: Uyển Nguyệt là người gã đã nhắm trúng trước, bố mẹ gã thậm chí đã nói chuyện xong với bố mẹ cô ta rồi.

Nhưng đối diện với ánh mắt đáng thương của Uyển Nguyệt, cuối cùng vẫn không nói ra. Uyển Nguyệt là một cô gái sĩ diện, gã không muốn cô ta mất mặt trước người khác.

“Đúng là nhận nhầm người.” Ngụy Đông Lai nghiến chặt răng, từ kẽ răng chậm rãi nói ra một câu: “Xin lỗi. Tiền thuốc men tôi sẽ chi trả.”

Phó Cần nhìn thấy bộ dạng bất cần đời của gã thì tức muốn nổ phổi, Thẩm Thiệu Chu lại không muốn gây thêm rắc rối, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì vẻ vang. Cảnh sát trực đêm lại càng không muốn làm lớn chuyện, kéo hai bên lại thương lượng một phương án bồi thường.

Thẩm Loan thừa lúc bố mẹ mình không chú ý, bóp tay Uyển Nguyệt, khẽ nói bên tai cô ta: “Anh đã nói với Lý Chính Kỳ rồi, lát nữa cậu ấy đưa em về, em cứ về trước đi, đợi anh về nhà rồi sẽ gọi điện cho em.”

Hứa Thanh Lăng cùng các bạn học làm xong biên bản, cảnh sát ở đồn hỏi cô vài chuyện về Ngụy Đông Lai và Uyển Nguyệt, cô giới thiệu sơ qua tình hình của hai người, không nhắc đến những chuyện khác.

Ký tên vào biên bản xong, cô liền đi ra ngoài.

Đang định rời đi, liền thấy vợ chồng Thẩm Thiệu Chu dẫn Thẩm Loan từ một phòng khác đi ra, Ngụy Đông Lai cũng đi theo phía sau, còng tay trên cổ tay cũng không còn.

Xem ra là đã hòa giải rồi. Hứa Thanh Lăng giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Loan, chào hỏi vợ chồng kia: “Chú ơi, dì ơi, cháu về trước ạ.”

Thẩm Thiệu Chu vội nói: “Muộn thế này rồi, cháu đi cùng xe với chúng ta về đi.”

Hứa Thanh Lăng chỉ về phía Thân Thuấn đứng bên cạnh: “Không cần đâu ạ, cháu đi cùng bạn học là được rồi.”

Phó Cần hiếm khi khách sáo gật đầu với cô.

Từ đồn cảnh sát đi ra, Phó Cần vẫn không yên tâm, lại kéo con trai đến bệnh viện làm một loạt các xét nghiệm, nào là xét nghiệm máu, nào là chụp phim, sau khi kiểm tra xác định không có vấn đề gì mới yên tâm.

Thẩm Loan chờ đợi đến phát bực, cầm lấy tờ kết quả tùy ý lật xem: “Mẹ, con đã nói con không sao rồi mà.”

“Kiểm tra một chút cho yên tâm, hôm nay con chảy nhiều máu như vậy, về nhà phải bồi bổ cho tốt.” Nói đến chuyện này, Phó Cần vẫn còn sợ hãi, “Hôm nay mẹ đã bảo bác sĩ kiểm tra nhóm máu cho con rồi. Lớn như vậy rồi mà chưa từng kiểm tra, nhỡ đâu có ngày cần truyền máu, đến nhóm máu cũng không biết.”

Ánh mắt Thẩm Loan lướt qua một cột trong tờ kết quả, liền dừng lại ở đó. Bên tai lại vang lên giọng nói khẳng định của người kia: “Anh ta thuộc nhóm máu AB.”

Anh nhớ ra vừa nãy mình đã quên cái gì rồi – ngay cả bố mẹ anh cũng không biết nhóm máu của anh ta, vậy mà Hứa Thanh Lăng làm sao biết được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc